"Dao Dao, có phải cô với tên quản lý Long kia..."
"Không có!" Không màng tới Bạch Linh muốn nói gì, cô lập tức cắt đứt: "Tôi mới chỉ gặp hắn một lần."
"A? Không thể nào, thật mới gặp một lần thôi á? Nhưng vừa nãy rõ ràng hắn chú ý đến việc bọn Lý Văn Phong tiếp cận cô mà. Ha, dưới cái nhìn của tôi tên quản lý Long kia tám phần mười nhìn trúng cô rồi đấy!"
Trời ạ, Bạch Linh cũng thích vẽ chuyện vậy sao?
"Không, tôi thật mới chỉ gặp hắn một lần mà."
"Há, là như vậy. Đúng rồi, Dao Dao, hắn họ Long, lại là quản lý... Hắn không phải tên là Long Kỳ chứ?"
"Đúng đấy, làm sao?"
"Không thể nào? Đúng là hắn, Dao Dao cô thật tốt số, hắn là người trẻ nhất công ty, có tiềm lực quản lí chi nhánh nhất, đồng thời cũng là bên trong công ty đứng hàng thứ trước vài tên anh chàng đẹp trai, từ diện mạo đến tuổi tác của hai người mà nói, thật sự rất xứng đôi đó. Không bằng suy nghĩ một chút về hắn đi."
Quên đi, cô đầu hàng, xem ra mình giải thích cho Bạch Linh không được rõ lắm..."Tôi đi làm việc đây."
"Ừm, bye bye, Dao Dao."
Một chiếc Lincoln hào hoa chậm rãi dừng ở cửa lớn tập đoàn Berson, bốn, năm người từ trong xe bước xuống, đứng trước cửa, chờ đợi nhân vật chính bên trong xe.
Theo cửa xe mở ra, một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục màu xám đi xuống, khuyên tai bên tai trái của hắn dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng chói mắt.
"Phong tổng, xin mời." Một nhân viên mỉm cười chào hỏi.
Người đàn ông sửa sang lại âu phục, mang theo thuộc hạ của mình bước nhanh vào trong tập đoàn Berson...
"Oa... Anh chàng vừa rồi là... ai vậy?" Cô gái lễ tân đang nhìn người đàn ông đẹp trai ngầu lòi, trong nháy mắt sững sờ: "Thật có khí chất, còn cực soái nữa! Quả thực bất phân cao thấp so với Ngự tổng của chúng tôi, ngài ấy rốt cuộc là đại nhân vật nào mà đến quản lý ban marketing chúng tôi phải tự mình nghênh tiếp?"
"Theo tôi được biết, ngài ấy hẳn là nhị công tử tập đoàn Phong thị, tổng giám đốc đương nhiệm của Phong thị, cũng là người có khả năng nhất kế thừa vị trí tổng tài đời tiếp theo."
"Má ơi, là cao - phú - soái đó sao?"
"Không sai, chính là xuất thân danh môn cao - phú - soái, có điều, cô vẫn là đừng nhớ đến người ta."
Bị đồng nghiệp của mình giội một gáo nước lạnh, cô tiếp tân có chút bất mãn: "Tại sao vậy?"
"Xem ra cô ít xemtin tức, nữ nhân bên cạnh hắn không kém cạnh gì Ngự tổng của chúng ta, đồng thời phong cách làm việc của hắn cũng giống Ngự tổng chúng ta như đúc, đều nhân vật đẳng cấp ma quỷ. Nếu như cô nếu có thể cưa đổ hắn, thêm chút sức lực là có thể cưa được Ngự tổng chúng ta rồi."
Cô tiếp tân này vừa nghe xong, lập tức mất ý chí chiến đấu: "Hay là thôi đi... Tôi chỉ trông mòn con mắt thôi."
"Phong tổng, tổng giám đốc chúng tôi đang ở văn phòng đợi anh, xin mời đi thang máy này." Quản lý phòng marketing dẫn Phong Thần Dật tới trước thang máy chuyên môn.
Phong Thần Dật lạnh lùng híp híp con mắt: "Tại sao tổng giám đốc Long không tự mình đến tiếp đón tôi?"
"À... Cái này." Trước đó, quản lý ban marketing đã luyện tập trước việc nghênh đón Phong Thần Dật không biết bao nhiêu lần, nhưng đến thời điểm đối mặt, hắn thật sự không thể so sánh với khí thế của người ta."Phong... Phong tổng. Ha ha, tổng giám đốc Long có việc đang bận, vì lẽ đó..."
"Có việc sao? Vì lẽ đó liền phái quản lí chi nhánh đến tiếp tôi sao?" Giọng nói thô bạo lạnh lùng hạ thấp, hắn hơi chếch đầu ra phía sau: "Lisa, xóa lịch trình ngày hôm nay cho tôi."
"Vâng."
