Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 4: Bị mạnh mẽ đòi lấy thống khổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dao Dao, cô chỉ muốn nhanh lên một chút trốn khỏi cái nơi Ngưu Lang đáng sợ này.

"Ô..." Tay nhỏ theo bản năng che ở trước người, nước mắt tùy ý tràn mi.

"Thật khiến ta hài lòng." - Nam nhân thấy cô điềm đạm đáng yêu như vậy không hề phật ý, trái lại càng trở nên hưng phấn.

Bàn tay lớn cứng rắn mở tay cô ra.

Thấy cảnh "xuân" trước ngực sắp bại lộ, cô cầu khẩn: "Đại... Đại ca ca,

tôi... Tôi cái gì ‘đều không có', chơi không vui, anh đi phục vụ người

khác đi, được không?"

Lời này là muốn cự tuyệt nhưng với hắn chảng

khác nào khıêυ khí©h. Đối mặt với loại nữ nhân chủ động hắn đã sớm chơi

chán , khẩu vị này thật mới mẻ, thật muốn lập tức thử một lần! "Ta làm

Ngưu Lang, chính là chuyên môn phục vụ những người 'đều không có' như

cô." Nói xong, hắn xốc nửa người cô lên trên...

"Ô..." Dao Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ngón tay hắn thon dài chạm vào bụng bằng phẳng, chậm rãi hướng lên trên. Thân thể bên dưới run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.

"Không, không..." Khi tay của người đàn ông áp sát gò núi nhỏ nhô lên của cô

thì trong nháy mắt từ cuống họng đắng nghét, khóe môi rêи ɾỉ nỉ non.

"A." Thấy cô sốt sắng như vậy, nam nhân nhếch môi nở nụ cười, cố ý rời khỏi điểm mẫn cảm.

'Hô...' Dao Dao theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, một tia khí

lạnh truyền đến, cô cảm thấy thân thể trở nên cực kỳ tê dại, dường như

không còn là của mình.

Mở mắt nhìn lên, người đàn ông này càng...

Càng..."Không... Không muốn, a, không muốn!" Nỗ lực dùng đầu ngăn trở

nam nhân nằm ở bộ ngực mình, khuôn mặt nhỏ ủng hồng đẹp đẽ.

"Hừ? Cô

quả nhiên là vật nhỏ dối trá, thân thể của cô..." Nam nhân khẽ nâng đầu

lên, đảo qua nụ hồng trước ngực đang đứng thẳng: "Thật thành thực." Nụ

cười xấu xa hiện nơi khóe miệng, đầu ngón tay cố ý gảy một hồi...

"A..." Một loại cảm giác hoang mang run rẩy, cô không biết đây là loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất hổ thẹn, thật mất mặt.

"Ai nha, ai nha, vật nhỏ, nhanh như vậy liền cao hứng, một lúc nữa cô chẳng phải sẽ khoái chết sao?" Nam nhân nhắc nhở xong, lần nữa cúi đầu.

"Van cầu anh, không muốn, đừng tiếp tục ! Không muốn, đừng tiếp tục..."

Tiếng nói ngưng hẳn, cô cảm giác được nam nhân đã dừng động tác.

Rốt cuộc chịu buông tha mình sao? Thăm dò nhìn về phía nam nhân.

Giờ khắc này, con mắt thâm thúy của hắn dừng lại nơi vai trái của cô, có

một vết sẹo phỏng rất sâu, vẻ mặt bất đồng, phảng phất như một con sói

đáng sợ sắp sửa cắn chết người...

Hắn tại sao... Dùng ánh mắt như thế nhìn vết sẹo vai trái mình... ?

"Anh..."

"Ngự lão đại!" Ngay thời điểm nam nhân sắp sửa nói cái gì đó, thủ hạ đột nhiên đẩy cửa.

"Ngự... Lão đại?" Nghe được danh xưng này, Dao Dao như bị sấm sét đánh trúng giữa trời quang.

Cô sợ hãi nhìn nam nhân bá đạo trên người mình...

Hắn, hắn, hắn là? Ngự... Ngạo Thiên? ! ! !
« Chương TrướcChương Tiếp »