Chương 439: Viêm Long, Anh Điên Rồi (1)

“Cái gì?”

Cố gắng để bò lên khỏi mặt đất, cô giận giữ nhìn mấy người đó, gầm lên: “Tôi muốn gặp Long Diệp, lãnh đạo nhóm Ngự Long xã các anh! Gọi anh ta đến đây cho tôi ngay lập tức!”

Khoảng khắc khi mấy người đàn ông đó nghe thấy cái tên này, tất cả đều ngẩn ra. “Cô...”

“Không biết chừng cô ta chỉ là nghe qua tên của ngài Long lớn, liền hét bừa lên thôi nhỉ.” Một người đàn ông trong đó thì thầm nói.

Một người đàn ông khác cau mày suy xét: “Vậy cũng không thể nó rõ ràng nguồn gốc của ngài Long lớn như thế kia? Ngay cả lãnh đạo nhóm còn biết?”

“Ồ… ” Ánh mắt người đàn ông quay lại: “Cô nhóc, cô có quan hệ gì với ngài Long lớn?”

Nghe được câu hỏi của mấy người đó, Dao Dao chỉ sợ sau khi nói rõ tất cả, những người đó ngược lại vì sợ hãi mà không liên lạc với Long Diệp nữa, đành phải nói úp mở: “Gọi anh ta đến các anh sẽ biết thôi!”

Mấy người đàn ông lại nhìn nhau một lần nữa: “Chúng tôi không có số điện thoại của ngài Long lớn.”

“1351111111, gọi đi!”

Người đàn ông móc điện thoại ra, bán tín bán nghi bấm theo số điện thoại mà Dao Dao nói gọi.

Tiếng “tút... tút... tút” khá lâu, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối: “Alo?”

“Ồ...” Tròng mắt người đàn ông chuyển động: “Xin hỏi, là ngài Long Diệp phải không?”

“Tìm tôi có việc gì?”

“Hả? Là ngài thật à, ngài Long lớn.” Bỗng chốc, tất cả đàn ông trong ngôi nhà hoang đó đều bị sốc, có thể thấy cô bé này thật sự quen biết với ngài Long Diệp. “Ngài... ngài... Long lớn, em, em là Tiểu Thâm, người của tổ 3. Chuyện là thế này... chúng em đang làm một vụ “làm ăn”. Bây giờ “hàng hóa” muốn... muốn gặp ngài.”

Mỗi một băng đảng đều có từ lóng của riêng mình, cái gọi là “làm ăn” chính là bắt cóc người; “hàng hóa” chính là người bị bắt cóc; “chủ hàng” chính là người bỏ tiền.

Long Diệp phía đầu dây điện thoại bên kia vừa nghe: “Đối phương yêu cầu muốn gặp tôi, các cậu liền làm theo ý của “hàng hóa” liên lạc với tôi, các cậu không có não à?”

“Nhưng... cô ta không chỉ nói rõ nguồn gốc của ngài, còn nói ra số điện thoại của ngài nữa.”

“Hả?” Long Diệp lần này cảm thấy có gì đó không đúng, lo lắng hỏi: “Tên của “hàng hóa”... là gì?”

“Tên là Lạc Dao Dao!”

“Chết tiệt.” Ngay lập tức thái độ của Long Diệp thay đổi 360 độ, hắn hét to lên: “Lấy địa chỉ của các cậu gửi cho tôi ngay lập tức, không ai được phép động vào cô ta, hiểu không?”

“Hiểu... hiểu rồi.” Lúc người đàn ông tắt máy, sắc mặt đã trắng bệch.

Nên biết, Long Diệp là quý ông tốt có tiếng trong Ngự Long xã, rất ít tức giận với bất cứ điều gì, xem ra lần này... bọn họ thực sự gặp rắc rối rồi.

“Chuyện gì vậy?” Những người xung quanh ngơ ngác hỏi.

