Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thích Tần cùng Quý Huyền Nhất đồng thời từ ruộng Hồng Bình Thảo chạy ra ngoài, đi theo con đường bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước, hướng doanh địa của bọn cướp chạy như điên.

Năm phút thật sự là có chút ngắn, chờ Quý Huyền Nhất chạy đến dưới gốc cây hắn đã đánh dấu sẵn, đã qua hơn một phút.

Thích Tần giơ trọng kiếm, một mình chui vào trong đám quái, một bên dựa theo tiết tấu lúc trước đã tổng kết ra để ngăn cản công kích, một bên gian nan mà bước tiếp.

Lúc trước Thích Tần cảm thấy, đây chỉ là trò chơi, chỉ cần quen thuộc tiết tấu sẽ không có việc gì, cho nên chỉ tìm hai con tiểu quái luyện tập, nhưng sau khi tiến vào doanh địa, Thích Tần liền biết mình nghĩ sai rồi.

Cũng không phải tiết tấu anh tổng kết sai, mà là game online thực tế ảo không có thiết lập cơ chế lần lượt, mà tiểu quái xông lên cùng một lúc.

Không theo motip cũ vốn là chuyện tốt, nhóm tiếu quái bị kích phát chen chúc đi tới, thực tế anh chỉ phải đối phó có khoảng 4,5 con gần nhất đứng xung quanh mà thôi. Nhưng không có mô hình lần lượt, tiểu quái lại có trí thông minh thấp rất dễ va chạm với nhau, sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Vốn anh còn dự tính có thể theo kế hoạch nhanh chóng đi được đến trung tâm. Song tiểu quái sau lưng anh, bị đồng bọn của mình chen chúc làm chậm vài giây mới đến được vị trí. Thích Tần dùng thân kiếm chém tới phía sau, lại không có cảm nhận được va chạm trong dự đoán, liền biết đã xảy ra vấn đề.

Nếu toàn bộ hành trình ngạnh kháng một con quái công kích, có thể đi đến nhất trung tâm đi sao? Nếu ch·ết ở nửa đường, Quý Huyền Nhất có thể cảm thấy đồng đội như anh không đáng tin cậy hay không?

Thích Tần chưa kịp nghĩ nhiều, cùng lúc thu hồi đại kiếm, công kích sau lưng có lẽ sẽ đánh trúng người anh.

Nhưng Thích Tần đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lại phát hiện chính mình không bị tụt máu.

Anh hơi kinh ngạc, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn Quý Huyền Nhất ở trên cây, pháp trượng của đối phương đang giơ lên, còn chưa thu hồi.

Con tiểu quái kia bị Quý Huyền Nhất khống chế một lúc, gián đoạn công kích.

Thích Tần sau khi ngơ ngẩn, trong lòng không khỏi ấm áp.

Bởi vì cảm thấy Quý Huyền Nhất sẽ không hiểu, cho nên anh cũng không có giải thích kế hoạch và tiết tấu mình dự tính cho Quý Huyền Nhất. Mà trong tình huống không biết gì, người thường chưa từng luyện võ tuyệt đối không có cách nào nhúng tay giúp một người tập võ chiến đấu.

Nhưng đối phương lại ở bên trong một đám quái binh hoang mã loạn, liếc mắt một cái nhìn ra được tình thế túng quẫn của anh, hơn nữa lập tức giúp anh chỉnh lại được tiết tấu.

Đây là chứng minh cái gì?

Chính là ăn ý đó!

Thích Tần đôi mắt lấp lánh sáng lên, chỉ cảm thấy Quý Huyền Nhất là một tri kỉ khó gặp được trong đời.

Quý Huyền Nhất nếu biết Thích Tần suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ nói, “Anh suy nghĩ nhiều, tôi sở dĩ có thể trợ giúp đúng lúc như vậy, chẳng qua là vì tôi giỏi mà thôi.”

Quý Huyền Nhất tuy rằng không thể lý giải nguyên lý kế hoạch của Thích Tần, nhưng lại cảm nhận được tiết tấu, thế nên mới có thể liếc mắt một cái nhìn ra bên Thích Tần xảy ra vấn đề, giúp một phen.

Có điều hắn cũng chỉ có thể giúp một lần này.

Thiết lập của thuật sĩ có thể nói là yếu ớt, lực lượng cùng thể chất đều cực kì thấp, hắn muốn leo cây đã không dễ dàng, vốn thời gian còn lại đã không nhiều lắm, tiếp theo Thích Tần nếu lại xảy ra vấn đề gì hắn cũng không rảnh quan tâm.

Chờ Quý Huyền Nhất gắng sức mà bò lên trên cái cây hắn đã chọn, thời gian chỉ còn lại có không tới hai phút. Mà phía dưới Thích Tần đi cũng không sai hướng, nhưng đường lại bị chặn mất.

Thích Tần đi tới đâu, dẫn theo tiểu quái nhiều tới đó. Tiểu quái ở vòng trong sẽ thoáng né tránh động tác của người chơi, nhưng những con ở vòng ngoài thì không. Từng con một, chắn hết đường đi của anh.

Còn lại có một phút, cứ tiếp tục như vậy, thời gian liền không đủ.

Quý Huyền Nhất cau mày, ở trên cây nhìn mà sốt ruột. Đang do dự có nên nhắn tin thúc giục Thích Tần hay không, liền thấy Thích Tần đột nhiên thay đổi động tác, vung đại kiếm lên, quét ra một mảnh đất trống, ng·ay sau đó bước nhỏ một bước, chống đại kiếm nhảy lên, lộn nhào trên không trung một cái, dẫm lên vai tiểu quái, đạp trên đầu chúng nó mà chạy về phía trước.

Quý Huyền Nhất xem đến ngu cả người, còn có loại thao tác này?!

Không đợi hắn kinh ngạc xong, Thích Tần đã chạy ra khỏi vòng vây, bởi vì hết vai tiểu quái để dẫm, liền nhảy xuống mặt đất, cách mảnh đất trung tâm doanh địa, cũng chỉ còn hơn chục mét!
« Chương TrướcChương Tiếp »