Quý Huyền Nhất lúc này không biết một điều là, ở đoạn cốt truyện này, thủ vệ có xác suất 90% sẽ tử vong, 10% còn lại chỉ xảy ra dưới tình huống người chơi có thao tác vô cùng sắc bén. Nhân vật trong cốt truyện có còn sống hay không, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến độ khó dễ và cả khen thưởng cuối cùng của nhiệm vụ.
Thời điểm Quý Huyền Nhất mang theo thủ vệ trường trở lại thị trấn, đã tới nửa đêm, hắn thật sự nhịn không được, sau khi trao trả lại thủ vệ trường cho nhóm thủ vệ đang kinh hoảng thất thố, liền trực tiếp offline đi ngủ.
Lần nữa mở mắt thì mặt trời đã lêи đỉиɦ đầu, Quý Huyền Nhất sống sờ sờ bị đói bụng đến tỉnh ngủ, tự nấu một phần cơm đối phó ăn cho xong, sau đó mới chậm rì rì bò vào khoang trò chơi.
Hắn vẫn đang đứng ở lối vào Tân Mộc trấn. Bởi vì đang là ban ngày, đội thủ vệ hẳn đã trở lại tiểu quảng trường đi nghỉ ngơi, thủ vệ trường cũng không đứng ở cửa trấn chờ hắn.
Quý Huyền Nhất đang chuẩn bị đi tiểu quảng trường tiếp tục tìm thủ vệ trường làm nhiệm vụ, lại thấy bạn tốt [ Thiên Hạ Đệ Nhất ] online.
Dù sao Thích Tần chắc cũng đang ở quảng trường.
Quý Huyền Nhất nghĩ, bước nhanh hơn.
Ngoài dự đoán của Quý Huyền Nhất chính là, Thích Tần không ở tiểu quảng trường, thủ vệ trường thì đúng là ở đây thật. Hắn ngồi ở vị trí thường ngày vẫn đứng, áo giáp trên người có chút dấu vết do chiến đấu hôm qua, còn có một ít máu đã khô.
Đêm qua trước khi offline, thủ vệ trường đã rời khỏi đội ngũ, bởi vì cấp bậc cách hơn 5 cấp, Quý Huyền Nhất bây giờ nhìn HP của đối phương thì đều chỉ có biểu tượng chấm hỏi. Có điều dù không cách nào thấy được số liệu cụ thể, nhưng nhìn thanh HP trống không của hắn, có thể thấy được vết thương của thủ vệ hoàn toàn không hề hồi phục.
Quý Huyền Nhất đi tới phía trước, còn chưa nói chuyện, thủ vệ trường liền mệt mỏi mở miệng nói: “Quý Huyền Nhất, xin lỗi, ta không thể cùng ngươi đi cứu Harman phu nhân.”
Giọng điệu như vậy thật sự có hơi quá mức chân thật, Quý Huyền Nhất nghe thấy cũng bị ảnh hưởng, nhẹ giọng “khụ” một tiếng, mới nói: “Tôi có thể giúp gì sao?”
Đây gần như là một câu nói vạn năng của tất cả người chơi khi nhận nhiệm vụ, chỉ cần có nhiệm vụ, hầu hết NPC đều trả lời lại.
Thủ vệ trường ngẩng đầu, nói với Quý Huyền Nhất: “Nếu như bạn vẫn cần tôi, nhờ bạn giúp tôi đi tới nhà của Harman phu nhân tìm thuốc trị liệu, sau khi vết thương hồi phục, tôi sẽ có thể giúp bạn thêm lần nữa.”
Quý Huyền Nhất gật gật đầu, mở tấm da dê, lại phát hiện không có thêm nhiệm vụ xuất hiện. Có thể nhiệm vụ giúp thủ vệ trưởng tìm thuốc trị liệu cũng bị phân thành một phần của nhiệm vụ ẩn [ tìm kiếm Harman phu nhân ].
Có điều không có tấm da dê cũng được, Quý Huyền Nhất đã thuộc lòng các con đường của Tân Mộc trấn, rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng sẽ không đi lạc. Hắn thu hồi tấm da dê, đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện trong danh sách bạn tốt, Thích Tần tăng một lv, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Tên kia biết làm nhiệm vụ rồi? Hay lại có ai đó tốt bụng giúp đỡ?
