“Ồ, ồ… Phong tổng… tạm biệt.” đợi đến lúc gương mặt buồn bã của Tạ Chỉ Tinh quay đi, vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lùng.
Cô không tin trên thế giới này không có mèo lén ăn cá; cô cũng không tin, trên thế gian này lại có người phụ nữ tin chồng mình 100%!
“Chúng ta cùng chờ xem…” Tạ Chỉ Tinh khẽ buông lời, khóe miệng hiện lên nụ cười lạ lùng, rồi chậm rãi bước vào thang máy…
“Ông Phong, tôi đã liên hệ với bác sĩ ở Thổ Nhĩ Kỳ rồi. Vị bác sĩ đã cho tôi câu trả lời, ông đã từng có triệu chứng tương tự khi ở Thổ Nhĩ Kỳ phải không?” Trong phòng làm việc của bác sĩ, người phụ trách điều trị cho Phong Thần Dật khi đó nghiêm túc hỏi.
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Phải.”
“Để tránh việc chẩn đoán sai, và để tăng khả năng tra ra chính xác bệnh tình của anh, thì lát nữa anh cần phải tiến hành thêm một số xét nghiệm.”
“Bác sĩ, hiện tôi có thể xem trước kết quả chẩn đoán không?” Phong Thần Dật lạnh lùng hỏi.
Vị bác sĩ lương lự một lúc rồi ôn tồn đáp: “Xin lỗi ông Phong, theo như lời của bác sĩ ở Thổ Nhĩ Kỳ nói là ông chưa thực hiện hết các bước xét nghiệm đã rời đi, nên chúng tôi không thể đưa ông báo cáo chẩn đoán đó được.”
Lúc đó, chỉ vì nghe tin Dao Dao gặp chuyện, Phong Thần Dật không thể đợi hoàn thành xét nghiệm mà đã phải bay về Mỹ từ Thổ Nhĩ Kỳ.
“Tôi hiểu rồi, vậy tôi đợi xét nghiệm xong trong tối nay thì đến khi nào mới nhận được chẩn đoán chính xác?”
“Khoảng nửa tháng sau, đến lúc đó tôi sẽ bảo y tá gửi kết quả chẩn đoán qua email cho ông.”
“Ừm.”
Sáng hôm sau…
Dao Dao thức dậy sau một đêm dài ngủ trên ghế sofa, cô nhìn không gian tĩnh lặng, Thần Dật.. đúng là đêm qua đã không về..
Cô tỉnh dậy, đánh răng, rửa mặt, trên gương mặt không hề tìm thấy bất cứ vết tích mất mát nào. Cô thậm chí không hề nghĩ, Thần Dật đã qua đêm cùng với Tạ Chỉ Tinh.
Điều này, có thể là quá tin tưởng sao?
Lúc Phong Thần Dật quyết định phải lấy cô làm vợ; khi cô quay trở về từ đảo, Phong Thần Dật đã cho cô một sự tín nhiệm vô tận, vì vậy, cô cũng nên cho người đàn ông của mình sự tín nhiệm vô tận như vậy.
Hơn nữa, câu chuyện mang bầu, cô cũng không biết phải đối diện với Phong Thần Dật ra sao.
“Tiểu Lạc, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cô đến công ty, chào các đồng nghiệp của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi khẽ cười bước vào thang máy.
“Chào.”
“Chào… ừm?!” Khi Dao Dao đang định quay người đóng cửa thang máy, liền phát hiện ngay có gì đó không đúng, cô quay lại nhìn người đàn ông vừa chào mình. “Kỳ Liên học trưởng…”
Tại văn phòng Bộ Pháp vụ.
Kỳ Liên ngang nhiên ngồi ngay trước bàn làm việc, Dao Dao ngồi đối diện hắn. “Kỳ Liên học trưởng? Sao anh lại… đến bộ Pháp vụ của Phong Thị?”
“Hứ? Chẳng phải sắp nghỉ lễ rồi sao, cũng sắp đến kì thực tập rồi, tôi nhờ Khả Hinh đưa tôi đến công ty anh trai cô ấy làm việc.”
“Ồ, ra vậy sao…” Không đúng, lẽ ra anh phải đến tập đoàn Bác Sâm làm việc chứ không phải Phong Thị, anh không thể không biết tập đoàn Bác Sâm và Phong Thị là đối thủ cạnh tranh ở một vài dự án sao?
“Biết chứ, nếu không thì tôi đến Phong Thị làm gì? Hiện nay trong giới thương trường dám cạnh tranh với Bác Sâm chỉ có Phong Thị không phải sao?” giọng điệu Kỳ Liên Ngạo Vân lại bình tĩnh như vậy.
Nói một cách bình thường, tôi chính là muốn chống lại Bác Sâm nên đã lựa chọn một công ty được coi là đối thủ của Bác Sâm!
“Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao?” Kỳ Liên Ngạo Vân cười nhạt, dùng một ngón tay chỉ lên đầu và nói: “Lẽ nào cô đến Phong Thị cũng như chịu gả cho Phong Thần Dật không phải để chống lại Bác Sâm đó chứ?”
Kỳ Liên học trưởng lại biết chuyện này sao? Tại sao hắn cái gì cũng biết vậy?”
Ha, có lẽ đây chính là tố chất nhà Kỳ Liên bọn họ. Ngự Ngạo Thiên có ánh mắt sắc lạnh thì em của hắn cũng không thể kém cạnh.
