Chương 437: Bị phát hiện

"Tớ ngược lại lại nghe người ta đồn rằng Kỳ Liên học trưởng đang kết giao với Khả Hinh, lại không nghĩ tới... hóa ra lại là sự thật."

"Đúng thế, phải không, Khả Hinh? Tất cả mọi người đang rất ngưỡng mộ cậu đây này."

Đối với ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè xung quanh, Khả Hinh tính tình vốn kiêu ngạo liền cười khinh thường: "Có chuyện gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Chẳng lẽ tớ đây không xứng với tên Kỳ Liên Ngạo Vân đó sao?"

"Không phải, không phải, ý chúng tớ không phải như vậy." Mấy nữ sinh cười xấu hổ liền im lặng không nói tiếng nào nữa.

Lúc này, Kỳ Liên Ngạo Vận tay cầm tờ giấy có ghi nhiệm vụ đang đi tới khu vực của sinh viên năm nhất.

"Này, Kỳ Liên học trưởng tới kìa, các cậu đoán xem anh ta đang làm nhiệm vụ gì đây? Không phải tìm người mình thích đó chứ?" Các nữ sinh nhao nhao bàn tán, không khỏi hướng ánh mắt về phía Phong Khả Hinh.

Phong Khả Hinh không có biểu tình gì liền nhìn theo hướng đi của Kỳ Liên Ngạo Vân.

Đúng lúc này, Kỳ Liên Ngạo Vân dừng lại trước mặt Dao Dao.

"Hả? Tại sao Kỳ Liên học trưởng lại đi tìm Lạc Dao Dao chứ? Rốt cuộc là nhiệm vụ gì đây?" Các học sinh khó hiểu nhíu mày.

Kỳ Liên Ngạo Vân hoàn toàn không để ý tới lời bàn tán của các học sinh xung quanh, chậm rãi đưa tay về phía Dao Dao đang đứng trong đám người...

Nhìn bàn tay đang đưa ra của Kỳ Liên Ngạo Vân, Dao Dao liền kích động thụt lùi về sau: "Kỳ Liên học trưởng, anh đang làm gì vậy?"

"Đương nhiên là... Đi làm nhiệm vụ rồi."

"... (Xì xào),... (Xì xào), Kỳ Liên học trưởng, rốt cuộc nhiệm vụ của anh là gì vậy?" Mấy nữ sinh xung quanh hiếu kỳ hỏi.

Kỳ Liên Ngạo Vân cười ưu nhã, chậm rãi mở tờ giấy ra: "Nhiệm vụ của tôi đó là... đi tìm một người phụ nữ có thai!"

"Bịch" trong nháy mắt, tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía Dao Dao.

"Lạc Dao Dao mang thai?"

"Không phải chứ? Một chút dấu hiệu khác thường cũng không có, khó trách Dao Dao lại đột nhiên xin thôi học, hóa ra là do mang thai sao?" Rất nhiều bạn cùng khóa còn không biết tin Dao Dao kết hôn, nhao nhao đoán già đoán non rằng Dao Dao là chưa kết hôn mà đã có con trước, chuyện này đối với sinh viên đại học mà nói cũng không phải chuyện gì lạ nhưng không tránh khỏi sẽ bị đánh giá một phen.

Sắc mặt Dao Dao trở nên khó coi nhìn Kỳ Liên Ngạo Vân, Kỳ Liên học trưởng rốt cuộc đang có ý gì?

Hắn làm như vậy, tiếng bàn tán của các học sinh nhất định sẽ Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế chủ tịch phía trên nghe thấy!

Dao Dao không muốn cho Ngự Ngạo Thiên biết tin cô có thai!

Đôi mắt có chút bất an lườm về phía ghế chủ tịch ở trên...

Cách đó năm mét, Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế chủ tịch cũng đang nhìn Dao Dao!

Ờ... ngược lại lại là hơi lạnh, dựa theo thần sắc đang dần dần âm trầm xuống của hắn xem ra Ngự Ngạo Thiên không có nghe thấy tiếng bàn tán của các sinh viên từ nãy đến giờ, có chắc không?

