Chiều tối. Lý Đạo cùng trợ lý Thành Hải trở về, còn đem theo Cao Cao. Không những thế, theo sau là Võ Chính Lâm với bộ mặt có chút không tình nguyện.
Sau khi trợ lý Thành Hải đánh điện thoại về, biết là có chuyện quan trọng, mọi người vây quanh bàn lớn chờ đợi. Lý An Đăng nhìn thấy Cao Cao và Võ Chính Lâm, còn không biết Lý Đạo dự định cái gì, ông già này chính là ghét sự ồn ào.
"Ông già, có chuyện gì đó?"
Lý Đạo nhìn mọi người, không nói gì, gọi Cao Cao và Võ Chính Lâm vào trong. Trợ lý Thành Hải thay lời kể lại. "Tôi và thầy Đạo đến nơi tìm sếp Cao, lại thấy hai người này đấu võ với nhau!" . Tìm truyện hay tại || Tгùм TruyệИ.V N ||
Mọi người vỡ lẽ ra. Ai cũng biết Cao Cao và Võ Chính Lâm là người của hai thế giới, đấu võ gì chứ, Cao Cao đang bắt tội phạm.
"Thầy Đạo muốn sếp Cao về đây, sếp Cao bận với cậu Lâm này rồi!" Trợ lý Thành Hải tiếp tục nói. "Nên thầy Đạo hứa sẽ giúp sếp Cao, nếu bắt được cậu Lâm thì phải theo thầy Đạo quay về. Sếp Cao đồng ý, cậu Lâm không tin thầy Đạo, ba người cùng cá cược. Kết quả thầy Đạo tóm được cậu Lâm, đều đem hai người theo."
Nhưng Võ Chính Lâm vẫn còn mắc đôi còng ngân thủ, ủ rũ ngồi xuống. Bất U an ủi một câu. "Thí chủ, lần này chúng ta đi phá âm sào, càng đông càng vui!"
"Vui chỗ nào?" Võ Chính Lâm cười nhạt. "Âm sào là chỗ mấy quỷ hồn la hét, như trại tâm thần."
Cao Cao vỗ vai cậu. "Yên tâm đi, không muốn thì vào đồn, lần này đừng mong chạy thoát!"
"Tôi thua thì chịu thôi! Dựa vào anh, không thể bắt tôi!"
Cao Cao có hơi biến sắc, vẫn cố giữ thái độ lạnh lùng, đối với Võ Chính Lâm một cái cười trừ.
"Lão Năm, qua đây!" Lý Đạo nói. Bác Năm đi vòng ra sau cùng trợ lý Thành Hải.
Lý Đạo cẩn thận khép cửa, sau đó vung tay lên, bốn vệt hoàng quang bao lấy gian nhà tạo thành kết giới, vốn không cần bùa lẫn pháp khí. Mọi người hết sức tập trung, Cao Cao và Võ Chính Lâm đều khẽ kinh động.
"Huyền Ý, còn đây..." Lý Đạo nhìn qua Trần Đại Long. Lý An Đăng đưa mắt lạnh liếc đến, chưa kịp mở miệng, Trần Đại Long đã gào khóc. "Sư tổ, con không được đặt tên. Con cảm thấy có một sư phụ rất tệ!"
Lý Đạo nghĩ nhanh qua, nói. "Gọi là Tịnh Khẩu!"
Trần Đại Long đứng lên, sau đó là tuột cảm xúc. Mọi người xung quanh nhìn vào, có chút buồn cười. Trần Đại Long dõng dạc bước lên nhưng trong lòng đầy đau khổ, ta khẩu nghiệp như vậy sao, ta là người đàn ông trầm tính ít nói nha.
Lê Yến Xuân và Trần Đại Long đứng cạnh nhau. Lý Đạo gật đầu, trên bàn tay xuất hiện kính bát quái. Lý Đạo chỉ ngón tay, vậy mà nổi lên một ánh nến điểm trên bề mặt kính bát. Xoay chuyển kính bát quái một vòng đặt dưới chân, Lý Đạo quay đầu qua, kính bát quái cũng dần xoay qua, gật đầu một cái, kính bát quái khẽ toả ngân quang chiếu vào Lê Yến Xuân.
Lê Yến Xuân có một trận rùng mình, trên đầu xuất hiện Hoả Diễm La Sát. Lý Đạo xoè bàn tay, linh phù chèn giữa hai ngón tay cháy lên. Linh phù trực tiếp ném đến mặt Lê Yến Xuân, chui vào mi tâm. Lê Yến Xuân cảm giác cơ thể nóng bức, nhưng rõ ràng cảm nhận được Hoả Diễm La Sát đang mỉm cười với cô.
Lý Đạo nhìn Trần Đại Long, cậu liền tập trung. Kính bát quái dưới chân khẽ xoay, Lý Đạo hành động y vậy, hoả phù bay đến giữa mặt Trần Đại Long. Trên đầu cậu xuất hiện một thân tướng cao to vạm vỡ, toàn thân kim giáp rực rỡ, đầu đội mũ binh, hai mắt đều dữ tợn phát sáng.
"Ta sẽ kết nối giữa các người với thức thần, cố mà tiếp ứng!" Lý Đạo nói.
Trần Đại Long mừng rỡ, Hoàng Cân Lực Sĩ trên đầu cười vang vọng. Cậu xấu hổ thầm nói cười cái gì lớn vậy. Sau bao nhiêu lần cố gắng, cuối cùng cậu đã cảm ứng với thức thần mãnh liệt.
