“Thật sự rất cảm ơn bạn, tôi đã hồi phục rồi.” Trên quảng trường nhỏ, thủ vệ trưởng đã hồi đầy máu nói: “Nhưng lực lượng của chúng ta dường như quá nhỏ yếu, không cách nào cứu được Harman phu nhân từ tay đám cướp, Quý Huyền Nhất, bạn có biện pháp nào không?”
Quý Huyền Nhất thật ra cũng không nghĩ tới NPC sẽ dứt khoát ném lại vấn đề cho mình như thế, tức thời không biết nói gì.
Thích Tần đứng bên cạnh thấy Quý Huyền Nhất không nói lời nào, xen mồm nói: “Bọn cướp rất đông sao? Nếu chỉ có khoảng mười mấy người, tôi hẳn vẫn đối phó được.”
Quý Huyền Nhất nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Rất đông, anh cấp bậc quá thấp, đừng nghịch.”
Thích Tần sờ sờ cái mũi, không nói.
Quý Huyền Nhất nghĩ nghĩ, từ ba lô móc ra một lọ dược tề màu lam, nhìn chằm chằm sắc mặt của NPC hỏi: “Cái này có thể sử dụng không?”
Đây là lọ thuốc tê liệt hắn thuận tay lấy từ trong rương của Harman phu nhân.
Thủ vệ trưởng giật mình, thế mà thật sự có phản ứng, cao hứng nói: “Đây là thuốc tê liệt, Quý Huyền Nhất, bạn thật sự quá thông minh!”
Quý Huyền Nhất nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, như vậy xem ra manh mối là đúng, nếu có thể sử dụng thuốc tê liệt, nhiệm vụ hẳn là sắp kết thúc được rồi.
Hắn mấy ngày nay thật sự phải lăn lộn nhiều đến mức mệt mỏi.
“Vậy giờ chúng ta nhanh xuất phát thôi, mau chóng cứu Harman phu nhân ra!” Thủ vệ trường thân mình thẳng tắp, tinh thần sáng láng, một lần nữa tổ đội, dẫn đầu đi khỏi tiểu quảng trường.
Tuy rằng Quý Huyền Nhất đã giải thích qua về đoạn cốt truyện trước của nhiệm vụ, nhưng Thích Tần vẫn không thể theo kịp tốc độ phát triển cốt truyện, vẻ mặt mơ mơ màng màng đi theo ở phía sau, b·iểu t·ình trên mặt rõ ràng tràn đầy hoang mang.
Quý Huyền Nhất trong lòng khẽ nhúc nhích, dặn dò nói: “Đợi chút nữa chúng ta đi đến trên núi sẽ có rất nhiều tinh anh quái, anh mới cấp 14, nhớ là đứng nép phía sau lưng của tôi ấy.”
Thích Tần sửng sốt một chút, bật cười nói: “Anh không phải muốn tôi tới bảo vệ anh sao?”
Quý Huyền Nhất nói: “Anh là đồng đội, không phải vệ sĩ, hiểu không?”
“Có gì khác nhau sao?”
Khác nhau nhiều ấy chứ, Quý Huyền Nhất nhìn hắn một cái, cũng không nói ra.
Đường đi không quá xa, Quý Huyền Nhất đi một mình cảm thấy rất nhanh, mang theo thêm một người là Thích Tần, tự nhiên cảm thấy hơi không quen, hai người đều trầm mặc, thập phần xấu hổ.
Quý Huyền Nhất ánh mắt lơ đãng, thoáng nhìn đại kiếm vẫn luôn kẹp ở dưới cánh tay của Thích Tần, mở miệng hỏi: “Anh giữ tư thế này không bất tiện sao?”
Thích Tần như trút được gánh nặng, gật đầu tiếp lời nói: “Đúng là rất bất tiện.”
“Bất tiện mà anh vẫn cầm như thế, tại sao không bỏ vào trong balo?” Vừa nói, Quý Huyền Nhất còn vừa xoè tay ra, cho Thích Tần nhìn thử đôi tay trông rỗng của mình.
Thích Tần cười cười: “Nếu để vào ba lô, trong thời gian ngắn tôi sẽ không kịp lấy ra, chiến đấu lại là chuyện xảy ra trong nháy mắt, rút kiếm chậm sẽ rơi xuống hạ thế hạ phong.”
Quý Huyền Nhất không còn lời gì để nói: “Anh đánh giá quá cao năng lực của quái và người chỗ này rồi, làm gì có cái năng lực giây sát tôi, hầu hết mọi người đều không phải là đối thủ của anh.”
Giây sát: gϊếŧ, hạ trong nháy mắt.
Thích Tần nhếch miệng: “Thật sao?”
Quý Huyền Nhất cho rằng đối phương đang cười nhạo hắn không lợi hại đến vậy, nhướng mày nhìn anh.
