Tính cách của hai Thích Tần có thể nói là hoàn toàn trái ngược.
Đây là lời cảm thán phát ra từ nội tâm sau khi Quý Huyền Nhất biết những chuyện Thích Tần đã làm từ sau khi tới thế giới này.
Thích Tần vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, hoàn toàn không quen biết, phản ứng đầu tiên chính là tìm người hỏi đường, nhưng nơi này người chơi đã rất ít, người anh gặp được toàn là NPC, NPC hòa ái dễ gần nhờ anh làm nhiệm vụ, anh liền mơ mơ màng màng đồng ý. Kết quả chờ đến khi làm xong việc quay lại tìm, thì một NPC khác lại tiếp tục nhờ anh hỗ trợ, anh cứ như thế làm chân chạy vặt, liên tục chạy ngược chạy xuôi, đến lúc dừng chân ở tiểu quảng trường, mới gặp được Quý Huyền Nhất.
Thực sự là một người chân thành thiện lương từ đầu đến đuôi.
So sánh xuống dưới, lúc Thích Tần hỏi lại Quý Huyền Nhất, hắn cũng thấy hơi ngượng ngùng, chỉ qua loa nói mình vẫn đang là học sinh.
Quý Huyền Nhất vốn còn muốn hỏi phương thức liên lạc của Thích Tần trong thế giới thực cho tiện, nhưng anh cũng không biết sự tồn tại của mấy thứ đồ công nghệ đó, Quý Huyền Nhất đành phải nói: “Vậy trước tiên thêm bạn trong trò chơi đã, chờ anh tới rồi thế giới hiện thực, tranh thủ tìm hiểu di động máy tính gì đó một chút, rồi quay lại trò chơi tìm tôi sau.”
Thích Tần gật gật đầu.
Thích Tần không biết tên của chính mình trong trò chơi gọi là gì, Quý Huyền Nhất đành phải hướng dẫn anh thêm mình làm bạn tốt trước, chờ lúc khung thoại hiện ra, thiếu chút nữa là sặc.
Thích Tần ID ghi là Thiên Hạ Đệ Nhất.
Bất quá nghĩ tới Thích Tần trước kia kiêu ngạo như thế, tên như này đã là không tồi, Quý Huyền Nhất nghĩ nếu là Thích Tần thời cấp 3, gã hẳn sẽ đặt tên giống kiểu Vô Địch Vũ Trụ.
Xem ra ba năm qua, đối phương cũng bớt bớt đi rồi...
Quý Huyền Nhất cùng Thích Tần trò chuyện một lúc rồi dạy anh cách offline.
Thích Tần trên mặt có chút thấp thỏm, lại niệm đi niệm lại mấy lần, học thuộc lòng cách vào trò chơi, ngẩng đầu đối Quý Huyền Nhất nói: “Anh sẽ ở lại đây chờ tôi chứ?”
Quý Huyền Nhất nhìn anh trong chốc lát, gật đầu: “Ừm.”
Thích Tần như trút được gánh nặng mà cười: “Cảm ơn cậu.”
Quý Huyền Nhất không nói gì, Thích Tần offline.
Kỳ thật chuyện này vốn dĩ cùng Quý Huyền Nhất không liên quan, bất quá trong phút bốc đồng đầu óc nóng lên hắn đã nhúng tay vào, vậy thì sẽ cố hết sức xử lý cho thật tốt.
Quý Huyền Nhất đứng đực ra ở quảng trường nhỏ một lúc, mới nhớ tới nhiệm vụ của mình còn chưa làm xong, đừng nói tới chuyện của Thích Tần, tình huống chính hắn phải đối mặt cũng rất nghiêm trọng a!
Quý Huyền Nhất đứng lên, đem thuốc của Harman phu nhân giao cho đội trưởng thủ vệ trên quảng trường nhỏ, đội trưởng hướng hắn tỏ vẻ cảm tạ, hơn nữa tỏ vẻ hy vọng hắn lần sau cũng có thể tiếp tục giúp đỡ những NPC khác.
