Mà Tằng Giai Thụy cũng hiểu rõ, Băng Dạ của Á Tư Lan Quốc một khi liên kết cùng Ngự Ngạo Thiên đồng nghĩa với việc thiên tài quân sự va chạm với thiên tài chính trị, kiêu ngạo là chắc rồi!
“Băng Dạ tướng quân, cậu đến Trung Quốc một mình ư?”
“Ừm?”
“Xem ra... 14 năm trước, tôi đã bất cẩn, sao lại để cậu sống sót chứ?! Tuy nhiên... lần này, tôi sẽ không bất cẩn như vậy nữa đâu.” Nói xong, đôi mắt Tằng Giai Thụy tối lại, xoay người đi nhanh về phía sau bàn làm việc.
Ngay lúc này, vài người lính cầm súng đẩy cửa bước vào.
“Người đàn ông này là sát thủ quốc tế, mưu đồ gϊếŧ tôi, xử lý ngay tại chỗ cho tôi!” Tằng Giai Thụy ra lệnh.
“Vâng!” Những người lính cầm súng lần lượt chỉa mũi súng vào Băng Dạ.
Gần như cùng một lúc, Băng Dạ và Ngự Ngạo Thiên nhìn vào mắt nhau, giây tiếp theo...
Anh rút khẩu súng từ túi quần ra, kéo Ngự Ngạo Thiên qua chặn phía trước mình.
Thấy Ngự Ngạo Thiên trở thành con tin, binh lính ngay lập tức tỏ ra do dự.
Tằng Giai Thụy nheo mắt:
“Quản lý Ngự, yên tâm, tôi sẽ tuyên cáo với toàn quốc, cậu vì cứu tôi mà hy sinh!” Không nghi ngờ gì nữa, hắn đang gợi ý cho binh lính ngay cả Ngự Ngạo Thiên cũng gϊếŧ!
“Ha, Phó Thủ tướng Tằng, ông đoán... là súng của họ nhanh? Hay là... súng bắn tỉa của tôi nhanh?” Nói xong, Ngự Ngạo Thiên cười tà liếc nhìn vị trí cửa sổ.
Tằng Giai Thụy theo tầm mắt của anh mà nhìn, chỉ thấy trên tòa nhà đối diện thật sự thấp thoáng một người đang đứng!
Mà người này... chính là Hàn Ly Thương một trong mười thần súng hàng đầu thế giới!
Đã nói từ trước, Ngự Ngạo Thiên và Hàn Ly Thương quen biết nhiều năm sớm đã có sự ăn ý mà không cần dùng lời nói cũng hiểu ý nhau.
Khi anh ta xuống xe, dùng giọng nói nặng nề, còn dùng sức siết vai Hàn Ly Thương, Hàn Ly Thương liền hiểu dụng ý của anh ta.
Cộng thêm việc lúc nãy Ngự Ngạo Thiên luôn đúng ở vị trí cửa sổ, khi Tằng Giai Thụy nói chuyện với Băng Dạ, anh liền không ngừng ra ám hiệu cho Hàn Ly Thương.
“Phó Thủ tướng?” Những người lính khó xử cau mày.
Tằng Giai Thụy mặt không biểu cảm giữ im lặng.
Thấy vậy, Băng Dạ kéo Ngự Ngạo Thiên bước ra khỏi văn phòng của Phó Thủ tướng.
“Xem ra, vẫn là cậu hiểu rõ Tằng Giai Thụy hơn.” Băng Dạ thì thầm bên tai Ngự Ngạo Thiên.
Anh ta nhún vai bất lực:
“Haiz, tôi có bài học ngày xưa, lão hồ ly này, có chuyện gì mà không làm được?”
Theo lý mà nói, Bộ Ngoại giao được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, bất cứ khi nào có khách nước ngoài tham quan, tất cả các binh lính luôn sẵn sàng nhận lệnh.
Tuy nhiên, người đến thăm Tằng Giai Thụy là Ngự Ngạo Thiên, những người lính không nên phản ứng nhạy bén đến hiện trường nhanh như vậy, điều đó cho thấy...
Tằng Giai Thụy sớm đã có sự chuẩn bị rồi.
“Nghĩ xong con đường tẩu thoát chưa?”
“Tôi không đến để gϊếŧ ông ta.”
“Ừm? Nhưng không ngăn được ông ta muốn gϊếŧ anh.” Khi ở trong thang máy, Ngự Ngạo Thiên đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra!
An toàn ra khỏi thang máy, bên ngoài thang máy càng có nhiều binh lính trấn giữ hơn.
Cứ như thế, Băng Dạ lấy Ngự Ngạo Thiên làm con tin, chạy trốn khỏi Bộ Ngoại giao...
“Anh chạy về phía tây, sẽ có người tiếp ứng cho anh, lúc đó anh ta sẽ sắp xếp nơi lẩn trốn cho anh.”
Sau khi nhận được sự sắp xếp của Ngự Ngạo Thiên, Băng Dạ lạnh lùng gật đầu:
“Còn cậu?”
“Nếu tôi đi cùng với anh, cả hai rất khó để giải thích. tôi đương nhiên phải trở về Bộ Ngoại giao báo cáo, sau đó sẽ đi tìm anh.”
“Ừm.” Băng Dạ gật đầu đã hiểu, sau đó thu hồi súng trên tay rồi chạy về hướng tây.