Người đàn ông căng thẳng phẩy tay: “Nhanh... nhanh cỏi trói, cố gắng hỏi han nhé! ”

Dây thừng trói trên người Dao Dao được cởi ra, mấy tên lâu la liền lau một chiếc ghế cung kính mời cô ngồi xuống...

Khoảng nửa tiếng sau.

Bên ngoài ngôi nhà bỏ hoang vang lên tiếng động cơ ô tô, bọn lâu la trong ngôi nhà nhỏ bỗng căng thẳng hít một hơi không khí lạnh: “Cô Lạc, chút nữa sự sống chết của chúng tôi tất cả đều phụ thuộc vào cô đấy, cô cố gắng nói mấy lời tốt đẹp giúp chúng tôi nhé.”

Dao Dao im lặng không nói, từ từ cúi đầu xuống.

Khi bước chân đến gần, những tên lâu la đó thậm chí còn không dám thở mạnh.

Khi Long Diệp và hai thủ hạ xuất hiện trước mặt bọn họ, cả bọn căng thẳng cúi gập người xuống chào: “Chào ngài Long lớn...”

Đôi mắt quyến rũ của Long Diệp ngay lập tức nhìn về phía vị trí Dao Dao đang ngồi. “Dao Dao!” Vội vàng bước nhanh đến trước mặt cô. Bàn tay lớn ấm áp chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, từ từ nâng đầu cô lên.

Ngay lập tức vết bầm tím trên khóe môi, góc mắt của Dao Dao thu cả vào tầm mắt hắn.

Đôi mắt quyến rũ sầm xuống, hắn quay người giận giữ, nhìn vào mười mấy tên lâu la đó: “Đánh cho tôi!” Vừa dứt lời, hai thủ hạ mà Long Diệp đem theo bước lên đánh đập đám người đó một trận tơi bời.

“Ngài Long lớn, chúng em sai rồi, chúng em không biết cô Lạc là người của ngài.”

“Ngài Long lớn, xin ngài tha mạng cho chúng tôi.”

“Anh Long Diệp…” Dao Dao im lặng nãy giờ, khe khé mở miệng, cô kéo kéo góc áo của Long Diệp, lắc đầu nhẹ: “Thôi bỏ đi...”

“Cô đừng quan tâm nữa. Tôi đưa cô đi trước.” Long Diệp cười dịu dàng, kéo Dao Dao đi ra khỏi ngôi nhà nhỏ bỏ hoang đó.

Mười mấy tên lâu la bị đánh đó vẫn cố gắng van xin nhưng không giúp được gì.

Một lúc sau, mười mấy người đàn ông bị đánh nằm dưới đất mặt mũi tím bầm.

Hai người thủ hạ được Long Diệp đưa đến, nhìn thấy bộ dạng đau đớn đó của họ, đành nói: “Chúng mày có thể sống được có thể coi là đã may mắn lắm rồi.”

“Ồ... ai ya. Thế này mà gọi là may mắn à? Kỳ lạ là “hàng hóa” sao lại may thế, quen với cả ngài Long lớn, thật đen đủi.”

Hai thủ hạ đó nhìn nhau, thở dài một hơi, họ đồng thanh nói: “Cô ấy không chỉ quen ngài Long lớn. Chúng mày nên cảm ơn trời đất, người mà hôm nay cô bé đó bảo chúng mày gọi là ngài Long lớn, nếu như cô ấy bảo chúng mày liên lạc với Ngự lão đại, chúng mày sẽ không đơn giản chỉ bị đánh một trận đâu.”

“Hả? Cô bé đó còn quen cả Ngự lão đại sao?” Một người đàn ông bị thương khá nhẹ trong số đó ngồi dậy từ dưới đất không lí giải nổi.

“Cô ấy hả, là em gái nuôi của ngài Long lớn; còn là người phụ nữ của... Ngự lão đại!”

Sau khi lời nói kết thúc, tất cả mọi người liên tục toát mồ hôi lạnh, giờ đây họ cuối cùng cũng hiểu được bị đánh thế này thực sự là quá may mắn rồi.