Đúng lúc này, cặp mắt u buồn của Kỳ Liên Ngạo Vân tối sầm lại: "Các bạn hiểu sai ý của tôi rồi, tôi nói là... Dao Dao một ngày nào đó sẽ trở thành phụ nữ có thai đấy chứ! Nhưng mà hiện tại... Thì không phải, xem ra, nhiệm vụ này không thể hoàn thành được rồi." Cất lại tờ giấy ghi nhiệm vụ, hai tay hắn đút vào túi mỉm cười rồi bỏ đi.

Nhìn bóng lưng đang dần dần biến mất, Dao Dao rất muốn biết... Kỳ Liên Ngạo Vân đang muốn giở trò gì đây!

"Này... Khả Hinh, cậu có nghe Kỳ Liên học trưởng nói gì không? Anh ta nói... Lạc Dao Dao mang thai đấy, là tớ nghe lầm, hay là..."

Không đợi cô bạn bên cạnh nói xong, Phong Khả Hinh lạnh lùng cắt lời: "Ha ha, các cậu suy nghĩ nhiều rồi. Lạc Dao Dao phải tạm nghỉ học, là bởi vì cậu ấy phải kết hôn với anh trai tớ. Hiện tại, Dao Dao là chị dâu của tớ."

"Hả! Thiệt không? Lạc Dao Dao gả cho Phong Nhị thiếu gia rồi sao?"

"Đúng vậy."

Trong chốc lát, nghe Phong Khả Hinh nói như thế, tất cả các nữ sinh xung quanh không khỏi ngưỡng mộ và ghen ghét, hận đến nghiến răng ken két. Phải biết rằng Phong gia là gia tộc lớn có vô số người ao ước được bước chân vào gia tộc này lại có ai sẽ nghĩ tới sẽ bị một thiếu nữ Lạc Dao Dao trẻ trung chiếm mất cơ hội chứ!

Nhưng...

Sắc mặt Phong Khả Hinh vừa biện hộ cho Dao Dao xong cũng dần dần chìm xuống.

"Vâng, các sinh viên thân mến, đại hội thể dục thể thao đã kết thúc, sau đây là bài kiểm tra thể lực, chính thức được bắt đầu." Lời giới thiệu của người dẫn chương trình vừa rơi xuống, chỉ nghe tiếng than thở của các nữ sinh trong hội trường.

Kiểm tra thể lực có thể nói là chuyện đơn giản đối với nam sinh nhưng đối với nữ sinh mà nói... Quả thực là một loại dày vò.

Chạy cự li dài 4000m. Từng lớp trưởng của mỗi lớp sẽ lên rút thứ tự chạy.

Từng lớp sẽ dựa theo thứ tự được chia mà chạy.

Dao Dao chuẩn bị sẵn sàng liền đuổi theo các bạn trong lớp đang chạy phía trước.

"Trời ơi, thật sự là mệt chết đi được. Tớ không chạy được nữa rồi." Chưa chạy được 2000m đã có rất nhiều nữ sinh từ bỏ.

Nhưng trên mặt Dao Dao lại một chút biểu hiện mệt mỏi nào

"Lạc Dao Dao, cậu thật là lợi hại nha, không mệt tí nào sao?"

Nghe được tiếng khen ngợi của nữ sinh bên cạnh, Dao Dao mỉm cười: "Quen rồi."

"Quen rồi?"

Ách...

Đúng vậy, Dao Dao không có thói quen chạy bộ mỗi ngày vào sáng sớm, tại sao lại vô thức nói ra hai chữ quen rồi được chứ? ba? Chẳng lẽ... lại là...?

"Ôi..." Đúng lúc này, một nữ sinh đang lén trốn ra ngoài phía sau lưng Dao Dao vì chống đỡ không nổi nữa liền té lăn quay lên người của Dao Dao.

Theo quán tính, Dao Dao cũng bị té ngã trên mặt đất.

"Các cậu có sao không vậy?" Mấy nữ sinh xung quanh thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ.

Dao Dao nằm rạp không nhúc nhích trên mặt đất, đau... Bụng giống như... Có đau một chút...

Nguy rồi!

Đứa bé!

"Lạc Dao Dao, cậu không sao chứ? Nhanh lên nào." Xung quanh truyền đến tiếng lo lắng của các nữ sinh khác.

Dao Dao nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, đứa bé mất rồi sao?

Con không thể có mệnh hệ gì nha! Không thể có chuyện được nha! Dao Dao nhanh chóng ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé vô thức ôm kín bụng của mình. Bảo Bảo, con không sao chứ?

