“Ha, ha ha ha... kêu gào đi, mặc sức kêu gào đi, chỉ những kẻ thua cuộc mới than van như chó mất chủ.” Cô bé cười lớn, tùy tiện vẫy tay:
“Người đâu, lôi bọn họ ra ngoài hành hình!”
“Lan Đóa, ngươi sớm muộn gì cũng gặp quả báo. Những linh hồn đã bị ngươi gϊếŧ chết sẽ ngày đêm quấn lấy ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không bao giờ an bình. Lan Đóa, yêu nghiệt nhà ngươi, tiểu tạp chủng nhà ngươi!”
Hình ảnh mơ hồ bị cắt đứt, gương mặt Dao Dao trắng bệch nuốt nước bọt.
Chuyện gì vậy?
Tại sao trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đó.
Cô gái đó thật đáng sợ...
Cô ấy là Lan Đóa sao? Không! Nhất định không phải Lan Đóa, rõ ràng chỉ là cô bé mấy tuổi sao lại có thể làm điều tàn nhẫn như vậy?
Nhưng tại sao...
Tại sao lại có cảnh tượng như vậy xảy ra?
Và...
Vừa rồi, khi những người đó định lấy lại thư xin nghỉ phép, phản ứng đầu tiên trong lòng lại là...
Những người có ý định tạo phản phải... không cho họ bất kỳ đường sống nào.
“Rầm”, sững sờ té ngồi trên ghế làm việc, Dao Dao đột nhiên cảm thấy rằng mình trở nên xa lạ, và thậm chí bản thân cũng không nhận ra chính mình.
Đối với cô bé trong cảnh tượng mơ hồ, cô thực sự muốn nhìn rõ dáng vẻ cô bé, lại đang ở tình trạng mơ hồ. Nhưng giọng của cô bé...
Đây là lần đầu tiên Dao Dao nghe thấy giọng nói của Lan Đóa trong tâm trí, nhưng nó thậm chí còn đáng sợ hơn giọng nói của Băng Dạ, ngàn lần...
Không thể nào, cô gái lòng dạ độc ác như Lan Đóa, sao lại... có thể... là mình?
Không thể nào, không thể nào, cô nhất định không phải Lan Đóa, nhất định không phải!
Tất cả mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà nhìn Dao Dao đang thẩn thờ. Vừa nãy là bộ dáng cao cao tại thượng, vì lợi ích bất chấp nhân nghĩa, trong chốc lát lại biến thành một cô gái nhỏ đơn thuần, những người đó không hiểu, điều gì đã xảy ra?
“Ồ, em dâu, em luôn trấn giữ ở văn phòng chủ tịch ư?”
Tiếng của Phong Thần Duệ lập tức kéo tâm trí Dao Dao về.
“Thì ra cô ấy là... bà Phong?” Những người đứng trong văn phòng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Chẳng trách cô ấy hiểu luật pháp như vậy!”
“Này, này, tôi nghe nói... chỉ số IQ của bà Phong hơn 200, cũng là một nhân vật không dễ động vào.” Một trong số họ thì thầm với người bên cạnh.
Người đó cúi đầu một cách lo lắng.
“Phong... Phong phó tổng.” Có thể đã bị những hình ảnh không hài hòa khi nãy quấy rầy, Dao Dao đứng lên trong tình trạng bất an, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
“Em dâu à, có chuyện gì vậy? Tôi từ bên ngoài đã nghe giọng nói của em? Đừng nói với tôi, em bây giờ đang quản lý công việc của chủ tịch?”
Dao Dao mất hồn giữ im lặng.
Lúc này, một người trong văn phòng lúng túng đi tới trước mặt Phong Thần Duệ:
“Phong phó tổng, bây giờ Phong tổng muốn đuổi chúng tôi, phải làm thế nào? Lúc đầu, ngài không nói như vậy, chúng tôi không có ý định làm loạn tới mức rời khỏi công ty đâu.”
“Đây có liên quan gì đến tôi? Là Phong tổng muốn đuổi các người, không phải tôi.” Phong Thần Duệ sợ những người này sẽ bán đứng mình, vì vậy nhanh chóng bắt đầu qua cầu rút ván.
“Phong phó tổng, không thể nói như vậy được. Chúng tôi nếu không phải vì ngài...”
“Đừng nói bậy!” Phong Thần Duệ nhanh chóng cắt lời người đó, âm hiểm trừng mắt.
“Nếu các người thực sự sợ bị sa thải, thì hủy bỏ nghỉ phép không phải là được sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn hủy kì nghỉ, nhưng bà Phong bên này vẫn khăng khăng sa thải chúng tôi?”
“Nực cười!” Phong Thần Duệ hoài nghi nhìn về phía Dao Dao vẫn đang giữ im lặng:
“Khi nào thì Phong thị chúng ta tới phiên một người phụ nữ như cô làm chủ?”