Nếu như trực tiếp gọi Ngự Ngạo Thiên đến, với cách làm việc của Ngự Ngạo Thiên, mạng của họ hôm nay đã đều nằm ở đây rồi...

Ngồi trên chiếc xe của Long Diệp, Dao Dao vẫn luôn cúi đầu xuống và giữ vẻ im lặng.

Long Diệp ngồi ở ghế lái nhìn bên mặt của cô dịu dàng nói: “Dao Dao, em ngoài bị thương trên mặt còn có chỗ nào bị thương nữa không?”

“Không rồi…” Người lắc đầu cứng đờ.

Long Diệp thấy vậy, hít một hơi nặng nề bàn tay to lớn nhẹ nhàng quay đầu cô về phía mình: “Em không phải vì chuyện của Ngự Ngạo Thiên, mà ngay cả người anh trai này cũng không cần nữa chứ? Như vậy... anh sẽ rất đau lòng đấy, biết không...”

Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Long Diệp, Dao Dao cụp mắt xuống áy náy.

Thật vậy, chính xác là vì chuyện của Ngự Ngạo Thiên, cô không biết phải đối mặt với anh Long Diệp thế nào.

Nếu như hôm nay không phải người của Ngự Long xã không chịu buông tha cô, có lẽ cô cũng không gọi Long Diệp đến giúp mình. “Xin lỗi... anh Long Diệp. Nhưng...” Cô ngước mắt lên: “Sớm muộn có một ngày em sẽ rút cung tên lên chấm dứt hết tất cả với Ngự Ngạo Thiên, đến lúc đó, anh...”

Xa lánh Long Diệp, không phải vì hắn là người của Ngự Ngạo Thiên, chỉ vì, cô không muốn có một ngày Long Diệp khó xử giữa hai bên, nên mới lựa chọn xa lánh hắn.

“Ồ, nhóc con ngốc ngếch! Ngày đó sẽ không thể đến, anh nhất định không để ngày đó đến.”

“Nhưng, ngày đó chắc chắn sẽ đến!” Sự thực Ngự Ngạo Thiên gϊếŧ mẹ không thể dễ dàng thay đổi, cô cũng sẽ không buông tay.

“Không, ngày đó sẽ không đến đâu...” Long Diệp nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi mắt quyến rũ đó tràn lên dáng vẻ khó xử. Đúng vậy, hắn sẽ không để ngày đó đến.

Dao Dao hiện giờ không hề hiểu được hàm ý trong câu nói của Long Diệp, nhưng có lẽ sau này, cô sẽ rõ thôi...

“Dao Dao, anh Long Diệp có một chuyện muốn hỏi em một chút.”

Nghiêng mắt nhìn Long Diệp bên cạnh mình: “Có việc gì?”

“Ừ... nói thế nào được nhỉ, mấy ngày trước, trường học bọn cô không phải mở một đại hội thể thao à. Ngạo Thiên bảo em cậu ấy nhìn thấy Long Kỳ đưa em rời khỏi sân vận động, nhưng sau đó Long Kỳ không hề thấy xuất hiện nữa...”

Trong một khoảng khắc, khuôn mặt nhỏ của Dao Dao trắng bệch, không đợi Long Kỳ nói hết liền vội vàng hỏi: “Thế bây giờ? Bây giờ Long Kỳ về chưa?”

“Ha ha, nếu như nó quay về thì anh đã không hỏi em rồi. Bọn anh cử người đi tìm nó, nơi nó thường đến đều không tìm thấy bóng dáng nó đâu. Anh muốn hỏi em, Long Kỳ có biểu hiện kỳ lạ nào không, hoặc là... nó nói nói gì với em không?”

“Thình thịch thình thịch.” Trái tim đập mạnh mấy lần, đồng tử đen nhánh của Dao Dao đột nhiên giãn ra.

Long Kỳ mất tích rồi... mất tích rồi...