Khi chắc chắn Băng Dạ đã an toàn, Ngự Ngạo Thiên đưa tay vào túi quần, mỉm cười trở lại Bộ Ngoại giao.
“Ơ, Phó Thủ tướng Tằng, ngài vẫn đứng đây sao?” Vừa bước vào văn phòng Phó Thủ tướng, Tằng Giai Thụy vẫn đứng tại chỗ, cả động đậy cũng không dám. Ngự Ngạo Thiên cười mỉa mai, đưa tay chỉ vào vị trí cửa sổ:
“Yên tâm, ông đã an toàn rồi!”
Khoảnh khắc này, Tằng Giai Thụy giận dữ siết chặt nắm đấm, ông ta lăn lộn trong chính trị lâu nay cũng chưa bị người đe dọa như vậy bao giờ!
Nhưng... đây cũng cho thấy rằng, Tằng Giai Thụy thông minh bao nhiêu. Biết rằng bên ngoài có người bắn tỉa vào mình, chỉ sợ, di chuyển một chút sẽ bị viên đạn bắn vỡ đầu, vì vậy ông ta chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.
“Quản lý Ngự, tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý, tại sao tại đưa kẻ gϊếŧ người vào Bộ Ngoại giao?” Tằng Giai Thụy khôi phục uy nghiêm của Phó Thủ tướng, lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc hỏi.
Ngự Ngạo Thiên cân nhắc quét mắt nhìn binh lính trong phòng:
“Phó Thủ tướng Tằng ông không thể ăn nói lung tung, có rất nhiều cặp mắt nhìn vào đó, chỉ nhìn liền biết rằng tôi cũng bị giữ làm con tin. Hơn nữa... cũng không có thương vong, ông sao phải nổi cơn thịnh nộ như vậy?”
“Quản lý Ngự! Thái độ của cậu là sao?”
“Ha...” Ngự Ngạo Thiên cười tà đi đến trước bàn làm việc, hai tay rút ra khỏi túi, từ từ đặt trên bàn:
"Với ông, tôi còn cần bày ra thái độ cấp trên với cấp dưới sao? Trong mắt tôi... ông luôn luôn chỉ là con chó của cha tôi thôi! Chỉ là, cha của tôi bị con chó mà mình nuôi dưỡng cắn mà thôi. Đi trước đây, Phó! Thủ! Tướng! Tằng!”
Nhìn bộ dạng ngỗ ngược, không để ai vào mắt của Ngự Ngạo Thiên, Tằng Giai Thụy tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Những binh lính sau khi Ngự Ngạo Thiên rời đi, lo lắng hỏi:
“Phó Thủ tướng đại nhân... chuyện này làm thế nào?”
“Cút! Cút hết cho ta, một lũ vô dụng!” Tiếng gầm tức giận vang lên, các binh lính chỉ đành ảo não rời khỏi...
Phong Thần Dật sau khi phái người đưa Hắc Viêm Long về công ty liền trực tiếp đưa Dao Dao về căn hộ của mình.
“Em vừa trở về, không cần đi chào cha sao?”
Dao Dao tò mò hỏi, Phong Thần Dật kéo cô lên ghế sofa:
“Không cần, ngày mai chúng ta mới đi...”
“Như vậy có vô lễ quá không?”
“Ha, ông già hiện nay có lẽ vô cùng cảm thấy có lỗi với em, sao còn dám bắt lỗi em chứ?” Phong Tiêu là người không dễ dàng bộc lộ, nhưng Dao Dao gặp nạn hoàn toàn là vì Phong thị, cho nên, Phong Thần Dật ít nhiều cũng cảm thấy sự áy náy của cha mình với Dao Dao.
“Nếu đúng như vậy, chúng ta chẳng phải càng nên gọi cho cha, để ông yên tâm sao?”
Thấy bộ dạng lo lắng của Dao Dao, Phong Thần Dật bất lực gõ mũi cô:
“Ông ấy là cha anh, thế nào em lại lo lắng hơn anh vậy?”
“Chính vì ông ấy là cha anh, cho nên... em càng phải có hiếu với ông.” Mặc dù cô không thích cách chung sống của Phong gia, nhưng trải qua tai nạn lần này, cô thực sự rất để ý tầm quan trọng của gia đình.
“Hử? Khi nào thì tiểu vô lại này lại trở nên hiểu chuyện như vậy?”
“Hửm?” Khi nghe Phong Thần Dật nói mình như vậy, Dao Dao ngay lập tức trừng mắt giận dữ:
“Ý của anh là bình thường em không hiểu chuyện ư?”
“Ha... em thấy sao?”
“Vậy anh nói, em không hiểu chuyện chỗ nào?”
“Em bây giờ không hiểu chuyện.” Phong Thần Dật nói xong, gương mặt đẹp trai từ từ áp sát về phía cô.
Dao Dao bối rối gãi đầu:
“Em bây giờ không hiểu chuyện chỗ nào chứ?”
“Em nói thử xem, em mất tích bao lâu, khó khăn mới bình an trở về, có phải nên ở cạnh chồng một chút không?”
Ồ...
Nhìn đôi mắt trìu mến ấy, cô lo lắng cúi đầu xuống, khuôn mặt hơi nóng bừng. Giống như đã dự đoán được điều sẽ xảy ra tiếp theo.