Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 438: Đứa bé là của hắn? (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Quyết định ra sao?"

Cô đặt bàn tay nhỏ lên bụng của mình...

Con à... Đây là lần cuối cùng mẹ vỗ về con rồi.

Xin lỗi con là vì sự ích kỷ của bản thân mẹ mà con phải mất đi cơ hội được ngắm nhìn cuộc đời này.

Đây là mẹ nợ con, nếu như có kiếp sau, mẹ nhất định sẽ đường đường chính chính mà sinh con ra. Nhưng kiếp này... Mẹ không có dũng khí đó. Hơn nữa, cũng không biết nếu con được sinh ra, mẹ sẽ phải đối mặt với những gì.

Con biết không? Bà ngoại đã qua đời rồi, mà người gϊếŧ hại bà chính là... ba của con.

Mẹ hận ba con nhưng không hề ghét bỏ con, cũng không có quyền đó... Nhưng mà...

Mẹ thực sự rất sợ nếu như không màng tất cả mà sinh con ra, vậy thì tới lúc con biết được... Mẹ bất chấp mọi thứ để chống lại ba con, con nhất định sẽ hận mẹ.

Xin lỗi...

Xin lỗi...

Con à, con đến thật không đúng lúc rồi.

Dao Dao cố gật gật đầu một cách khó khăn, từ từ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thế mà rơi xuống...

"Cởϊ qυầи ra, đặt hai chân lên giá đỡ đi."

Theo lời của bác sỹ, Dao Dao vừa định cởϊ qυầи xuống...

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng phẫu thuật bị người bên ngoài đạp mở ra: "Không được phép tiến hành ca mổ này!"

Dao Dao theo bản năng bật người dậy, thấy bóng người hung dữ đang đứng ở cửa, trợn trừng hai mắt hoảng sợ: "Phong... Khả Hinh?"

"Cô à, cô là ai? Mời ra ngoài cho."

"Khả Hinh! Cô ra ngoài cho tôi!" Kỳ Liên Ngạo Vân đang chờ ở cửa thấy vậy liền kéo Phong Khả Hinh ra ngoài.

Cô tức giận gạt bỏ cánh tay đang kéo mình, giơ tay cho hắn một bạt tai: "Kỳ Liên Ngạo Vân, cậu giỏi lắm!"

Đôi mắt lạnh băng hướng về phía bác sỹ của phòng phẫu thuật: "Tôi là Phong Khả Hinh của Phong Gia, viện trưởng của các người là bạn tốt của ba tôi, nếu như không muốn bị đuổi việc thì lập tức ra ngoài cho tôi!"

Lời nói đầy quyền thế vừa dứt, bác sỹ và y tá mắt nhìn nhau rồi bước nhanh rời khỏi phòng phẫu thuật.

Dao Dao nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: "Khả Hinh? Em..."

Không đợi cô nói hết câu, Phong Khả Hy bước lên trước một bước, cho cô một bạt tai: "Cô phản bộ lại anh hai tôi còn chưa đủ sao? Giờ còn vượt quá giới hạn với bạn trai tôi? Lạc Dao Dao, cô đúng là gan to thật đó!"

Có nhầm lẫn rồi! Phong Khả Hinh nhất định đã cho rằng đứa bé là của Kỳ Liên học trưởng nên mới tức giận như vậy!

"Khả Hinh, cô hãy nghe tôi..."

"Phong Khả Hinh, cô làm loạn đủ chưa vậy?" Kỳ Liên Ngạo Vân liếc mắt nhìn gò má bị tát, bước tới trước mặt Phong Khả Hinh với vẻ mặt không lạnh nhạt.

"Anh có tư cách gì mà đòi chất vấn tôi chứ Kỳ Liên Ngạo Vân? Vừa rồi trong hội thao, tôi đã cảm thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Lạc Dao Dao có gì đó bất thường nên đã đi theo hai người, ai ngờ lại đến nơi này."