Quản lý phòng marketing vừa nghe được lời này, nhất thời sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng: "Phong tổng, anh đừng nóng giận, anh đừng nóng giận."
Mặc kệ người quản lý ban marketing giải thích thế nào, Phong Thần Dật không có lấy một chút dư thửa đáp lại, xoay người muốn rời khỏi. Nhưng vào lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra...
Bước chân của hắn vốn muốn rời khỏi đột nhiên bất động!
Lạc Dao Dao? Cô trở về nước rồi sao? Con mắt đóng băng đang chầm chậm tan ra, ký ức từ quá khứ từ từ xâm chiếm tất cả tâm tư của hắn.
"Phong tổng..."
Giơ tay, ngắt lời tên quản lí: "Bây giờ tôi đổi chủ ý rồi." Khóe miệng tự nhiên nổi lên một tia cười lạnh, hắn cất bước mang theo thuộc hạ của mình tiến vào bên trong thang máy...
Âm thanh này? Cả người với mới vừa tiến vào thang máy?
Lúc Phong Thần Dật tiến vào thang máy, Dao Dao vẫn đang cúi đầu, trái tim dấy lên một rung động không tên.
Là hắn sao? Đúng là hắn sao?
“Thịch! Thịch! Thịch!” Trái tim đang nhanh chóng đập loạn, đừng nhìn! Dao Dao đừng quay đầu lại, cô phải cố gắng động viên mình, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại...
Thời khắc khuôn mặt lạnh lùng mà quen thuộc lọt vào tầm mắt cô…
“Thần Dật, em thích anh nhất.”
“Dao Dao ngốc quá.”
“Thần Dật, chờ đến sinh nhật mười tám tuổi của em, em muốn tặng anh một món quà.”
“Sinh nhật em mà tặng quà cho anh sao? Em cũng thật ngốc đó!”
“A... Thần Dật, dùng sức... Thần Dật, em muốn lên....”
“Minako, em thật dâʍ đãиɠ mà.”
“Ghét anh ghê.”
Hồi ức đẹp đẽ có, đau thương cũng có trong quá khứ dường như ào ạt hiện ra trước mắt...
Hắn đã từng là người cô yêu nhất, cũng là người cô hận nhất; cô đã từng cho rằng có thể cùng người đàn ông này bên nhau một đời, nhưng cái có được cũng chỉ là kết cục đau khổ; cô cũng từng cho rằng hắn rời đi rồi, cô có thể sẽ không còn nhớ tới, không còn lưu luyến nữa. Vậy mà...
Thời gian hai năm qua đi, người đàn ông khiến cô thương tích đầy mình lần thứ hai xuất hiện trước mắt. Thời khắc đó, lòng của cô vẫn đau đớn, hốc mắt cô nổi lên ráng hồng không tên, cái này thể hiện điều gì đây?
"Tầng 52. Cảm ơn cô." Quản lý phòng marketing nói xong rồi nhưng Dao Dao trước sau thẫn thờ không động đậy: "Này, tôi đang nói với cô đó, tầng 52!"
"A? Xin lỗi, xin lỗi." Lấy lại tinh thần, cô vội vàng nhấn nút tầng 52.
Đứng ở sau lưng cô, Phong Thần Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đã hai năm rồi, nha đầu này làm sao vẫn mơ màng như vậy? Thực sự là hết cách với cô. Khuôn mặt lạnh lùng dần dần hiện lên một tia cười yếu ớt, con ngươi sâu thẳm xoay chuyển...
"Lisa, cô ngày hôm nay cô dùng nước hoa hiệu gì mà thơm quá vậy?"
"A?" Thư ký sững sờ, gương mặt xinh đẹp không khỏi ccó chút ửng hồng: "Là ‘cô gái coco’. Phong tổng."
"Cô lần sau có thể dùng thử nước hoa hương hoa cúc, tôi cảm thấy sẽ thích hợp với cô hơn đấy."
Trong lòng Dao Dao xuất hiện một sự “hồi hộp” không tên...
Hương hoa cúc sao?
“Dao Dao, cái này tặng cho em.”
“Nước hoa à?”
“Ừm, bên ngoài không mua được đâu, là anh đặc biệt vì em đặt đó.”
“Nước hoa này hương gì?”
“Hương hoa cúc, mùi hương chỉ thuộc về riêng em.”
Cô đã từng vì nhận được nước hoa có mùi hương dành riêng cho mình mà vui vẻ rất lâu, rất lâu, mãi đến tận bọn họ chia tay, cô vẫn cho rằng mùi hương nước hoa hương hoa cúc vẫn là mùi hương dành riêng cho mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy... Cô sai rồi, là cô quá mức tự mãn. Thật ra đây chỉ là một loại thủ đoạn lãng mạn mà đàn ông dùng để lừa dối phụ nữ thôi, đối với ai cũng có thể mà, không phải sao?