Chương 40: Chúng ta cùng chơi trò chơi đi!

"Các người đang làm cái quái gì thế? Nhanh cởϊ qυầи áo cô ta ra cho lão tử!"

"Vâng!"

Chờ người đàn ông ra lệnh, hai người tiến lên hai bên trái phải của Dao Dao đưa tay lôi kéo quần áo cô. Những người khác đang vây xem không ai tiến lên ngăn cản, trái lại còn tràn đầy mong đợi như xem kịch vui. Xem ra hôm nay cô đúng là tai vạ khó tránh rồi!

"Tiểu tổ tông".

Trong lúc đang nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói quen thuộc xông vào thế giới mông lung của cô, giọng nói này đúng là...

"A? Đây chẳng phải Ngự lão đại sao?"

Toàn bộ sự chú ý của mọi người chuyển tới trên người Ngự Ngạo Thiên đang đi tới đây, cũng bởi vì sự xuất hiện của hắn mà trong đại sảnh yên tĩnh hơn nhiều. "Này, đó chính là ông chủ của câu lạc bộ Ngự Long, Ngự Ngạo Thiên à?"

"Không đúng, sai rồi. Hiện tại, anh ta là chủ tịch của Bác Sâm."

"Thì cũng như vậy thôi. Có tin đồn rằng anh ta thích tới đây chơi nhưng chưa ai gặp lần nào, không nghĩ tới hôm nay có thể trông thấy phong thái của anh ta, đi chuyến này quả thật không uổng". Tiếng bàn luận từ xung quanh truyền đến. Phải nói rằng, bất luận đi đến đâu, Ngự Ngạo Thiên cũng là tiêu điểm của đám đông, mà chủ yếu là xoay quanh vô số câu chuyện truyền kỳ về hắn.

"Thế nào lại thành ra như này?" Ngự Ngạo Thiên đút hai tay vào túi quần đi đến trước mặt Tôn thiếu, mỉm cười suy nghĩ.

"Aiz, đừng nói nữa, đều tại con nhỏ này sỉ nhục tôi. Tôi có lòng mời cô ta uống rượu, cô ta lại đánh tôi, anh nói có đáng chết không?"

Ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía Dao Dao đang bất tỉnh ở kia, cười nói: "Một đứa con gái thì đòi làm càn cái gì? Không bằng chơi với tôi!"

"Ái chà, Ngự lão đại, hôm nay anh thật có hứng thú đấy. Ngài muốn chơi cái gì cứ nói, Tôn thiếu tôi nhất định sẽ theo bồi tới cùng!"

"Thật không, có lời này của anh thì tôi yên tâm rồi!" Hắn quay lại ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ kĩ càng một lúc lâu... "Vậy không bằng chơi trò... chặt tay đi!” Nói xong, nụ cười ác quỷ trên khuôn mặt hắn biến mất và trong đôi mắt sâu thẳm kia vụt qua một tia u ám khiến mọi người không khỏi cảm thấy run sợ! Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, giây tiếp theo... Chỉ thấy hắn cùng Long Kỳ đi tới trước mặt Tôn thiếu, không đợi hắn phản ứng...

"A!"

Long Kỳ giơ tay chém xuống, chém đứt cánh tay đã đánh Dao Dao của gã đàn ông kia!

Thuộc hạ của Tôn thiếu thấy thế liền muốn tóm lấy nhưng lại bị thuộc hạ Ngự Ngạo Thiên tới bao vây, ai cũng không dám động súng dù chỉ một chút. Lập tức, toàn bộ hộp đêm rơi vào tĩnh mịch, tất cả đều nín thở, mắt to trừng mắt nhỏ, ngay cả ánh mắt bọn họ nhìn Ngự Ngạo Thiên cũng từ kính trọng dần biến thành hoảng sợ, sự sợ hãi đối với bậc vương giả, một loại sợ hãi phát ra từ trong tâm!

"Ngự lão đại, dù gì bố tôi cũng là thủ lĩnh của băng Xích Long, một trong bốn băng đảng lớn ở Trung Quốc, cho dù ngài không nhìn mặt hòa thượng cũng phải nhìn mặt Phật chứ? Ngươi vậy mà... vậy mà nói chặt tay của ta liền chặt như thế?" Tôn thiếu tuyệt đối không ngờ tới Ngự Ngạo Thiên sẽ làm ra chuyện như vậy! Đã nghe nói Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng tàn nhẫn, trở mặt không biết người nhưng không nghĩ hắn có thể tàn nhẫn đến mức này, mặt mũi ai cũng không cho?

"Này, nhóc con, Ngạo Thiên ca chỉ muốn một cánh tay của ngươi chứ không thẳng tay gϊếŧ ngươi là đã cho các ngươi mặt mũi rồi, ngươi nên cảm tạ mới đúng! Nếu không thì ta chặt một cánh tay, ngươi tặng thêm cho ta một cái tai đi!" Nói xong, một tay Long Kỳ nắm tóc Tôn thiếu, tay kia cầm dao nhỏ đâm vào lỗ tai hắn.