Thích Tần sửng sốt, vội vàng giải thích nói: “Ý tôi không phải thế. Tôi muốn nói là, ở thế giới trước kia, võ công của tôi cũng chỉ ở trên mức trung bình mà thôi, anh khen như vậy, tôi thực vui vẻ.”
Quý Huyền Nhất bĩu môi: “Tôi không có khen anh.”
Thích Tần cười mà không nói.
Quý Huyền Nhất lại chỉ vào thủ vệ trường ở phía trước nói: “Thật ra anh có thể học NPC, treo thanh kiếm ở sau lưng, hoặc là có Kiếm Sĩ khác để thanh kiếm ở thắt lưng, không cần biết là kiểu gì, cũng nhất định dễ chịu hơn so với kẹp dưới tay.”
Thích Tần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vị trí tôi rút kiếm thuận tay nhất là bên trái eo, nhưng thanh kiếm này quá lớn, treo ở trên eo ảnh hưởng hoạt động. Hơn nữa có khi còn kéo tuột cả quần, thôi vẫn kẹp ở tay, khá thuận tiện.”
Quý Huyền Nhất mặc kệ hắn, nói: “Tùy anh thôi, thuận tay cái nào thì làm cái đó.”
Kỳ thật Thích Tần còn muốn nói chuyện thêm cùng Quý Huyền Nhất, nhưng chưa đợi anh nghĩ ra chủ đề bắt chuyện, bọn họ đã tới được chân núi.
Thủ vệ trường nói: “Sử dụng thuốc tê liệt, trước hết cần tìm được Hồng Bình Thảo, bằng không chúng ta cùng sẽ bị trúng độc theo.”
Quý Huyền Nhất gật gật đầu, nói: “Như vậy trước hết đi tìm Hồng Bình Thảo đi.”
Nhận được câu trả lời của người chơi, thủ vệ trưởng đi phía trước mở đường.
Có thể bởi vì nhiệm vụ ẩn còn chưa hoàn thành, số liệu của trò chơi cũng bị ảnh hưởng dẫn đến không đổi mới. Thời điểm bọn họ lên núi, còn có thể thấy dấu vết đêm qua thủ vệ trường đấu đá lung tung lưu lại. Cây cỏ dưới chân đều bị giẫm nát, cũng coi như tiện thể tạo ra một lối đi, không bao lâu, liền tới ruộng thuốc trồng Hồng Bình Thảo ngày hôm qua đã phát hiện.
Quý Huyền Nhất cảm nhận được cảm giác tê liệt nhỏ giống ngày hôm qua, đang định nói chuyện, Thích Tần đột nhiên ôm chặt hắn, dùng tay che miệng mũi hắn lại, thấp giọng quát: “Không được hít vào! Có độc!”
Quý Huyền Nhất: “……”
Quý Huyền Nhất lấy khuỷu tay thúc vào bụng Thích Tần, khiến đối phương buông mình ra, khuôn mặt khó ở nói: “Anh bị ngốc à?”
Trong lúc Quý Huyền Nhất giãy giụa, Thích Tần cũng đã kịp phản ứng lại, vội vàng buông lỏng đối phương ra, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi xin lỗi, nhất thời tình thế cấp bách nên quên mất.”
Chiến đấu mà anh được học đều là đao thật kiếm thật cùng người khác đánh nhau. Cảm xúc vừa dao động thì đâu còn nhớ ra đây chỉ là một trò chơi nữa.
Quý Huyền Nhất bất mãn nói: “Bớt chút thời gian ra mà làm quen các hiệu ứng buff đi.”
Bằng không đến lúc chiến đấu cùng người khác mà vẫn như vậy thì thật sự khôi hài.
Thích Tần vội “Ừm” một tiếng.
“Trúng độc Hồng Bình Thảo với liều lượng nhỏ có thể chống lại ma tý dược tề……” Quý Huyền Nhất nói, đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Ơ? Sao lại chỉ có năm phút?”
“Làm sao vậy?” Thích Tần hỏi.
Quý Huyền Nhất cau mày, nhìn biểu tượng debuff màu đỏ dưới thanh HP đang không ngừng đếm ngược thời gian, nói: “Hôm qua đến đây, tôi nhớ là không có tính giờ……”
Nhưng ng·ay sau đó, Quý Huyền Nhất lại tự hiểu ra, đêm qua debuff không tính giờ, là bởi vì đó là một cái debuff theo phạm vi, chỉ cần rời khỏi nơi trồng Hồng Bình Thảo, debuff sẽ lập tức biến mất. Hiện tại biến thành debuff giới hạn thời gian, đúng là có ý định giúp bọn họ lợi dụng độc của Hồng Bình Thảo để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lại chỉ có năm phút, sao có thể đủ đây?