Có điều…
Kỳ Liên học trưởng đã nói sai một chuyện, cô đến Phong Thị là vì muốn trở thành đối thủ của Ngự Ngạo Thiên, nhưng gả cho Phong Thần Dật… là chuyện không liên quan gì đến báo thù. Lúc cô chấp nhận cuộc hôn nhân này, là đã chấp nhận sự thật Phong Thần Dật là chồng mình tồi.
“Không giống, Kỳ Liên học trưởng, tôi, anh, không giống nhau!”
“Có điều gì không giống sao?”
“Ha, tôi với Ngự Ngạo Thiên vốn chẳng có quan hệ gì cả, hắn gϊếŧ mẹ tôi, tôi chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để trả thù. Nhưng còn anh… lại là em ruột của Ngự Ngạo Thiên, anh không có bất cứ lý do gì mà phải muốn Ngự Ngạo Thiên chết!”
Từ lúc bắt đầu, cô vẫn đơn thuần nghĩ rằng mối hận thù giữa cặp anh em nhà này, lẽ ra chẳng có gì khó để giải quyết. Thế nhưng nhìn cách Kỳ Liên Ngạo Vân hết lần này đến lần khác tìm cách làm khó Ngự Ngạo Thiên, lần này còn đưa trận chiến lên thương nghiệp, cô có dự cảm, cặp huynh đệ này có một quá khứ khá phức tạp. Thế nhưng…
Kể cả vậy cũng không thể khiến Kỳ Liên Ngạo Vân mong Ngự Ngạo Thiên chết như vậy. Dù sao…
Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà!
“Hóa ra, người đàn ông này lại gϊếŧ mẹ cô?” Đôi mắt ủ não của Kỳ Liên Ngạo Vân bỗng dậy lên những tia phẫn nộ, hắn vừa lắc đầu, vừa mất bình tĩnh nói: “Hắn quả nhiên là loài cầm thú không có một chút nhân tính. Tôi còn cứ nghĩ hắn đối với cô là thật lòng, không ngờ… hóa ra cũng có mục đích? Ha…ha ha ha… xem ra quyết định ngày hôm nay của tôi là đúng! Hắn quả nhiên đáng chết lắm!”
Hóa ra Kỳ Liên học trưởng vốn không biết đến chuyện Ngự Ngạo Thiên gϊếŧ mẹ mình? Hắn chỉ lờ mờ đoán ra mối thù giữa mình và Ngự Ngạo Thiên thôi?
Để tránh việc đưa câu chuyện đến bước đường không thể cứu vãn được, Dao Dao lạnh lùng nói: “Kỳ Liên học trưởng, đây là chuyện giữa tôi và Ngự Ngạo Thiên, tôi có thể tự giải quyết được. Còn theo tôi, vẫn là câu nói cũ, anh dù gì cũng là em ruột của hắn cơ mà?”
“Em ruột? Ha…ha ha ha…” Kỳ Liên Ngạo Vân phá lên cười, khuôn mặt trắng bệch cùng cái nhìn u uất dần tiến sát vào cô: “Cô đi hỏi anh ta xem, có từng coi tôi là em ruột không?”
“Kỳ Liên học trưởng, ít nhất như tôi thấy, tình thân mà Ngự Ngạo Thiên đối với anh là thật!”
“Ha, tôi cũng cho rằng tình cảm mà anh ta dành cho cô là thật đấy, kết quả, không phải anh ta gϊếŧ cả mẹ cô hay sao?”
Dao Dao sững lại, bất chợt không biết đáp lại với hắn thế nào, cô chưa từng cảm thấy Ngự Ngạo Thiên có tình cảm với mình, nhưng… chuyện hắn đã gϊếŧ mẹ cô là sự thật!”
“Dao Dao, cô đã từng bị chính anh ruột mình bắt vào trại cô nhi viện chưa? Một lần kéo dài suốt 5 năm?” Hắn đứng dậy, đút tay vào túi áo, quay người đi về phía cửa sổ: “Tôi đã từng rồi, khi tôi 9 tuổi đã bị hắn tống vào cô nhi viện, hắn nói sẽ đến đón tôi, nhưng đợi đến lúc tôi 14 tuổi mới đến đưa tôi đi.”
Khi 9 tuổi? Cũng là thời gian cách đây 13 năm, khi dự án biệt thự Hoa Mỹ phát nổ sao?
Không biết Kỳ Liên học trưởng có biết đến dự án biệt thự Hoa Mỹ?
Khi ấy Ngự Ngạo Thiên cũng đang trăn trở việc đi sang Nhật, sao có thể đưa theo em trai bên mình chứ?! “Kỳ…”
“Khi tôi 14 tuổi thì anh ta đưa tôi sang Nhật, những tưởng sau 5 năm không gặp sẽ có nhiều lời để nói, ít nhất cũng phải cho tôi một lời giải thích, nói cho tôi biết, tại sao lại bỏ rơi tôi suốt 5 năm trời. Thế nhưng… thứ tôi nhận được lại là sự lạnh lùng. Anh ta trước mặt Hàn Ly Thương, Long Diệp, Long Kỳ, Mạc Tuyết Đồng thì xưng anh xưng em, nhưng khi trước mặt Ngự Long Xã lại vờ như không quen biết tôi.”