Song…
Đập vào mắt của thánh nữ lại là nét cười nửa miệng của thiếu niên nọ. Tựa như một nét chấm phá làm nên cả bức tranh, điệu cười như có như không ấy bỗng chốc họa lên một vẻ ngạo nghễ không gì sánh được.
“ Trả cho các người! ”
Tiếng nói trầm ấm vừa cất lên, thì Linh Ma đã xuất hiện trước mũi kiếm của thánh nữ, mắt thấy chỉ trong khoảnh khắc là trên người Thị Nghi phải có thêm một cái lỗ. Song thánh nữ mặt không biến sắc, chỉ hơi xoay gót một cái, người đã nghiêng đi, mũi kiếm từ đâm thẳng thành hất lên, phạt đứt cả hai dải lụa đang làʍ t̠ìиɦ làm tội Linh Ma.
Nàng ta vung kiếm giải cứu được Thị Nghi, thì đã nghe được phía xa có người kêu lên ối một cái. Té ra cậu thiếu niên ăn vận rách rưới đã dùng một bàn tay tóm lấy cần cổ Hàn Than, tay còn lại đoạt cây đàn nguyệt thủ ở sau lưng.
Hẳn nhiên, thân thủ của thánh nữ cũng khiến y tỏ vẻ kiêng dè.
Hàn Than vừa nhìn mọi chuyện, biết nội lực của đối phương vô cùng kinh khủng. Lúc này bị y nắm cổ như người ta cầm cổ con gà, tuy lòng sợ hãi nhưng toàn thân lại trơ ra như đá. Sau gáy truyền tới cảm giác ớn lạnh, nàng ta biết chỉ cần đối thủ khẽ phát kình là mình gãy cổ ngay tức thì.
Thánh nữ thu kiếm lại, lúc này cậu thiếu niên kia mới phát hiện kiếm của nàng ta hơi đặc biệt. Ấy là một thanh gươm một lưỡi bén như nước, nhưng lưỡi gươm lại cực kì quái lạ. Thường thường người làm gươm sẽ rèn lưỡi gươm cho sống kiếm dài hơn lưỡi bén, sau đó tra cán vào phần thừa ra. Nhưng lưỡi gươm này lại có sống kiếm ngắn hơn lưỡi sắc có một gang tay, từ đáy lưỡi sắc kéo dài ra một đoạn hình khuyên về phía sống kiếm, tay cầm được tra vào như kiểu cán rìu. Thành thử, sống gươm và cán gươm không liền, mà đứt mất một khúc độ bốn tấc,
Gươm lạ thoáng cái đã được tra vào vỏ, nên cũng không quan sát được thêm nữa.
Thiếu niên nọ bỗng nhếch môi cười rất nhạt, nói:
“ Thánh cô bây giờ mới đến đây, ắt hẳn là đã tra được thân phận của kẻ hèn này, cũng đã bắt được người nào đó để uy hϊếp tôi rồi. Chi bằng ta trao đổi tù binh, thế nào? ”
Thánh nữ cau mày lườm y một cái, chỉ thấy thiếu niên rách rưới kia vẫn cứ nhởn nhơ như không, vốn dĩ không để mắt đến năm người phía nàng.
Nàng ta bèn lên tiếng:
“ Đoàn Công Uẩn, đệ tử quan môn của Tạ Cổ Tùng trưởng môn phái Hy Cương. Tên thật là Tạng Cẩu, có một sư phụ khác là Quận Gió! ”
Im lặng…
Độc chỉ có tiếng gió thổi heo hắt…
Lá vàng rơi lả tả.
Đoàn Công Uẩn bỗng cười dài một cái, nói:
“ Thánh cô à, cô đùa cũng hay thật. ”
Y ngừng một chốc, lại đảo mắt nhìn quanh, rốt cuộc lộ ra một nét cười điên cuồng trên đầu môi:
“ Chẳng nhẽ cô còn chưa nghe rằng tên đệ tử Quận Gió kia chính là do tôi gϊếŧ hay sao? ”
Y nói đến đây, bỗng nhiên vận lực. Hàn Than trong tay y chợt run bắn một cái, mồ hôi lạnh ứa ra đầy đầu. Đoàn Công Uẩn khôi phục điệu cười nửa miệng, nửa như trêu chọc nửa như trào lộng mà nói:
“ Thế thánh cô có định đổi người không, để tôi còn biết đường mà liệu? ”
Thánh nữ nhìn thoáng qua Hàn Than trong tay Đoàn Công Uẩn một cái, không nói không rằng. Chỉ thấy nàng ta lướt nhanh một cái, vòng qua một bụi cỏ cao, sau đó ném một người xuống đất.