Ánh mắt lạnh lùng chuyển tới Dao Dao đang ngồi trên bàn phẫu thuật: "Cô cũng thật lợi hại, chẳng trách khi đó tôi gặp cô trong bệnh viện, cô lại luống cuống như vậy, hóa ra là đã mang thai con của bạn trai tôi!"

"Khả Hinh, đứa bé này không phải là của tôi và Kỳ Liên học trưởng!"

"Vậy à? Không sao hết, cô không cần giải thích nhiều với tôi, dù gì thì Kỳ Liên Ngạo Vân cũng chỉ là bạn trai của tôi mà thôi. Tôi thấy nếu như cô có lời muốn nói, chi bằng giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh hai tôi đi."

Tim cô bỗng đập mạnh từng nhịp: "Khả Hinh, cô đã... đã đem chuyện này nói với Thần Dật rồi sao?"

"Đương nhiên, có trò hay như vậy tôi đương nhiên phải báo cho anh hai để tới xem rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy chắc cũng sắp..."

"Kẹt, kẹt." Cánh cửa phòng phẫu thuật một lần nữa bị người bên ngoài đẩy ra.

Khi thấy người đi vào là Phong Thần Dật, khuôn mặt nhỏ của Dao Dao bỗng trở nên tái mét...

Phong Thần Dật quét mắt nhìn mọi người đang có mặt trong phòng phẫu thuật, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Phong Khả Hinh: "Khả Hinh, em kêu anh tới đây làm gì?"

Cô mỉm cười, nói: "Lạc Dao Dao, cô nói hay để tôi nói?"

Khuôn mặt không có chút biểu cảm nào lặng cúi đầu xuống. Nói? Nói gì chứ? Có lẽ từ giây phút bước chân vào bệnh viện, Thần Dật đã đoán ra tất cả rồi. Cô căn bản không cần giải thích rõ ràng sự trong sạch giữa mình và học trưởng Kỳ Liên thì Thần Dật cũng đã đoán ra đứa bé là của ai rồi!

"Nếu như cô đã không nói, vậy thì tôi phải nói rồi."

Phong Khả Hinh khẽ mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực: "Anh hai, bà xã của anh đã có bầu với bạn trai của em. Chuyện như vậy anh xem nên giải quyết thế nào?"

Dứt lời, cô quay đầu về phía cửa phòng.

Ai ngờ lúc này Phong Thần Dật đã bước lên trước, giơ tay giáng xuống mặt Khả Hinh một bạt tai.

Dao Dao nhất thời trợn to hai mắt không hiểu vì sao.

"Thần Dật? Anh đang làm gì vậy?"

"Anh hai! Anh điên rồi sao? Tự dưng lại đánh em?"

"Khả Hinh, từ nhỏ em đã luôn tùy hứng gây chuyện, tùy ý làm bậy, anh hết lần này đến lần khác nuông chiều, bỏ qua cho em. Lần này, em thực sự quá đáng rồi!"

"Em quá đáng chỗ nào chứ? Hiện giờ, tang chứng vật chứng đều có cả, bạn trai em dẫn bà xã anh đi phá thai, anh nói xem em phải nghĩ sao đây?"

"Là anh kêu Ngạo Vân đưa Dao Dao đi. Hơn nữa..."

Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Dao Dao đang bần thần: "Đứa bé trong bụng Dao Dao là của anh."

Thần Dật?

Dao Dao dường như không tin vào mắt mình, trong lòng là sự biết ơn vô cùng.

Vào lúc này, Thần Dật hoàn toàn có thể cùng Phong Khả Hinh chất vấn cô, cùng nhau buông lời nhục mạ cô nhưng không...

Trái lại, hắn vì bảo vệ danh dự cho bản thân mà đánh Khả Hinh...

Nhưng...

Phong Thần Dật càng tốt bao nhiêu, trong lòng cô càng thêm hổ thẹn và tội lỗi bấy nhiêu!