Chắc chắn là vì chuyện đó! Chắc chắn rồi!

Làm sao bây giờ? Lúc đó cô thực sự không nghĩ tới chuyện này sẽ khiến Long Kỳ bỏ nhà ra đi!

“Dao Dao?” Thấy sắc mặt của Dao Dao không bình thường, Long Diệp mơ hồ cảm thấy một cái gì đó. “Dao Dao?” “Dao Dao?”

“Hả?” Vội vàng định thần lại, cô nhanh chóng lắc đầu: “Không có! Long Kỳ không hề nói với em gì cả; cũng không làm gì hết. Có lẽ... có lẽ... trong lòng anh ấy có chuyện muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa thôi.” Phải như vậy không? Long Kỳ sẽ quay về, phải không?

“Ừ... có lẽ thế nhỉ.” Long Diệp thu lại ánh nhìn, khóe môi cố gắng gượng cười. Ừ, có lẽ? Ha... “Dao Dao, em gọi điện thoại cho Thần Dật đi, anh đưa em về nhà, nhân thể giải thích với Phong tổng.”

“Không, không cần thiết đâu anh Long Diệp. Em tự mình về được.”

“Ha ha, đây gọi là đối nhân xử thế, Phong tổng nhìn thấy em bị thương chắc chắn truy hỏi, ít nhất anh cũng phải thay mặt Ngự Long xã cho cậu ta một lời giải thích chứ.

Chả trách anh Long Diệp được mệnh danh là “nhà ngoại giao”, bất kể việc gì cũng suy nghĩ chu đáo như vậy, mọi thứ đều được làm “cực kì hoàn mĩ”, khiến người ta không thể có lời ra tiếng vào. “Nhưng tối nay Thần Dật có việc.”

“Hả? Vậy cô quan hệ tốt hơn với Âu Dương Tử Hiên hay là Hắc Viêm Long?

“Hắc tổng. Em quen với anh ta hơn một chút.”

Nghe thấy đáp án này của Dao Dao, Long Diệp có chút bất ngờ: “Ha, rõ ràng lúc đầu em bị Hắc Viêm Long “giày vò”; như vậy, không ngờ quan hệ của m ngược lại với cậu ta ngày càng tốt lên hả?”

Điều này mà nói cũng được coi là một loại duyên phận thâm trầm nhỉ.

Trước tiên không nhắc đến quan hệ với Hắc Viêm Long được hóa giải như thế nào, chỉ nói trước và sau khi gặp gỡ Hắc Viêm Long, Dao Dao đã thực sự chứng kiến anh Long Diệp đối tốt với mình.

Điều rõ ràng nhất là lần đó, việc khi họ sau khi rời khỏi biệt thự của Hắc Viêm Long bị vây đánh.

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên được, Long Diệp ném khẩu súng tự vệ duy nhất cho mình, một mình đánh nhau với rất nhiều người như vậy; đương nhiên cũng không thể quên mình còn nợ anh Long Diệp một mạng.

“Rõ ràng lúc tôi gặp anh, anh cũng “giày vò” em, bây giờ anh cũng chả phải là anh trai em đó sao?”

Long Diệp nghĩ điều này cũng đúng: “Ai ya, ai ya, xứng đáng là luật sư, tài hùng biện thật giỏi, anh nói không lại em được chưa? Đi thôi, anh đưa em đến chỗ Hắc Viêm Long, giải thích với cậu ta cũng được.”

Sau khi gặp Hắc Viêm Long, giải thích ngắn gọn sự việc cho Hắc Viêm Long xong liền giao Dao Dao cho hắn.

Nổ máy, lái xe chậm chậm không mục đích, trên mặt Long Diệp vẫn luôn mang vẻ buồn bã. “Ngạo Thiên, bận không?”

“Cũng tàm tạm, sao thế?”

“Trong lòng tôi không thoải mái, ra ngoài uống với tôi vài ly nhé.”

“Ừ, gặp nhau ở chỗ cũ.”