Sau đó liền trở lại giống như những nhiệm vụ bình thường.
Giống như những gì mọi người nói trên diễn đàn, một đồng bạc của Harman phu nhân giống như thật sự chỉ là phúc lợi nhỏ từ phía chính phủ cho người chơi mới.
Quý Huyền Nhất không có nghĩ nhiều, chuẩn bị đi theo hướng kim chỉ trên bản đồ nhiệm vụ.
Có điều hắn vừa mới rời tiểu quảng trường, liền nhận được một thông báo.
Chat mật: [ Nhất Đóa Tiểu Hoa ]: Tiểu Quý! Cậu đang làm gì thế?
Quý Huyền Nhất bước chân tạm dừng một chút.
Hắn vẫn chưa thể làm quen với loại thăm hỏi kiểu này trong trò chơi, rốt cuộc so với bằng hữu, kẻ thù của hắn càng nhiều, đa số thời điểm người khác chat mật với hắn đều là để mắng hắn, sau này mấy người mắng hắn đều bị gϊếŧ, không dám nói tiếp nữa, kênh trò chuyện liền trống không.
Trò chơi này hạn chế tương đối nhiều, có thể thực hiện trò chuyện từ xa, trừ bỏ Kênh Thế Giới cùng kênh bản đồ, cũng chỉ có trường hợp đã đồng ý kết bạn tốt từ 2 phía mới nhắn được.
Quý Huyền Nhất load một chút, mới trả lời: “Nhiệm vụ.”
Nhất Đóa Tiểu Hoa nhắn lại ngay: “Tôi bên này có một điểm có thể farm quái, cậu có đến không?”
Quý Huyền Nhất nhìn thoáng qua cấp bậc của Nhất Đóa Tiểu Hoa, hắn mới qua nửa cây exp của lv 10, Tiểu Hoa đã tới lv 16.
[ Quý Huyền Nhất ]: Cấp này rồi còn chưa thể rời khỏi trấn nhỏ Tân Mộc sao?
[ Nhất Đóa Tiểu Hoa ]: Hả? À, tôi nhận được nhiệm vụ rời khỏi rồi, nhưng mà không phải sau khi ra khỏi trấn sẽ bị trừng phạt khi rớt lv sao? Tôi tính ở lại đây farm cấp lên cao thêm một chút rồi mới rời đi.
Đây cũng là một biện pháp thăng cấp, đặc biệt là ở những trò chơi thăng cấp khó, trước tiên tích điểm kinh nghiệm từ các nguồn ngoài nhiệm vụ chính đẩy cấp bậc lên cao, kế tiếp mới tiếp tục làm nhiệm vụ. Bởi vì cấp bậc so với yêu cầu từ nhiệm vụ cao hơn, lúc làm nhiệm vụ sẽ rất nhẹ nhàng. Người chơi kĩ năng kém một chút khi gặp nhiệm vụ tương đối khó khăn cũng có thể cậy vào lv cao mà thuận lợi hoàn thành.
Người chọn phương pháp này trong các trò chơi khác không nhiều lắm, bởi vì so với kinh nghiệm nhận được từ nhiệm vụ, thì kinh nghiệm nhận được từ đa số các quá nhỏ là không đáng nhắc đến, kể cả có tìm được điểm farm quái trình anh, động tác gϊếŧ quái nghìn bài một điệu, lặp đi lặp lại cũng quá mức khô khan.
Nhưng ở trong《 Vực 》, trừng phạt khi tử vong sau cấp 20 thật sự là quá nặng, so với việc không cẩn thận đã tử vong còn bị rớt cấp, vậy không bằng nắm chặt cơ hội, có bao nhiêu kinh nghiệm lấy hết bấy nhiêu, trước tiên tăng cấp lên hết mức rồi mới đi làm nhiệm vụ.
Hiểu được điều này, Quý Huyền Nhất quả thật cũng có chút động tâm.