"Anh hai, nếu như đứa trẻ trong bụng Dao Dao là của anh thì sao anh phải bỏ nó đi?" Phong Khả Hinh cảm thấy khó hiểu hỏi lại.

Phong Thần Dật không thay đổi nét mặt, nói: "Đứa bé này phát triển không được bình thường, bởi vậy anh mới đắn đo và quyết định bỏ đi."

"Là vậy sao?" Phong Khả Hinh nhìn vào mắt Dao Dao, rồi lại nhìn vào mắt Kỳ Liên Ngạo Vân.

Ai ngờ Kỳ Liên Ngạo Vân không thèm nhìn cô lấy một cái: "Phong tổng, tôi đi trước đây."

"Ừ."

Thấy Kỳ Liên Ngạo Vân rời khỏi phòng phẫu thuật, Phong Khả Hinh cúi đầu nhìn Dao Dao ngượng ngùng.

"Xin lỗi, có lẽ là hiểu lầm rồi..." Nói rồi cô chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Kỳ Liên Ngạo Vân.

Không khí trong phòng phẫu thuật bỗng trở nên tĩnh lặng, thậm chí yên lặng tới mức khiến người ta nghẹt thở.

Một phút, hai phút trôi qua... sau mười phút, Dao Dao mở lời làm phá vỡ bầu không khí lặng lẽ.

"Cảm ơn anh. Đứa bé... em sẽ giải quyết."

"Không cần đâu. Sinh nó ra đi."

Dao Dao bỗng giật mình, ngỡ mình đã nghe nhầm nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm nào của Phong Thần Dật, cô có thể chắc chắn bản thân có lẽ không hề nghe nhầm.

"Thần Dật!" Bước nhanh xuống khỏi bàn phẫu thuật, cô chạy tới trước mặt Phong Thần Dật: "Anh... Anh không cần phải là như vậy!"

"Nếu như bỏ đứa trẻ đi, chắc chắn sẽ không tốt cho cơ thể em, không phải vậy sao? Sinh nó ra, anh có thể nuôi dưỡng nó, coi như con của mình."

"Không phải... Không phải là chuyện này..." Dao Dao bỗng trở nên ấp úng, nước mắt cứ thế trào lên, giọt nước mắt của sự cảm ơn hay hổ thẹn.

Muốn nói gì đây?

Rốt cuộc muốn nói gì đây?

Đúng rồi! Thần Dật không phải là loại đàn ông đó, với tình yêu, với hôn nhân, Phong Thần Dật đã sớm thể hiện có gì đó "thiêng liêng" rồi.

Hắn sao lại có thể khoan dung như vậy, đứa trẻ trong bụng là của người đàn ông khác, hắn lại có thể chấp nhận được chuyện này sao?

"Thần Dật... Anh không cần phải hy sinh vì em nhiều như vậy! Không cần thiết! Không cần thiết đâu!"

Đôi tay run rẩy của cô nắm lấy tay áo hắn, cô cúi đầu, nước mắt giàn giụa, không biết nên nói gì mới có thể thể hiện rõ được sự cảm kích với tấm lòng bao dung của hắn.

"Sao lại nói như vậy? Anh là chồng của em, hy sinh vì em là điều nên làm mà, đúng không?"

Lời nói bình thản của Phong Thần Dật giống như ngọn núi lớn đè nặng lên vai cô.

"Anh là chồng của em, hy sinh vì em... cũng là điều nên làm mà?" Lời nói có cảm giác như là điều đương nhiên đến vậy. Giống như chuyện bình thường giữa những cặp vợ chồng nhưng với Dao Dao thì đây quả là một áp lực lớn, cô hiện giờ không biết phải làm sao mới có thể trả lại mọi thứ mà Phong Thần Dật đã giành cho mình!

Đủ rồi!

Thực sự đã quá đủ rồi!

