Chương 68: Hồi mười một (2)

Khiếu Hoá đứng từ xa, nhưng vẫn nghe rõ hết lời khấn. Ông vỗ vai ba đứa nhỏ:

“ Đi, về! Mai mốt là tổ chức Quần Hùng yến rồi. ”

Ở Tây Đô có một nơi gọi là đàn Nam Giao. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép, Hán Thương sai đắp đàn Giao ở núi Đốn Sơn để làm lễ tế Giao, Đại xá. Ấy vốn là nghi lễ quan trọng của các nước phương đông.

Lúc này trên đài cao ấy có hai bóng người đứng đối diện nhau. Khí thế va chạm trong vô hình, lá cây dưới chân không gió cũng tự dựng đứng lên. Đạo bào bay phấp phới, áo tơi rung phần phật. Hai tông sư đấu thế nhau, chẳng ai chịu nhường nửa bước.

Thiên Cơ lão đạo cất tiếng trước, hỏi:

“ Không biết Quận Gió nổi tiếng hành tung vô định đến tìm ta làm gì? ”

“ Lâu năm không gặp, đến thăm hỏi nhau một chút không được à? ”

Quận Gió khàn giọng, cặp mắt dưới nón tre quắc lên sáng như mắt chim ưng.

Thiên Cơ lão đạo chẳng yếu thế chút nào, mà tiến lên trước một bước. Lá vàng hai bên tự tách ra, mở lối cho lão.

“ Không vấn đề… Thế lão muốn thăm hỏi thế nào? ”

Quận không đáp, mà hít sâu một hơi, vận công hú dài một tiếng. Nháy mắt, âm thanh như biển động sóng cồn, núi rung đất chuyển vang lên. Trong tiếng hú dài còn kèm theo cả cái lanh lảnh gai người của tiếng ma hờn quỷ rống khiến sống lưng người ta lạnh buốt.

Thiên Cơ lão đạo cũng mỉm cười, giật giọng hú lên đáp lại. Tiếng ông oanh tạc tựa sấm rung chớp giật, hùng hồn tựa vạn mã bôn đằng. Đối lập với Quận, tiếng hú của ông hoà trong cái trầm thấp vững vàng của giọng thần ca tiên hát.

Một như thanh mâu nhọn, một tựa tấm thuẫn dày. Hai bên va chạm nhau, lá vàng dưới đất bắt đầu xoay tròn thành một quả cầu xung quanh hai người. Mỗi cái hô hấp qua đi, lại có một chiếc lá bị nghiến đến rã ra.

Ngói trên mái nhà cửa chung quanh rung lên bần bật, người đang náu tại mấy căn nhà trong bán kính mười dặm xung quanh ai nấy đều ôm ngực rên la. Duy chỉ có những cao thủ nội gia cỡ Khiếu Hoá Tăng, Phan Chiến Thắng là trụ được.

Tiếng hú của hai bên kéo dài đến chừng bữa cơm mà hãy còn chưa yếu bớt. Cứ đấu nội lực thế này, hai bên ắt phải có một chết, một bị trọng thương.

Bất ngờ, Quận vận ngược chân khí, cưỡng ép thu chiêu về. Mặt ông đỏ ửng lên, trông như sắp phun máu đến nơi. Quận là người khơi mào cuộc đấu, chịu chút nội thương thu công cũng là chuyện nên làm.

Thiên Cơ lão đạo thấy thế, thở phào thu công.

Thân hình Quận nhoáng lên một cái, đã đến bên giếng nước, gầu khua xuống múc. Lơ phơ vài chiếc lá hãy còn đang đong đưa theo con trăng vỡ tan trong ánh nước.

Quận lại lấy bức mật thư ra ném cho Thiên Cơ lão đạo, nói:

“ Có người nhờ tên trộm này đưa bức mật thư tận tay lão đạo. Nay xin giao lại. ”

Thiên Cơ giở bức mật thư ra nhìn, khi thấy soái ấn của Trương Phụ ngay ngắn đóng trên đó mới gật gù:

“ Đúng là của tên họ Trương, không sai. Nhưng những văn tự này…? ”

“ Tiếng Ai Lao. Tên Trương Phụ rất gian giảo, hắn cố tình viết bằng tiếng khác tưởng rằng dân ta không đọc nổi. Lão hãy mời anh em họ Đậu đến, mật thư ắt bị giải. ”

Quận Gió xoay mình bước đi mấy bước, rồi lại khựng chân.

“ Cẩn thận Phan Chiến Thắng. ”

“ Được rồi, yên tâm. ”

Thiên Cơ lão đạo cười nhạt, khua tay. Chẳng nghe một âm thanh nào báo trước, bóng Quận đã tan biến vào bóng đêm.

Còn một mình nơi đàn Nam Giao, với bức mật thư trong tay, mép Thiên Cơ lão đạo khẽ nhếch lên cười một điệu thần bí.