Dao Dao không nghĩ tới sẽ như vậy, không nghĩ tới! Ban đầu chỉ vì nghe họ mắng Thần Dật, liền muốn đứng ra dạy dỗ họ, dạy dỗ bọn họ một chút, ai ngờ kết quả lại... trở thành như thế này.
Mệt mỏi nhìn lên, ánh mắt cô vô hồn nhìn về phía Lisa:
“Làm phiền cô, Lisa tiểu thư, gọi điện thoại cho Phong tổng các cô được không? Hãy hỏi anh ấy, chuyện này phải làm sao?”
Nhìn vào khuôn mặt đầy ôn hòa của Dao Dao, Lisa mù mờ chớp chớp mắt, cô thực sự nghi ngờ bà Phong ác độc lúc nãy và bà Phong như con thỏ trắng bây giờ rốt cuộc có phải là cùng một người hay không?
“Dạ, dạ... được, được ạ.”
“Phong tổng, bây giờ nhóm người bị ngài sa thải đã quyết định hủy bỏ kỳ nghỉ.” Lisa chạy đến một góc và gọi điện thoại.
Phong Thần Dật đầu bên kia điện thoại nghi ngờ cau mày:
“Họ phản ứng nhanh như vậy?” Anh cho rằng, đám người phe phái của Phong Thần Duệ cũng phải mất 3 ngày mới hiểu được, ai ngờ nhanh như vậy đã hủy bỏ nghỉ phép?
“Có... có lẽ vì bà Phong.”
“Dao Dao? Dao Dao thế nào?”
Lisa khó xử đưa mắt nhìn Dao Dao cách đó không xa, đem chuyện xảy ra khi nãy kể cho Phong Thần Dật từ đầu đến cuối...
Phong Thần Dật nghe xong, không kìm được lộ ra một chút khen ngợi mỉm cười:
“Ha, thật hết cách với cô ấy!” Giây tiếp theo, mắt anh trầm xuống:
“Lisa... làm theo ý Dao Dao, quyết định sa thải vẫn thực hiện!”
“Hả?! Phong tổng, ngài không phải nói rằng nếu họ thu lại...”
“Haiz... bây giờ không giống lúc trước, Dao Dao đã mở ra cho tôi một “con đường sáng”, nếu tôi không “thừa nước đυ.c thả câu” một chút há không phải lãng phí tấm lòng của cô ấy sao? Nói với họ, những người đồng ý giảm 20% lương, tôi sẽ đồng ý thu hồi quyết định sa thải!”
Lisa ngẩng người mới phát hiện, đôi vợ chồng này thực sự quá... “gian xảo”!
Chắc chắn, Dao Dao không có ý định ép nhóm người gây chuyện tới đường cùng. Bây giờ Phong Thần Dật ra quyết định này, những người bị Dao Dao ép chết, nhất định cái gì cũng đồng ý.
“Tôi, tôi biết rồi, Phong tổng...”
Ngắt điện thoại, Lisa mỉm cười và gật đầu với mọi người:
“Mọi người, Phong tổng nói rằng nếu mọi người sẵn sàng giảm 20% lương, thì sẽ hủy quyết định sa thải.”
“Sao có thể như vậy chứ?” Cảm xúc của những người đó ngay lập tức trở nên kích động.
Dao Dao thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Các người muốn trách, thì trách người đã xúi giục các người xin nghỉ tập thể đi...” Nói xong, cô lạnh lùng liếc nhìn Phong Thần Duệ sau đó bước ra khỏi phòng.
Từ trước đến nay, thuộc hạ của những người có ý định tạo phản sẽ không có kết thúc gì tốt đẹp.
Có thể những người phát động tạo phản sẽ an toàn, nhưng những người theo sau sẽ bị hy sinh tàn nhẫn.
Hồi xưa như vậy, bây giờ cũng như thế. Giới chính trị như vậy, giới kinh doanh cũng như thế.
Ha.
Lan Đóa, còn cô thì sao? Cô bẩm sinh là người lòng dạ độc ác, gϊếŧ người bừa bãi, hay cô cũng bị ép buộc?
Sau khi thì thầm những điều không hiểu, Dao Dao chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm cả người liền ngất đi...
Bên trong bệnh viện.
Mùi hăng của nước khử trùng xộc vào, Dao Dao đang nằm trên giường kiểm tra khẽ cau mày, cô mở mắt ra, cô “ọe” một tiếng nôn ra tất cả những gì ăn hôm nay.
“Bà Phòng, cô ổn chứ?”
Nhìn Lisa đang đứng bên cạnh, cô ngẩn người ngỡ ngàng:
“Lisa tiểu thư? Đây là... đâu?”
“Ha ha, bà Phong, cô vừa ngất xỉu ở cửa văn phòng. Bây giờ đây là bệnh viện.”