Những khi hắn làm gì quá trớn, cô luôn mắng nhiếc, nguyền rủa người đàn ông này sẽ gặp phải báo ứng. Nhưng hiện tại... Ông trời à, cầu xin ông hãy dừng lại tất cả báo ứng đối với người đàn ông ấy đi, anh ta đã sớm chuộc lại tất cả lỗi lầm của mình rồi.

Cô buông bỏ rồi...

Hoàn toàn buông bỏ rồi!

"Thần Dật, nói cho em biết... Em phải làm gì mới có thể trả hết những gì mà em nợ anh?" Cô nói nhỏ nhẹ mang theo nỗi day dứt.,

Phong Thần Dật mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt của cô rồi ôm cô vào lòng: "Làm lại từ đầu, yêu anh một lần nữa, vậy là đủ rồi."

"Yêu anh... Yêu lại từ đầu sao?" Một yêu cầu thật đơn giản nhưng... Cô khó mà làm được! Rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng... Cô trước đây đã yêu anh sâu đậm như vậy!

Xem ra chỉ làm người thân của Thần Dật vẫn chưa đủ, cô sẽ cố gắng tìm lại cảm giác lúc trước.

"Thần Dật, hiện giờ điều duy nhất em có thể làm cho anh chính là... cả đời này, em sẽ không rời khỏi anh nửa bước, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em đều vẫn sẽ là vợ của anh!"

Phong Thần Dật nở nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi, bàn tay ôm chặt lấy Dao Dao. Nhưng...

Trong đôi mắt của hắn... lại lóe lên một vệt sáng âm u đáng sợ!

Văn phòng phụ trách pháp luật!

Theo yêu cầu của Dao Dao, Phong Thần Dật sắp xếp cô vào làm ở bộ phận pháp vụ, nhiệm vụ của cô là làm luật sư đại diện của Phong Thần Dật, cũng chính là luật sư đại diện của tổng giám đốc.

"Cộc, cộc, cộc." Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dao Dao gấp tập văn kiện trong tay lại: "Mời vào."

Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Kỳ Liên Ngạo Vân mỉm cười bước vào: "Có tiện không?"

"Kỳ Liên học trưởng, mời ngồi."

Kỳ Liên Ngạo Vân kéo lấy chiếc ghế xoay, từ từ ngồi xuống nhưng lại chập chạm mãi không chịu mở miệng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dao Dao lên tiếng: "Kỳ Liên học trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Ha ha, tôi cũng không biết tới tìm cô để làm gì."

Kỳ Liên Ngạo Vân nhún vai mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực theo bản năng, dường như đang nghĩ tới mục đích đến ngày hôm nay: "À, đúng rồi, nhớ ra rồi."

"Cái gì?"

Hắn cười dịu dàng, chống một tay lên bàn, từ từ nói: "Phong tổng... rất yêu cô."

"Hả?" Cô còn tưởng hắn tới là có việc gì, không ngờ là để nói chuyện này?

"Phong tổng yêu cô nhiều hơn tôi vẫn nghĩ, cậu ấy hợp với cô hơn Ngự Ngạo Thiên, cũng đơn giản hơn Ngự Ngạo Thiên rất nhiều, lựa chọn của cô rất đúng đắn!"

Chứng kiến cảnh Phong Thần Dật nhận tất cả mọi chuyện về mình ngày hôm đó ở trong phòng phẫu thuật, Kỳ Liên Ngạo Vân thấy rất cảm động.

Hắn coi như đã thấy được một người đàn ông thực sự là như thế nào.

Có bản lĩnh, có trách nhiệm, bảo vệ được người con gái mình yêu thương để cô ấy không phải chịu bất cứ tổn thương nào.

So với Phong Thần Dật, Kỳ Liên Ngạo Vân bỗng thấy chút tình cảm mà mình đối với Dao Dao căn bản không xứng được gọi là tình yêu.

"Ha ha." Đối diện với những lời khen mà Kỳ Liên Ngạo Vân giành cho Phong Thần Dật, cô chỉ biết cười đáp lại.