Ấy là một thiếu nữ độ mười lăm mười sáu, mặt như trái xoan, mắt bồ câu to tròn, linh động khác thường. Bấy giờ tuy bị trói tay bịt miệng, nhưng khí chất linh xảo hoạt bát không vì thế mà yếu đi chút nào.
Té ra thánh nữ âm thầm dò la một hồi không có tin tức, lại bắt gặp cô thiếu nữ này đang đi tìm sư đệ. Thấy nàng ta mặc võ phục tay áo buộc miếng vải thêu con voi lớn – tiêu chí của phái Hy Cương nên thánh nữ mới lân la đến hỏi thì biết Tạ Cổ Tùng gần đây mới thu nhận một tên đệ tử mới, tên là Đoàn Công Uẩn. Người này hành xử thần bí kì quặc, thích ăn mặc như ăn xin, lang bạt khắp cả phủ Tam Giang. Hỏi ra thì thấy tuổi tác vừa xấp xỉ thiếu niên ngáng chân mình hôm trước.
Nàng ta hỏi kỹ, biết cô gái này tên Nguyễn Hạ Băng, từng là sư muội bé nhất của phái Hy Cương, sau này Tạ Cổ Tùng nhận Đoàn Công Uẩn làm đệ tử quan môn thì cô nàng mới có một sư đệ. Nàng Hạ Băng này hoạt bát đáng yêu, trước giờ được sư huynh sư tỷ trong phái Hy Cương rất mực bảo vệ, thành thử kinh nghiệm đi lại giang hồ không cao, rất dễ tin người. Thế nên chẳng những để cho thánh nữ biết nhiều chuyện như vậy, mà còn để lộ cả quán trọ mình đang ở cho người ta biết. Bản thân thánh nữ cũng hiểu, nếu nàng gặp phải một người khác thì chưa chắc đã có thể thuận lợi biết được nhiều chuyện đến thế,
Thánh nữ quay lại Nhã Hạc cư, thấy bốn ma vẫn chưa về, đoán rằng bốn người bắt gặp Đoàn Công Uẩn nhưng lại không quay về gọi mình như được dặn, bèn trở ngược lại quán trọ bắt nữ đồ đệ phái Hy Cương kia dẫn theo. Trước là để thị uy với Đoàn Công Uẩn, sau là để đề phòng nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì còn có cơ sở mà đàm phán, chí ít không để bị rơi xuống chiếu dưới.
Linh Ma nóng lòng cứu Hàn Than, bèn nói lớn rằng:
“ Họ Đoàn kia, sao còn chưa thả người? ”
Đoàn Công Uẩn nhún vai, cười nhạt:
“ Thủ đoạn của các vị ngoan độc ra sao thằng em đây đâu phải chưa được nếm thử? Các người để sư tỷ của ta đi mười bước, bản thân lùi lại mười bước, sau đó ta mới thả người. ”
Thị Nghi đang muốn nói thêm, thì thánh nữ đã lên tiếng đáp ứng:
“ Được. ”
Nói rồi khẽ thúc mũi chân vào lưng Nguyễn Hạ Băng, vừa để giải huyệt đạo bị phong tỏa, vừa để giục nàng mau chóng đứng lên. Chẳng ngờ hai sư tỷ đệ nhà này sớm đã đánh mắt ra hiệu cho nhau trêu chọc bọn họ, chỉ thấy nàng Hạ Băng tuy bị bịt miệng không nói được, nhưng vẫn đủ để kêu lên “ ui ” một tiếng rất rõ ràng. Nói đoạn nàng ta lại nằm bẹp ra đất không thèm nhúc nhích.
Thánh nữ hơi nghiêng đầu ra chiều không hiểu. Nàng dùng lực rất chuẩn, lúc này huyệt đạo trên người Nguyễn Hạ Băng đều đã được giải, khí huyết thông suốt tuần hoàn, đáng lí không thể có chuyện tê chân không đứng được mới phải.