Trái tim kịch liệt bất an, đập thình thịch, lúc Dao Dao lấy lại được tinh thần, mới phát hiện xung quanh có vô số ánh mắt tràn đầy nghi hoặc đang nhìn Dao Dao.

"Lạc Dao Dao, cậu bị thương ở bụng rồi hả?"

"Không có. Không có!" Vội vàng bỏ tay che bụng xuống.

"Thôi! Chạy nhanh lên nào."

Không... Không được chạy nữa, lỡ như đứa bé xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ. "Tớ, tớ không kiểm trả thể lực nữa." Đứng dậy, Dao Dao liền nhanh chóng chạy thẳng đến nhà vệ sinh.

Kiểm tra không thấy vết máu nào, Dao Dao liền thở dài một hơi: "Tốt... Bảo Bảo không sao." Một nụ cười ôn nhu treo trên khóe miệng.

Dao Dao ra khỏi toilet, vặn vòi nước rửa tay, lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương...

Không đúng...

Không phải mình muốn từ bỏ đứa bé này sao? Tại sao lúc này lại sợ mấy đi nó như vậy?

Chuyện này...

Là bản năng của người mẹ sao?

Bản năng bảo vệ cốt nhục trong bụng, bản năng bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ này, mặc kệ nó là con của ai, vĩnh viễn không thay đổi đó là, nó là con của mình!

Ông trời... ơ... i...

Dao Dao đến cùng lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy! Lại muốn gϊếŧ chết sinh mệnh bé nhỏ vô tội này chứ. Nhưng nếu như...

Giữ nó...t chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Đôi mắt dần mờ đi vì nước mắt, cơ bản quyết định muốn từ bỏ đứa bé này của Dao Dao, tại lúc này, lại hiểu ra mối liên kết tình mẫu tử này, lại dần dần trong lòng liền xúc động muốn được hạ sinh đứa bé này.

Đúng lúc này, trong gương phản chiếu thêm một bóng người...

Ngự! Ngạo! Thiên!

Thần trí liền trở về với thực tại, Dao Dao vô thức quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Tay lấy giấy ra, lau tay, Dao Dao giống như không hề chú ý đến Ngự Ngạo Thiên đang đứng đó mà đi lướt qua.

"Em có thai?"

Một lời nói âm lãnh giữ chân Dao Dao lại: "Ngự tổng, anh đang nói chuyện với tôi sao?"

Bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy cổ tay Dao Dao: "Em có thai phải không?"

Cảm nhận được đau đớn trên cổ tay, Dao Dao hít một hơi lạnh: "Híz-khà-zzz..."

Ngự Ngạo Thiên liền buông lỏng tay của mình.

"Ngự tổng, tôi không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nếu như tôi thực sự mang thai, thì tôi sẽ không đi tham gia đại hội thể dục thể thao làm gì."

"Ngạo Vân không là người hay đùa cho vui. Huống hồ, lúc em bị ngã, tại sao hành động đầu tiên em làm lại là che bụng của mình?" Nhớ lại lúc trước, chuyện Dao Dao cố tình gây sự trong thang máy..., Ngự Ngạo Thiên cùng khẳng định suy đoán của mình là đúng!

Làm sao bây giờ? Người đàn ông này hình như đã đã nhận ra điều gì đó rồi!

Dao Dao rõ ràng chỉ là một động tác vô thức nhỏ, lại bị cặp mắt của người này nhìn thấu sự tình, nếu như cứ tiếp tục che giấu, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Ngự Ngạo Thiên biết được, đứa bé này... Chính là con của hắn!

Ngay khi Dao Dao đang chần chừ không biết nên trả lời Ngự Ngạo Thiên như thế nào, Kỳ Liên Ngạo Vân chậm rãi đi tới phía sau của bọn họ: "Anh đừng tưởng rằng mình hiểu rõ người khác, Ngự Ngạo Thiên. Tôi hiện tại lại đặc biệt thích nói đùa!"

Gặp bộ dạng hùng hổ đáng sợ của Kỳ Liên Ngạo Vân, Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng híp mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy lần nữa hướng trên người Dao Dao: "Nói cho tôi biết, em rốt cuộc có đang mang thai hay không?"

"Không có!" Dao Dao kiên định trả lời.