Bởi vì cô không biết nên đáp lại những lời đó ra sao. Nếu như là những người phụ nữ bình thường khác, có lẽ sẽ đáp lại rằng... "Tôi cũng rất yêu anh ấy!"

Nhưng đáng tiếc, cô không có cách nào có thể nói ra những lời như vậy.

Nhưng tất cả mọi chuyện mà Phong Thần Dật đã làm, cô đều ghi nhớ trong lòng.

"Đúng rồi... Đứa bé trong bụng cô?" Kỳ Liên Ngạo Vân ngập ngừng hỏi.

Dao Dao theo bản năng liếc nhìn xuống bụng mình, cười gượng: "Hai ngày nay, mọi biểu hiện của Thần Dật giống như là đang thực sự từ từ đón nhận đứa trẻ này. Nhưng tôi hiểu rõ anh ấy... Ngoài mặt tỏ ra như không bận tâm nhưng trong lòng lại vô cùng để ý."

"Cũng đúng, không có người đàn ông nào có thể chấp nhận chuyện vợ mình có con với người đàn ông khác."

"Ha ha, ngay đến Kỳ Liên học trưởng cũng nói như vậy, bởi vậy tôi cũng biết, Thần Dật là vì muốn chiều ý tôi nên mới tiếp nhận đứa bé này. Trái lại, tôi cũng phải chiều theo Thần Dật, do đó... đứa trẻ này..." Cô khẽ xoa lên bụng mình.

"Cô vẫn quyết định bỏ nó sao?"

"Ừm... Chỉ là do hai ngày nay khá bận rộn, chờ giải quyết xong chuyện của công ty, tôi sẽ tới bệnh viện."

Tuy đã hạ quyết tâm nhưng có thể dễ dàng nhìn ra Dao Dao không muốn chút nào, dù gì một đứa trẻ không nên ra đời cũng là một sinh mệnh, đứa trẻ thực sự vô tội.

"Đúng rồi, Kỳ Liên học trưởng, anh và Khả Hinh?"

"Không sao rồi. Từ sau khi Phong tổng ra mặt thì chúng tôi đã không có chuyện gì rồi."

"Kỳ Liên học trưởng, anh đối với Khả Hinh..."

Vốn định hỏi dò tình cảm Kỳ Liên học trưởng đối với Khả Hinh ra sao nhưng Dao Dao lại cảm thấy bản thân không nên hỏi những điều này.

"Ừm, vậy thì tốt. Vì chuyện của tôi mà đã đem tới nhiều rắc rối cho anh và Khả Hinh, thực sự xin lỗi." Cô đứng dậy, cúi đầu xin lỗi.

Kỳ Liên Ngạo Vân nhíu mày, không bận tâm: "Ây da, đáng tiếc là không được tự tay gϊếŧ chết đứa con của Ngự Ngạo Thiên. Có điều..."

Hắn đứng dậy: "Tôi tới lại được chứng kiến màn tình cảm như vậy."

Hắn xoa đầu cô, nở nụ cười dịu dàng: "Quả dưa ngốc... Chúc cô hạnh phúc."

Lúc này, cô cuối cùng cũng thấy lại được vẻ mặt ấm áp lần đầu gặp gỡ hắn, Kỳ Liên Ngạo Vân khi đó giống như hoàng tử đứng dưới gốc cây anh đào, nở nụ cười dịu dàng, thuần khiết vậy.

Nhưng, đôi mắt hắn vẫn u buồn như vậy.

Xem ra, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, người có thể mở khóa trái tim Kỳ Liên học trưởng có lẽ chỉ có Ngự Ngạo Thiên thôi.

"Cảm ơn anh, Kỳ Liên học trưởng."

"Tôi đi trước đây."

"À, đợi một lát!"

Dao Dao chuyển hướng, cười thẹn thùng: "Kỳ Liên học trưởng, anh có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Ừ, cô nói đi."