Bốn người Nhị Khanh đi lại giang hồ nhiều năm, há lại có thể không biết đây chẳng qua là đối phương giở trò trêu chọc mà thôi? Song lúc này thánh nữ đã ra mặt, bọn họ đâu dám nói chen vào? Ban nãy Thị Nghi vì nóng lòng cứu Hàn Than nên mới mạo muội buột miệng. Lúc sau bị thánh nữ chặn lại, đã biết mình thất thố, bây giờ chỉ hận không thể tự nuốt lưỡi vào bụng.
Thánh nữ tuy thiên tư cực cao, nhưng từ bé đến lớn chưa từng rời khỏi Tuyệt Tình điện. Trong điện địa vị của nàng ta chỉ dưới Cầm Ma, đâu có ai dám trêu đùa hay hí lộng nàng? Mà phàm những chuyện trêu chọc giễu cợt cho vui này thì đâu có theo lí lẽ thường bao giờ? Bởi thế, nàng mới không thể nhìn ra dụng ý của Đoàn Công Uẩn và Nguyễn Hạ Băng.
Mà đã không hiểu, thì thường sẽ sinh ra tò mò. Thánh nữ không nói không rằng, vung kiếm chém đứt dây trói tay của Hạ Băng. Mũi kiếm khẽ chuyển, khoa nửa vòng, nhẹ nhàng khều miếng vải bịt miệng ra. Thủ pháp vừa nhanh như điện vừa chuẩn như thước thực là hiếm có trên đời, ngay cả Đoàn Công Uẩn cũng phải chặc lưỡi tự nhận là không làm được đến thế.
Nguyễn Hạ Băng là người trực tiếp cảm nhận hai đường kiếm của thánh nữ thì lại càng kinh hãi đến líu cả lưỡi. Nàng ta dù sao cũng là người học võ, kiếm cung thương mác đều có động qua. Thanh kiếm trong tay thánh nữ là vật quý, sắc bén thế nào, Hạ Băng là người rõ nhất. Ban nãy lưỡi kiếm chỉ cách nàng ta một khoảng cỡ sợi tơ mà thôi.
Cô nàng Hạ Băng tuy thiếu kinh nghiệm giang hồ, ngây thơ rất đỗi, song cũng không phải loại người gan thỏ đế. Hành động của thánh nữ càng khiến tính trẻ con của nàng ta nổi lên, ý muốn trêu chọc thánh nữ một phen cho hả giận lại càng thêm sắt đá. Chỉ thấy Hạ Băng hít vào một hơi thật sâu, đoạn lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ hờn dỗi:
“ Gì đây? Các người coi ta là con gà mà thích trói thì trói, thích thả thì thả sao? Ta đây không đi! Ngươi trói ta lại như cũ đi thôi. ”
Đoàn Công Uẩn cười, mắt cố tình liếc Hàn Than một cái, mồm năm miệng mười nói với thánh nữ rằng:
“ Đấy, cô xem, cô sư tỷ này của ta lại giở tính đỏng đảnh ra rồi. Thế này… thế này phải làm sao? ”
Bản thân thánh nữ nào có ngờ được trên đời lại có loại con tin được thả ra rồi mà không chịu đi, nhất thời không khỏi luống cuống. Trước giờ cô nàng chỉ biết bắt khó thả dễ, chứ chưa gặp ai bắt thì dễ thả lại khó như Hạ Băng cả. Nào biết đâu cô nàng kia chỉ đang trêu chọc thánh nữ, chứ trong bụng cũng run lắm.
Hạ Băng dễ tin người, nhưng lại không phải hạng không biết suy nghĩ. Bấy giờ cô nàng thấy Đoàn Công Uẩn nắm Hàn Than trong tay, bên Tuyệt Tình điện có đến ba người mà đều đứng dậm chân tại chỗ, không ai dám xông lên giải cứu thì đoán ngay rằng cậu sư đệ này của mình võ công cũng giỏi lắm, chí ít đủ khiến cho đối phương dù người đông thế mạnh vẫn phải kiêng dè. Hiểu được chuyện này nên cô nàng mới yên tâm vững dạ trêu chọc thánh nữ cùng Đoàn Công Uẩn.
Nguyễn Hạ Băng bèn đáp ngay:
“ Còn làm sao nữa? Đệ cứ mang y thị về, sắp tới là đại thọ của sư phụ, vừa hay dâng ả cho thầy làm thϊếp thứ bốn mươi tám. Đổi một đệ tử quèn lấy một cao thủ sắc nước hương trời thế kia thì phái Hy Cương ta lời chán. ”