“ Đã nghe cả rồi phải không? Còn không mau cút ra đây? ”

Rầm!

Một bóng người phá tung nóc cái lò rèn gần đấy, nhảy lên đứng trên mái ngói. Dưới con trăng rọi sáng, hình dáng kẻ kia cũng từ từ hiện ra. Áo đối lĩnh trắng như mây, dám ăn mặc kiểu này ngoài Phan Chiến Thắng - trang chủ của sơn trang Bách Điểu ra thì còn ai nữa?

Phan Chiến Thắng nheo mắt nhìn Thiên Cơ lão đạo, trong con ngươi thoáng qua một chút sát ý.

Sáng hôm sau…

Lúc Khiếu Hoá Tăng khua ba đứa nhóc dậy đi luyện công, thì Quận Gió đã nằm vắt vẻo trên xà nhà nghỉ ngơi. Ông sư thấy hô hấp của Quận gấp và loạn hơn thường ngày, biết vua trộm bị nội thương nên cố tình dặn đám nhóc chớ có làm ồn.

Sáng bảng mắt mới phát hiện trong nhà có thêm một người khiến hai người Phạm Ngũ Thư giật mình không ngớt. Cả đêm qua Phạm Ngũ Thư không dám ngủ, cứ thức mãi canh chừng đám người sơn trang Bách Điểu đến trả thù. Vậy mà Quận đi về lúc nào cũng không hay không biết.

Hai người càng nghĩ càng sợ. Nếu hôm qua Quận Gió muốn sát nhân thì cả hai đã chẳng thấy được ánh nắng ban mai.

Ba đứa nhỏ ra sân sau luyện công một lúc, rồi giao đấu vòng tròn. Cẩu luyện võ chó võ chó nay dần thành thục hơn, mỗi chiêu mỗi thức đều đã mơ hồ có được cái thần vận. Phiêu Hương vẫn cứ dùng những chiêu thức gia truyền tinh diệu phi thường. Liễu Thăng trái lại. Dù đã cố sức nghiên cứu bộ bổng pháp Bạch Đằng giang, nhưng không sao hiểu được khuyết thiếu ở đâu.

Thành thử, Liễu Thăng thua trắng cả hai trận. Đã có kinh nghiệm lần trước, Phiêu Hương đánh bại Tạng Cẩu và là người duy nhất có thành tích toàn thắng trong ba đứa.

Trở vào phòng thì đã xế trưa, Quận Gió đang ngồi nói chuyện với Khiếu Hoá Tăng. Phạm Ngũ Thư và Lê Hổ ngồi nguyên ở một bên, không dám nói xen vào một câu nào hay thậm chí là thở mạnh. Lê Hổ thầm nghĩ: [ Sư thầy ăn mặc rách rưới nhưng võ công còn mạnh hơn Phan Chiến Thắng. Ông kia có thể ngồi nói chuyện ngang hàng với sư, ắt võ công cũng sêm sêm nhau. Trời ơi… bộ đôi này đi ngoài thành Tây Đô thì ai cản lại nổi? ]

Quận Gió lim dim mắt, thở hắt ra hương trà. Hai người chuyện trò về Thiên Cơ lão đạo, về ba tấm thánh lệnh võ lâm. Quận không khỏi tỏ ra buồn rầu vì người bạn vong niên năm nào nay đã thay đổi.

Từ khi có thánh lệnh trong tay, Thiên Cơ lão đạo không ngừng khuếch trương sức mạnh của phe Quần Hùng. Các giáo, phái của phe Ẩn Thế bị chiêu mộ dần. Những sơn trại, thuỷ trại vốn thuộc về phe Lục Lâm của Quận cũng đầu nhập vào dưới trướng Thiên Cơ lão đạo. Thập Bát Liên Trại của Phạm Hách chỉ là một trong số vô vàn thế lực thôi.

Từ chuyện ấy, họ bàn qua chuyện quân tình thế sự.

Quận nhấp ngụm chè Khiếu Hoá đưa cho, kể:

“ Hôm qua tôi có ghé qua doanh trại quân Minh lão ạ. ”

Khiếu Hoá hỏi lại:

“ Sắc mặt bác Quận hơi kém. Chẳng lẽ hôm qua gặp phải cao thủ của giặc, mới bị nội thương? ”

“ Mấy thằng ranh ấy thì sá gì? Chẳng bõ dính răng. Chán là chán chuyện thiên hạ ấy lão ạ. ”

“ Có chuyện gì ư? Lẽ nào liên quan tới Thánh Dực dũng nghĩa? ”

Khiếu Hoá Tăng cũng hơi tỏ vẻ kích động. Truyền kì về trận chiến Tây Đô, về Thánh Dực dũng nghĩa khiến nhiệt huyết của bao nhiêu người trào dâng. Chính lão cũng không ngoại lệ.