Quý Huyền Nhất nhịn không được đã gửi chat mật: “Anh đang làm gì đấy?”
Đợi trong chốc lát, đối phương không trả lời, không biết có phải không nhìn thấy hay không, Quý Huyền Nhất đành mặc kệ, trước tiên vẫn phải đi tới vườn thuốc đã.
Harman phu nhân m·ất t·ích cả ngày, thảo dược ở trong vườn thuốc không ai chăm sóc, đã dính một ít bùn đất, Quý Huyền Nhất không để ý đến, trực tiếp đi vào trong phòng.
Bởi vì bình thường phụ giúp Harman phu nhân làm nhiệm vụ hằng ngày rất nhiều, Quý Huyền Nhất rất tự tin rằng bản thân có thể nhận ra được đâu là thuốc trị liệu. Nhưng Harman phu nhân mỗi lần giao nhiệm vụ, đều là trực tiếp lấy vật phẩm nhiệm vụ từ trong túi ra, nên Quý Huyền Nhất cũng không biết bà ấy cất thuốc ở chỗ nào.
Mãi tới khi hắn tìm kiếm manh mối ở trong phòng của Harman phu nhân, cũng không phát hiện tủ đựng thuốc. Dù sao Harman phu nhân cũng có thân phận thuật sĩ không thể bị bại lộ, dược tề cùng dược liệu hẳn đều bị bà ấy giấu đi rồi.
Trong lúc Quý Huyền Nhất đang tìm kiếm manh mối trong phòng, Thích Tần đã trả lời tin nhắn.
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Luyện cấp.
Quý Huyền Nhất hơi bất ngờ, thế mà lại thật sự biết luyện cấp? Quý Huyền Nhất đang muốn hỏi anh học được ở đâu, tin nhắn Thích Tần lại tới nữa.
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Từ từ
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Tôi
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Đánh chữ
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Chậm
Quý Huyền Nhất: “……”
Ngẫm lại Thích Tần này, cái gì cũng không biết, còn cật lực thăng cấp, cật lực đánh chữ, đúng là không dễ dàng. Quý Huyền Nhất thực bất đắc dĩ mà nhắn cho đối phương.
[ Quý Huyền Nhất ]: Có thấy biểu tượng cái loa bên cạnh khung chat không, cái đó có thể gửi tin nhắn thoại.
Thích Tần bên kia trầm mặc hơn nửa ngày, rốt cuộc đã nhắn trở lại
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Như thế này sao?
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Thật sự làm được này, quá thuận tiện!
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: À, chuyện kia, tôi quyết định ở lại sống thật tốt, thay Thích Tần kia chăm sóc cha mẹ hắn, cũng sẽ làm dps cố định của anh.
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Tôi đêm qua vừa học cách lên mạng, search nghĩa của “dps tổ đội cố định”, hình như phải đợi cấp cao ngang cấp của anh? Thế nên tôi đang rất nỗ lực thăng cấp.
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Còn có, tên này có thể sửa lại được không? Quá…… Quá không biết xấu hổ……
Quý Huyền Nhất hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Thích Tần hiện tại, nhịn không được cong khóe miệng, trả lời: “Không thể sửa, anh sau này sẽ luôn phải dùng nó.”
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Thật hả?
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Tôi không muốn đâu……QAQ!
Quý Huyền Nhất: “???”
[ Quý Huyền Nhất ]: Hệ thống ghi âm giọng nói còn có thể gửi biểu tượng cảm xúc?
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Không phải, đây là tôi học ở trên mạng QWQ.
[ Thiên Hạ Đệ Nhất ]: Nhìn qua có phải rất tượng hình không? 0v0
Quý Huyền Nhất: “……”
Quý Huyền Nhất gửi lời mời tổ đội cho Thích, qua hai giây, Thích Tần vào đội.
Quý Huyền Nhất nhìn tấm da dê một chút, mũi tên màu lam biểu thị phương hướng của đồng đội đã lớn đến mức sắp bao trùm cả điểm tọa độ của Quý Huyền Nhất.
Hắn ló đầu ra từ trong phòng của Harman phu nhân, thấy Thích Tần đang hai mắt nhìn chằm chằm tấm da dê, từ bên ngoài vườn thuốc đi tới.
Quý Huyền Nhất một tay cầm pháp trượng trong tay ném về phía anh, không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Anh không thể học thứ gì đứng đắn hơn hả!”