Lông mày Ngự Ngạo Thiên xiết chặt, giơ tay muốn nắm lấy cánh tay của cô.

"Ngự Ngạo Thiên, anh đang làm cái gì vậy hả?"

"Kiểm tra!" Hai chữ lạnh lùng buông xuống, có thể thấy Ngự Ngạo Thiên nghiêm túc với chuyện này đến cỡ nào, phản ứng mãnh liệt đến cỡ nào.

"Buông tay ra!" Dao Dao dùng sức muốn rời khỏi tay của hắn.

Kỳ Liên Ngạo Vân lạnh nhạt ở một bên nhìn một màn này liền cảm thấy không vừa mắt, một tay nhanh chóng nắm lấy cổ áo Ngự Ngạo Thiên: "Anh không biết là anh bây giờ quá mức hống hách sao? Hiện tại, Dao Dao là vợ của Phong Thần Dật, thì đến lượt anh dẫn dẫn cô ấy đi làm kiểm tra sao?"

"Ngạo Vân! Tôi còn chưa hỏi cậu, tại sao cậu lại chạy đến làm việc cho Phong thị, chuyện này cậu đừng để tôi phải nhúng tay vào!"

"A, ha ha a, thực nực cười. Ngự Ngạo Thiên, tôi muốn đi làm ở đâu, mắc mớ gì tới anh chứ? Tôi chỉ là em trai ruột của anh mà thôi, còn lại, chúng ta chả có quan hệ gì nữa hết!" Lạnh lùng buông lỏng tay đang nắm chặt cổ áo của Ngự Ngạo Thiên ra, Kỳ Liên Ngạo Vân âm trầm nở nụ cười.

"Ngạo Vân!"

"Ngự Ngạo Thiên, lúc tôi mười bốn tuổi đã bị anh bắt đi, dường như anh muốn tôi làm chuyện gì, tôi đều sẽ không đáp ứng anh. Nhưng anh biết rõ lý do vì sao anh kêu tôi đi học luật, tôi liền đáp ứng theo ý anh nhanh như vậy không?"

Nhìn nụ cười âm trầm trên mặt Kỳ Liên Ngạo Vân, Ngự Ngạo Thiên không biểu tình gì, bảo trì im lặng.

"A, có lẽ anh đoán được đấy, bởi vì... tôi muốn trả thù...tôi muốn tống anh vào ngục giam! Anh cho rằng anh lấy chuyện buôn bán của mình để che đậy chuyện anh từng là lão đại của hắc đạo sao? Sớm muộn rời cũng sẽ có một ngày... tôi sẽ vạch trần những việc làm dơ bẩn của anh trước mặt tất cả mọi người!"

Không...

Không!

Dao Dao đứng ở một bên liền bất an run rẩy, Kỳ Liên Ngạo Vân rốt cuộc có biết lý do vì sao Ngự Ngạo Thiên lại trở thành lão đại của hắc đạo không chứ?

Tại sao hắn có thể dùng ánh mắt ghét bỏ như vậy đối với anh trai đã khôi phục danh dự gia đình của mình chứ? Tại sao hắn lại có thể dùng lời nói ác độc như vậy để châm chọc, vu oan, cho người anh trai đã vất vả nuôi dưỡng hắn chứ?

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, xuất thân từ một gia đình hắc đạo lại có được một thiên tài như Ngự Ngạo Thiên, không phải là do bất đắc dĩ chứ làm sao hắn lại đi vào vết xe đổ như thế.

Đúng là bởi vì bất đắc dĩ, đúng là bởi vì tình thế bức bách, đúng là bởi vì hắn ngay lúc đó bất lực, mới phải dựa vào hắc đạo mà lập nghiệp.

Tại sao Kỳ Liên học trưởng lại không thể hiểu được Ngự Ngạo Thiên chứ?

"Kỳ..." Không cần lo cho họ! Không cần lo cho họ! Đây là chuyện giữ hai anh em bọn họ, không liên quan đến mình. Không cần lo cho họ. Vừa lúc Dao Dao muốn nói thay cho Ngự Ngạo Thiên, lại đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của Phong Thần Dật trong văn phòng, liền chỉ có thể nuốt hết mọi lời định nói xuống.