"Không... không!" Tôn thiếu theo bản năng bịt kín hai lỗ tai: "Tạ... tạ ơn Ngự lão đại khai ân! Tạ ơn Ngự lão đại tha mạng". Nói rồi hắn vội vàng dập đầu với Ngự Ngạo Thiên. Thấy thế, Long Kỳ mới thu hồi dao găm.

Quả thật, số người bị Ngự Ngạo Thiên chơi đùa trên tay đến chết nhiều không kể xiết, người rơi vào tay hắn chưa bao giờ có kết quả tốt. Lúc này, Tôn thiếu chỉ mất một cánh tay thực sự có thể xem như là mạng lớn rồi, điều này cũng chứng minh hắn không đạp phải "băng" của Ngự Ngạo Thiên, nếu không làm gì có chuyện kết thúc đơn giản như vậy?

Ngự Ngạo Thiên vẫn im lặng như cũ cùng Long Kỳ trao đổi ánh mắt liền dẫn bọn thuộc hạ ra khỏi hộp đêm. Lúc này, mọi người mới lấy lại tinh thần, không kìm nổi thở dài một hơi: "Quá... quá đáng sợ rồi. Quả nhiên, Ngự... Ngự Ngạo Thiên so với tin đồn còn ác hơn"

"Đúng vậy".

"Còn có người thiếu niên chém đứt cánh tay Tôn thiếu kia nữa, mọi người không thấy rất đáng sợ sao? Tôi còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của Tôn thiếu đã không còn. Hắn tên Long Kỳ phải không?"

"Long Kỳ? Hình như hắn là thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên cũng là đệ nhất mãnh tướng, một mình hắn tay không có thể đánh bại mười người?"

"A, chẳng trách..."

"Chết tiệt!” Đợi đám người Ngự Ngạo Thiên đi rồi, Tôn thiếu mệt mỏi ngồi trên mặt đất. Nghĩ kĩ chút, từ trước đến nay, bang Xích Long của hắn và câu lạc bộ Ngự Long nước sông không phạm nước giếng, nhất là hai năm nay Ngự Ngạo Thiên rất ít tham dự chuyện giang hồ nhưng vì cái gì ngày hôm nay lại...

Ánh mắt của hắn lóe lên nghi ngờ: "Con nhỏ kia thì sao? Con nhỏ đập bình rượu vào đầu tao thì sao?"

Bọn thuộc hạ nhìn xung quanh mới phát hiện: "Tôn thiếu, cô ta bị tên nhóc chặt tay ngài đem đi rồi"

"Bị hắn đem đi? Chẳng lẽ... à, hóa ra là như thế" nghĩ vậy, Tôn thiếu hung dữ liếc qua cánh tay bị đứt trên đất: "Ngự Ngạo Thiên, ngươi đợi đó, món nợ này ta nhất định sẽ đòi về!"

"Ngạo Thiên, hôm nay em thực sự sung sướиɠ quá đi, thật hi vọng về sau mỗi ngày đều như thế này". Vừa ra khỏi hộp đêm, mồm Long Kỳ đã bô bô không ngừng. Ngự Ngạo Thiên bên cạnh chỉ biết lắc đầu cười: "Cái tên nhóc này, chuyện gì cũng không tích cực, chỉ có lúc chém người là luôn đứng nhất. Cậu nói cậu có chút điểm tốt gì sao?"

"Mỗi người đều có chí khác nhau mà, anh đến Trung Quốc lập công ty, em cảm giác em chả khác gì đang thất nghiệp cả..." Nói đến đây, Long Kỳ thở dà một hơi. Hiện tại, Ngự Ngạo Thiên không biết nên nói cái gì với cậu ta mới tốt nữa. Bất luận là Long Diệp tốt, Hàn Ly Thương cũng được, kể cả Mạc Tuyết Đồng đều sát cánh bên hắn nỗ lực lập ra công ty, chỉ có tên Long Kỳ này làm thế nào cũng không đề bạt được, cuối không thể làm gì khác hơn là cho cậu ta một công việc vừa không cứng nhắc vừa có thể dùng võ, chính là vị trí bảo vệ của khoa quản lí.

"Long Kỳ, không phải cậu thích chém người sao? Yên tâm sẽ không bao lâu nữa, đến lúc đó cậu có thể thoải mái rồi".

"Thật hay giả vậy?"

"À, kiên trì đợi đi!..." nói xong, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên nhếch lên nét cười không dễ nhận ra...

"Thế thì tốt quá. Đúng rồi, Ngạo Thiên ca"

"Cái gì?"

Ánh mắt của cậu theo bản năng liếc Dao Dao đang ngủ say trên lưng: "Ngực của cô ta... thật sự phẳng lì, lúc em cõng hoàn toàn không có cảm giác gì luôn".

"..." Bước chân Ngự Ngạo Thiên dừng lại, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, vừa lúc hắn muốn đoạt lại Dao Dao thì...

"Ọe".

"Con mẹ nó, Ngạo Thiên ca... Cô ta... không phải đang nôn đấy chứ!?"