Chương 32

Đại kiếm của Kiếm Sĩ lại không giống như pháp trượng của thuật sĩ làm từ gỗ. Tuy rằng chỉ là trang bị của tân thủ, không phải thứ gì thiên tài địa bảo, nhưng vẫn là đúc từ khoáng thạch có tạp chất. Thích khách có thể lực yếu kém đều phải khá cố sức mới cầm được, loại liễu yếu đào tơ như nghề nghiệp thuật sĩ của Quý Huyền Nhất càng không thể nhấc nổi vũ khí của Thích Tần.

Thích Tần dù trâu bò, đương nhiên cũng không thể vác theo đại kiếm nhảy cao như vậy. Sau khi dùng đại kiếm như một cái sào nhảy cao, Thích Tần liền không chút do dự ném v·ũ kh·í của mình đi, tay trần dang rộng để giữ thăng bằng, chạy như bay.

Dù chỉ còn lại vài chục mét cuối, cũng không thể liều mạng chơi lớn như vậy chứ!

Đợi sau khi Quý Huyền Nhất từ trong thao tác của Thích phục hồi tinh thần lại, trong đầu chỉ còn lại những lời này.

Nhưng đây là Thích Tần đã bị ép vào đường cùng mới lựa chọn như vậy. Quý Huyền Nhất cũng biết, trừ cách này ra, không còn cách nào khác để thoát khỏi vòng vây của tiểu quái. Hắn chỉ có thể cố gắng chú ý hướng đi, nhắc nhở Thích Tần, còn lại việc khác, cũng chỉ có tin tưởng đối phương.

Thích Tần sau khi bỏ vũ khí, động tác càng thêm linh hoạt. Bất cứ tiểu quái nào đến gần, đều có thể dễ dàng bắt được, không hề có sức phản kháng bị anh ném sang một bên, tốc độ nhanh hơn, nên chỉ mất vài giây, đã tiến lên phía trước hơn mười mét.

Mặt khác, lúc này, debuff độc của Hồng Bình Thảo cũng chỉ còn lại hai mươi mấy giây cuối cùng.

Quý Huyền Nhất gắt gao nhìn chằm chằm vị trí của Thích Tần.

Tay không tuy rằng linh hoạt, nhưng vẫn không thể so sánh được với việc có v·ũ kh·í, song quyền khó địch bốn tay, huống chi trong tiểu quái trong trò chơi không hề sợ đau, cứ nhảy bổ vào giống như không muốn sống. Quay qua quay lại, HP của Thích Tần đã giảm mất một nửa.

Thời điểm vị trí trung tâm lớn nhất cách không đến 5 mét, HP của Thích Tần đã thấy đáy, Quý Huyền Nhất dứt khoát trong kênh chat mật gõ “1”, Thích Tần không chút nghi ngờ hắn, lập tức lấy thuốc tê liệt trong balo ra, dùng sức ném xuống đất. Khoảnh khắc thân bình vỡ vụn, thuốc màu lam trong nháy mắt vừa tiếp xúc với không khí đã bay hơi thành sương mù, bất ngờ lan tỏa 4 phương 8 hướng, bất cứ tiểu quái nào bị sương mù chạm đến đều ngã xuống. Quý Huyền Nhất ở trên cây thấy được rõ ràng, gần như toàn bộ doanh địa đều bị sương mù màu lam nhạt xâm nhập qua một lần. Có điều sương mù kia tiêu tán rất nhanh.

Chỉ là một lọ thuốc thôi mà, phạm vi hiệu quả này không khỏi hơi khoa trương đấy chứ?

Quý Huyền Nhất nhíu chặt mày, xác định hiệu quả tê liệt ở bên dưới đã hết, liền lập tức bò từ trên cây xuống, chạy tới trung tâm doanh địa.

Cũng không phải là để vội vã cùng Thích Tần tập hợp, mà là vì vũ khí của Thích Tần vẫn còn đang bị vứt trên mặt đất. Trò chơi này phán định đổi mới rất nhanh, v·ũ kh·í nếu bị đổi mới biến mất, thế thì trước khi tìm được nhiệm vụ thưởng vũ khí tiếp theo, Thích Tần đều phải tay không đánh lộn với quái vật.

Nhưng mà trời không chiều lòng người, thời điểm Quý Huyền Nhất bước đến chỗ trung tâm doanh địa, vũ khí của Thích Tần đã bị đổi mới mất rồi.

Quý Huyền Nhất sắc mặt khó coi, tức mà không biết phải đánh ai, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương, đến khi đem khuôn mặt đen sì tìm được Thích Tần, đối phương đang ngồi nghỉ ngơi đợi hồi máu.

Thích Tần nghe thấy tiếng bước chân của Quý Huyền Nhất, đang muốn tranh công, vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt khủng bố của đối phương, sợ tới mức run run, nơm nớp lo sợ nói: “Làm sao vậy? Tôi, tôi làm gì sai rồi sao?”

Quý Huyền Nhất gian nan mà kéo kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười thập phần đáng sợ, nói: “Không làm sai, chỉ là v·ũ kh·í của anh mất rồi.

“Hoá ra là cái này……” Thích Tần tìm được đường sống trong chỗ ch·ết nhẹ nhàng thở ra, một bên vỗ ngực, một bên miễn cưỡng cười nói: “Không sao, tuy rằng tôi quả thật là luyện kiếm, có điều từ trước đến giờ không có cơ hội dùng, mấy lần bênh vực kẻ yếu thường dùng nắm tay luôn, mất hay không, đối với tôi không ảnh hưởng lắm.”

Quý Huyền Nhất buồn bã nói: “Anh gϊếŧ quái cũng định dùng nắm tay sao?”

Thích Tần sửng sốt, chần chờ nói: “Cái đó quả thật có hơi đau tay……”

Quý Huyền Nhất mím mím môi, nói: “Đi thôi, chúng ta đi giao nhiệm vụ.”

Thích Tần gật gật đầu, bò dậy từ trên mặt đất, đi theo phía sau Quý Huyền Nhất.

Thủ vệ trường cũng đi theo từ lúc Quý Huyền Nhất leo trên cây xuống, giờ phút này cũng đi theo phía sau bọn họ.

Tuy rằng vị trí ném thuốc hơi lệch dự tính của Quý Huyền Nhất, nhưng phạm vi tác dụng của thuốc cũng lớn vượt qua dự đoán của hắn, doanh địa của bọn cướp đã không còn bất cứ tiểu quái nào tỉnh táo. Bọn họ tốn sức một phen tìm thấy kho hàng cất giữ chiến lợi phẩm của bọn đạo tặc, Harman phu nhân đang bị trói ở đó.