"A, ha ha..." Lúc này, vẻ mặt lạnh như băng của Ngự Ngạo Thiên đột nhiên nở nụ cười khinh thường: "Hóa ra kỳ vọng của em trai ruột của mình trước giờ chính là tự tay nhốt tôi vào ngục giam. Đúng rồi... Rất giống với kỳ vọng của em đấy." Ánh mắt châm chọc hướng về phía Dao Dao.

Lông mày Dao Dao lập tức nheo lại: "Ngự Ngạo Thiên, nếu không phải anh gϊếŧ mẹ tôi, tôi hà cớ gì lại phản lại anh chứ?"

"A, đúng, đúng... Đây hết thảy đều là do tôi tự chuốc lấy." Ngự Ngạo Thiên cười tà đến khϊếp sợ, nhưng mà xẹt qua hai mắt hắn thoạt nhìn lại là một tia tan nát cõi lòng cùng thê lương.

Tim Dao Dao thậm chí liền đau theo, tại sao Ngự Ngạo Thiên lại toát ra... Ánh mắt ấy? Hắn... Có bí mật gì khó nói sao?

"A, đúng rồi." Đôi mắt Thâm thúy trở nên âm lãnh, Ngự Ngạo Thiên cười tà liền vỗ vỗ lên vai Kỳ Liên Ngạo Vân: "Dựa theo lời cậu nói thì học phí đại học của cậu, cũng là tiền mà anh trai cậu kiếm được từ hắc đạo đấy." Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Kỳ Liên Ngạo Vân phẫn nộ tung nắm đấm, gầm nhẹ nói: "Ngự Ngạo Thiên, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, tôi sẽ trả cho anh... gấp đôi số tiền dơ bẩn đó của anh!"

Ghé mắt, nhìn qua vẻ mặt kích động của Kỳ Liên Ngạo Vân, kỳ thật Dao Dao rất muốn hỏi hắn một chuyện. ";Cho dù hắn có trả lại gấp đôi cho Ngự Ngạo Thiên, nhưng... Công ơn nuôi dưỡng, lại phải trả như thế nào đây?

...

Lối vào bệnh viện.

Kỳ Liên Ngạo Vân liếc mắt nhìn Dao Dao bên cạnh, lạnh lùng nói: "Cô quyết định rồi sao?"

"Ừ..." Nếu như không phải phản ứng quyết liệt của Ngự Ngạo Thiên hôm nay, có lẽ cô sẽ không ra quyết định nhanh như vậy. Hiện tại, hắn chỉ hoài nghi cô mang thai mà phản ứng của hắn đã mãnh liệt như vậy rồi, nếu khi hắn biết được mình là cha của đứa bé, hậu quả sẽ như thế nào, cô thật sự không tưởng tượng được.

Cất bước, đi vào trong bệnh viện.

Sau khi làm một vài kiểm tra, Dao Dao cầm trong tay hình siêu âm của Bảo Bảo, ngồi trên ghế dài ngoài hành lang chờ Kỳ Liên Ngạo Vân đi làm thủ tục phá thai.

"Hì hì..."

"Mẹ! Mẹ!"

Trên hành lang, thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ con. Ánh mắt quét về phía những người phụ nữ bụng lớn bụng nhỏ sắp trở thành mẹ, cùng với mấy người mẹ đang ôm con. Dao Dao không khỏi toát ra ánh mắt hâm mộ.

Nếu như, đứa bé này không phải là con của cô với Ngự Ngạo Thiên đấy, có lẽ, cô cũng sẽ như những... Người mẹ kia, trong lòng tràn đầy chờ mong hạ sinh đứa con đầu lòng của mình.

"Đã làm xong thủ tục rồi, đi lên phòng phẫu thuật thôi." Kỳ Liên Ngạo Vân cầm trong tay một số tờ đơn, đi tới trước mặt Dao Dao.

Đứng dậy, ngắm nhìn hình siêu âm trong tay.

Đây là Bảo Bảo của cô sao? Tuy còn chưa thành hình nhưng cô lại cảm nhận được rằng đứa bé này nhất định sẽ vô cùng thông minh, cũng không biết là con trai, hay là con gái đây?

Đáng tiếc, cả đời này cô cũng sẽ không biết.

"Lạc Dao Dao, thật không?"

Nằm trên bàn mỗ lạnh lẽo, nhìn vào vẻ mặt không biểu tình của bác sĩ, Dao Dao yên lặng nhẹ gật đầu.