“ Cũng không hẳn. Trận chiến ngoài Tây Đô, nhờ có Thánh Dực quân mà quân Minh bị đánh thất điên bát đảo. Trương Phụ phải cho rút đại binh lại mười dặm, thương vong gần hai vạn quân. Lần này thực là trận bại ê chề nhất của chúng từ khi đặt chân sang nước Nam ta.

Thế nhưng một vạn quân Đại Ngu, hai trăm Thánh Dực dũng nghĩa đều đã hi sinh. Tả tướng quốc Hồ Nguyên Trừng cũng bị tóm được. Nhờ thế, mà sĩ khí của quân giặc hãy còn chưa tan rã. Ai… có lẽ là số trời. ”

Đúng lúc này thì ba đứa nhóc đi vào phòng, vừa kịp nghe câu chuyện của Quận. Phiêu Hương hay tin bác mình rơi vào tay giặc, lòng như có lửa đốt bèn chạy nhào tới. Cô bé tóm lấy bả vai Quận mà lay.

“ Thầy! Thầy ơi! B… Hồ Nguyên Trừng có làm sao không? ”

“ Này! Mày muốn gϊếŧ thầy đấy à? Thập ác tội đồ đó nghen con. ”

Quận cười đẩy cô bé ra, lại tiếp:

“ Yên tâm. Quân Minh muốn Tả tướng quốc vẽ lại cách chế tạo Thần Cơ sang pháo cho chúng, nên tạm thời ông còn chưa có nguy hiểm gì về tính mạng. Ài, khinh công của Hồ Nguyên Trừng mà bằng nửa con thôi, chắc ta đã cứu được y ra ngoài. ”

Phiêu Hương nghe xong, trái tim đang đập bình bình trong ngực mới chậm rãi lại. Cô bé không trách Quận Gió. Ra vào doanh trại quân Minh đã là chuyện khó khăn, mang theo một người không biết võ công thì còn nan giải hơn mười phần.

Thấy đứa đồ đệ mình cứ bồn chồn, Quận mới nói:

“ Hay thế này. Khiếu Hoá đưa hai đứa Thăng, Hương về trước đi. Thằng nhãi này biến mất cũng khá lâu, người ta mong mòn con mắt rồi đó. Còn Cẩu thì để nó ở đây còn mở mang tầm mắt. ”

Khiếu Hoá nói khẽ:

“ Nội thương của bác còn chưa lành, nhỡ có bất chắc gì thì sao? Chi bằng tôi ở lại, cũng tiện việc đỡ bác một tay. Dù không có thánh lệnh thì cũng là một trong bảy tông sư. ”

Quận cười vang. Tiếng ông đã lấy lại sự đanh thép và hùng hậu của một cao thủ võ lâm.

“ Khà khà! Lão khinh thường tôi phỏng? Quận này có sợ ai? Lại nói, nếu thực sự đánh không nổi, ai bắt được tôi? Thằng Cẩu nó cũng biết Lăng Không Đạp Vân kia mà. Với lại thằng này cái gì cũng dở, chỉ được cái hễ có biến là nó lẩn nhanh hơn chuột. Có bị vứt ra giữa đường cũng không chết được đâu. ”

Khiếu Hoá còn muốn khuyên nữa, nhưng ngẫm lại thì khinh công cỡ Quận đã gần đến mức phi nhân loại rồi, trên đời mấy ai đuổi kịp ông?

Thế là nhóm người tách nhau ra, một thì quay về doanh trại quân Minh. Trước khi đi, Phiêu Hương gỡ con trâu lá trên tóc xuống đưa cho Tạng Cẩu, nói:

“ Cầm hộ tớ! Sau này gặp nhau thì trả lại. Nếu không thì sau này không chơi với Cẩu nữa! ”

Tạng Cẩu gãi gãi gáy, tỏ vẻ khó khăn:

“ Lá giòn như thế, để đâu cũng nát với gãy thì phải làm sao bây giờ? Hay lần sau tớ làm cho cái khác? ”

“ Nát hay gãy gì cũng phải đưa lại! ”

Phiêu Hương dậm chân, má phồng lên. Nói đoạn cô bé hứ một tiếng, quay ngoắt đi đuổi theo Khiếu Hoá Tăng để lại Tạng Cẩu đằng sau đứng đực như ngỗng ỉa. Đến khi ba người đã khuất bóng nơi cuối con đường, Quận mới vỗ vai Cẩu mà hỏi bằng giọng nửa trêu chọc:

“ Không hiểu vì sao nó tức đúng không? ”

Tạng Cẩu nghệt mặt ra, lắc đầu như trống bỏi.

“ Không bao giờ hiểu được đâu con ạ. ”

Lão trộm cười vang, quay trở vào. Thằng bé vẫn chưa hiểu gì, song cũng chỉ còn cách tiu nghỉu bám theo.