Còn lại năm người thì vô cùng chờ mong. Lý Đạo nhìn đến Võ Chính Lâm, bảo cậu tránh qua một bên. Còn lại bốn người, đều cho đứng đứng dậy xếp thành hàng ngang.
Đầu tiên là Bất U, anh rất mờ mịt về thức thần, đã nghe sư phụ nói qua đôi chút, không biết hình dáng ra sao, có tương đối đẹp trai hay không.
Hoả phù đánh đến mặt, Bất U chấp tay chữ thập, miệng tuyên phật hiệu. Lúc này xung quanh thân thể nhàn nhạt một trận gió xoáy. Mọi người đưa mắt nhìn lên, một thân ảnh khổng lồ, da thịt phảng phất đá cuội. Bù lại làm Bất U đồng tình, gương mặt thức thần liền có nét khôi ngô, hai mắt phát sáng vô cùng nghiêm minh. Trên đầu mọc lên cái mũ hình con hồng hạc. Nhìn thêm một lần nữa, đúng hơn là chim Lạc.
"Đây là Tản Viên Sơn Thánh!" Lý Đạo nói, bắt ấn hành lễ.
Bất U ngại ngùng lạy chào, nhưng... Tản Viên Sơn Thánh, một vị thần kia mà.
Theo truyền thuyết, Tản Viên Sơn Thánh là một trong năm mươi người con của Âu Cơ, cùng trấn thủ biên cương Hoa-Việt. Xét theo thực tế, ông ngộ ra nhiều đạo lý trong nhân gian, linh hồn trở nên bất diệt. Người ta hay gặp ông ngao du ở núi Tản Viên, từ đó theo dấu tích lập đền thờ. Sau này được phong thánh, trở thành hàng đệ nhất trong Tứ Bất Tử.
Đến lượt kính bát quái nhìn qua Lý An Đăng. Hoả phù rơi xuống, hắn đón nhận, bên tai lại có tiếng ngựa hí lên. Ba người khẽ nhìn sang hắn hiếu kỳ, một người cũng mặc giáp phục, một tay linh kiếm, một tay bảo tháp, gương mặt đằng đằng sát khí. Y ngồi trên lưng chiến mã, chiến mã hí vang trời. Xung quanh đều có hơi nóng cuồn cuộn như lạc trong sa mạc.
Lý Đạo lại hành lễ nói. "Xung Thiên Thần Vương!"
Xung Thiên Thần Vương cũng là Phù Đổng Thiên Vương, có công hiển linh phù hộ nhân dân chống giặc ngoại xâm, đời đời hưởng trai nghi hương hoả. Có nhiều dị bản cổ tích nói về ông, thực tế nhất có thể thấy ông là hoá thân của Tỳ Sa Môn Thiên ở Ấn Quốc, vua của Dạ Xoa, mặt vô cùng dữ tợn.
Lý An Đăng bồi hồi, dạo trước Lý Đạo luôn không muốn hắn kết nối với thức thần, lí do là đây sao.
Hai người kế bên một trận đoán già đoán non, thế mà hai trong Tứ Bất Tử đều nằm ở đây, phải chăng...
Không cần đoán nữa, Lý Đạo thi triển qua Cao Cao. Nói về thức thần, Cao Cao tìm hiểu rất nhiều qua âm dương thuật, nhưng mà không có kết quả. Anh rất muốn biết trông thức thần chính mình sẽ ra sao.
Liền có một thân ảnh khoác hoàng bào hiện lên, nét mặt trẻ trung, hiền hậu, toả ra khí tức làm cho người ta cảm thấy thanh nhàn.
Cao Cao thở dài trong lòng, có sự khác biệt về tính cách bên ngoài. Nhưng thức thần chính là hiển thị phần sâu bên trong.
"Chử Đạo Tổ!" Lý Đạo nói.
Đúng như dự đoán. Chử Đạo Tổ cũng nằm trong Tứ Bất Tử, tên thật là Chử Đồng Tử. Thuở xưa, ông là người đã trải qua các tầng lớp của con người, từ lúc không có quần áo để mặc, đến lúc cưới công chúa Tiên Dung, buôn bán làm giàu, được xưng chúa một vùng. Nếm đủ mùi vị thế gian, ông cùng vợ đã tìm được cao nhân, học pháp thuật. Trong một đêm, cung điện của ông cháy mất, chỉ còn cái đầm gọi là Nhất Dạ Trạch. Người ta nghĩ là chuyện linh dị, lập đền thờ cúng.
Chỉ còn một người. Tuyết Tình thả Tiểu Ngọc xuống, đón nhận pháp lực. Không sai, thức thần của nàng là một nữ nhân nấp trong tiên bào, tay cầm quạt phiến tròn, gương mặt vô cùng ôn nhu xinh đẹp.
"Liễu Hạnh Công Chúa!" Lý Đạo nói.
Liễu Hạnh Công Chúa là vị thánh cuối cùng trong Tứ Bất Tử. Tương truyền Ngọc Hoàng báo mộng cho một đôi vợ chồng già không con cái, nói là con gái Ngọc Hoàng sẽ chuyển thế đầu thai làm con của họ. Quả đúng như vậy, gia đình có một đưa con gái đầu tiên, cũng là Liễu Hạnh Công Chúa. Bà có lòng hiếu thuận, đi khắp thiên hạ làm việc thiện, góp công rất nhiều cho đất nước.