Cô lấy ra một chồng văn kiện, đặt trước mặt Kỳ Liên Ngạo Vân: "Kỳ Liên học trưởng, không biết là anh có biết hay không, người trong công ty này có người của Thần Dật, cũng có người của Phong Thần Duệ, tới giờ tôi vẫn không biết người trong bộ phận pháp vụ này ai là người của Thần Dật, ai là người của Phong Thần Duệ, bởi vậy không dám tùy tiện tìm người tới giúp, chỉ có anh! Tôi hiện giờ chỉ tin được có anh sẽ không bán đứng tôi. Kỳ Liên học trưởng, mấy ngày này anh có lẽ phải vất vả rồi."

"Tôi hiểu ý của cô, yên tâm đi."

Kỳ Liên Ngạo Vân ôm chồng văn kiện rời khỏi văn phòng.

Nhưng ngay sau đó...

Một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào: "Luật sư Lạc, những văn kiện mà luật sư Kỳ Liên vừa ôm đi có liên quan tới nội dung gì vậy?"

Người phụ nữ chừng ba mươi tuổi đó là nhân viên quản lý của bộ phận pháp vụ Deborah.

Từ ngày đầu tiên Dao Dao tới nơi này, cô ta luôn đem lòng ghen ghét, có thái độ không tốt với cô. Dù cô có làm gì thì Deborah đều ra mặt làm khó dễ, hoặc sẽ không chịu thông qua, hoặc là không bố trí nhân viên, bố trí trợ lý.

Điều này khiến cho Dao Dao khó khăn trong khi làm việc ở bộ phận pháp vụ, chỉ đành nhờ Kỳ Liên Ngạo Vân tới giúp đỡ.

Theo cô thấy, sở dĩ quản lý Deborah có thái độ như vậy đối với cô từ sau lần gặp đầu tiên nếu không vì xuất phát từ thái độ đố kỵ giữa phụ nữ thì là vì... Deborah chính là người của Phong Thần Duệ!

"Quản lý Deborah, chỗ văn kiện đó là công việc của tôi, hình như tôi không cần phải báo cáo lại với cô."

"Luật sư Lạc, cô nên nhớ rõ một điều, đây là phòng pháp vụ, tôi là cấp trên, có quyền cam dự tới mọi việc của cô. Hơn nữa, luật sư Kỳ Liên là một luật sư, cũng là trợ lý của cô, cô có tư cách gì mà ra lệnh cho cậu ấy đi làm việc?"

Nghe thấy những lời chỉ trích gay gắt của Deborah, Dao Dao không bận tâm ngồi vào ghế làm việc: "Kỳ Liên học trưởng với tôi là bạn bè, chuyện cậu ấy giúp tôi không liên quan gì tới công việc, chỉ là chuyện cá nhân giữa chúng tôi mà thôi!"

Cô ngước mắt nhìn: "Quản lý Deborah, chuyện này cô hình như không có quyền hỏi đúng không?"

"Vậy được. Mọi thủ tục, giấy tờ liên quan đến luật sư đều phải báo cáo với quản lý, cô bây giờ cho tôi biết nội dung của những văn kiện đó là gì, hơn nữa, lập tức báo cáo cho tôi biết ba ngày nay đã làm những gì!"

"Két." Deborah kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trước mặt Dao Dao, chiếc ghế phát ra âm thanh thật chói tai.

Dao Dao theo bản năng nhíu mày lại: "Ha ha, dựa theo quy định của bộ phận pháp vụ, với chức vụ hiện giờ, tôi thực sự là phải báo cáo công việc với cô nhưng cô quên rồi sao, tôi là nhân viên ngoài biên chế của bộ phận pháp vụ, chỉ nhận lệnh của tổng giám đốc. Nếu như quản lý Deborah đây thực sự muốn biết hai ngày nay tôi đã làm những gì, vậy thì cô hãy kêu Phong tổng trực tiếp tới hỏi tôi đi!"

"Đốp."
« Chương TrướcChương Tiếp »