Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuần Phục Thâm Tình

Chương 1: Chỉ Là Em Trai Của Mối Tình Đầu

Khi màn hình điện thoại sáng lên, Nam Đường đang đọc kịch bản trong văn phòng.

Bộ phận sản xuất hàng năm nhận được vô số kịch bản, phần lớn đều bị nhân viên loại bỏ, chỉ có một số ít có ý tưởng độc đáo mới được gửi vào hộp thư của Nam Đường.

Đây là kịch bản thứ ba Nam Đường nhận được trong tuần này.

Biên kịch mới là một người rất có tài, những gì cô ấy truyền tải tuy gọn gàng và chi tiết nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu sót một điều gì đó.

Máy điều hòa trung tâm liên tục đưa không khí ấm áp vào phòng khiến Nam Đường không hiểu sao cứ cảm thấy bồn chồn. Cô đóng màn hình máy tính xách tay lại, khóe mắt liếc nhìn qua khung ảnh trên bàn làm việc.

Bức ảnh được chụp trong một bữa tiệc mừng sau lễ trao giải tại một liên hoan phim, Nam Đường đứng ở giữa đám đông có đôi lông mày tuyệt đẹp và mái tóc xoăn đen dài tùy ý buông xõa che đi một phần đôi vai trắng ngần và gầy gò.

Trên môi cô lộ ra một nụ cười dịu dàng, cô và mấy đối tác trong công ty cùng nâng ly lên để chúc mừng bọn họ đã ẵm được giải thưởng bộ phim hay nhất của năm.

Nam Đường nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó cô nhấc chiếc điện thoại di động hồi lâu chưa đυ.ng qua lên để kiểm tra thông báo.

Đôi mắt bình tĩnh của cô chợt dừng lại một lúc khi nhìn thấy tên của một địa điểm nào đó trên WeChat.

Cô bất giác đứng thẳng lưng, cắn chặt môi, vài phút sau, cô đột nhiên đứng dậy mở cửa kính văn phòng bước ra ngoài.

Mười giờ đêm, những người ở lại công ty làm thêm giờ đang lười biếng lướt weibo xem tin tức giải trí mới nhất, nghe thấy tiếng cửa mở, mọi người nhanh chóng chuyển trang, giả vờ như đang làm việc chăm chỉ.

Nam Đường cũng không để ý đến bọn họ, cô lập tức lên lầu tìm Ôn Ngữ Đông.

Ôn Ngữ Đông là một trong những đối tác của công ty, chịu trách nhiệm sản xuất bộ phim này, cũng có thể xem như là cấp trên trực tiếp của cô.

Trong phòng làm việc sáng đèn, Nam Đường gõ cửa, sau đó liền nghe thấy bên trong truyền ra vài động tĩnh náo nhiệt, ước chừng hai, ba phút sau, cô mới nghe thấy người bên trong lên tiếng “Mời vào”.

Nam Đường vừa vào cửa đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa, quần áo hiển nhiên là vừa vội vàng chỉnh trang lại, một nửa vạt áo còn thừa ra ngoài chưa kịp buộc xong.

Hai má cô gái đỏ bừng, người nọ ngượng ngùng mỉm cười nhìn cô.

Ôn Ngữ Đông là một người phong lưu, thường xuyên thích dẫn các cô gái bên ngoài về công ty để làm những việc linh tinh, Nam Đường cũng đã quen với việc này từ lâu, cô mỉm cười với anh ta, sau đó liền đi tới trước mặt Ôn Ngữ Đông đang ngồi ngay ngắn trước máy tính giả vờ ra vẻ tập trung suy nghĩ.

Hình ảnh này có chút buồn cười, đường đường là một ông chủ mà bộ dạng chẳng khác nào một nhân viên vừa làm việc riêng trong giờ làm việc và bị ông chủ bắt gặp.

Thấy người ta đang “bận”, vậy nên Nam Đường cũng không muốn làm phiền anh ta quá lâu liền đi thẳng vào vấn đề: “Ôn tổng, tôi muốn xin nghỉ phép.”

Ôn Ngữ Đông là một ông chủ trẻ tuổi khá cởi mở: “Có chuyện gì sao? Cô muốn xin nghỉ mấy ngày?"

"Một tháng được không?"

Ôn Ngữ Đông cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, anh ta ngước mắt lên nhìn cô, nói: "Hình như là hơi lâu nhỉ?"

Nam Đường vẫn cười nói: "Vậy nên tôi mới trực tiếp đến tìm anh."

Nếu không thì cô đã đi theo quy trình hành chính bình thường rồi.

Ôn Ngữ Đông nghĩ tới một khả năng: “Chẳng lẽ còn chưa bình phục lại sao?"

Nam Đường: “Chuyện gì?”

"Chuyện bạn trai cô nɠɵạı ŧìиɧ.”

Ôn Ngữ Đông hạ giọng: “Chắc cũng không tới mức đó chứ, người cũ không đi thì sao người mới có thể tới, huống hồ anh ta cũng không phải là mối tình đầu của cô, đâu có đến mức phải sầu não như thế đâu, hay là ngày mai tôi hẹn vài anh chàng đẹp trai cho cô làm quen nhé!"

Nam Đường kiên quyết từ chối, sau đó lên tiếng giải thích: "Chuyện là thế này, ngôi nhà tổ tiên do bà nội tôi để lại đã xuống cấp từ lâu, hai ngày trước ở quê tôi tuyết rơi dày nên đã làm sập mái nhà, còn làm liên lụy đến nhà hàng xóm nên tôi phải về quê một chuyến để xử lý bồi thường cho người ta."

“Không có thật à?”

Ôn Ngữ Đông nheo mắt, nghi ngờ Nam Đường đang nói dối mình.

Cũng đâu có đè trúng ai, cùng lắm chỉ là bồi thường một chút tiền, làm gì xin nghỉ phép tới một tháng lận chứ?

Huống chi, anh ta thật sự không muốn để Nam Đường đi, cô vừa thành công làm ra một bộ phim được mọi người đón nhận nồng nhiệt, anh ta rất mong cô có thể nhanh chóng tạo ra một cú hit thứ hai.

Nhưng Ôn Ngữ Đông cũng biết tính tình của Nam Đường.

Cô gái này vô cùng xinh đẹp, tính tình cũng rất ôn hòa, dễ khiến người ta có ảo tưởng rằng cô là một người rất dễ gần, nhưng một khi đã thấy qua dáng vẻ nghiêm túc và kiên quyết của cô trong lúc làm việc thì bạn sẽ không bao giờ có thể coi cô như một bông hoa nhỏ màu trắng dễ bắt nạt.

Rất ít khi do dự, và cũng không thích bị người khác khống chế.

Hôm nay nếu Ôn Ngữ Đông dám từ chối yêu cầu nghỉ phép của cô, dám chắc ngày mai Nam Đường sẽ xin nghỉ việc và rời công ty ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, Ôn Ngữ Đông đành phải đồng ý: “Chỉ một tháng thôi đấy, hết thời gian nghỉ phép cô phải nhanh chóng quay lại công ty.”

Nam Đường gật đầu: “Yên tâm, lúc đó tôi sẽ có quà cho hai người.”

Quê bà nội của cô là ở huyện Ninh Bình, phong cảnh non xanh nước biếc vô cùng thơ mộng, có một số địa điểm du lịch hấp dẫn nhưng tiếc là không có sân bay hay đường sắt cao tốc nào.

Nam Đường trước tiên cần đáp máy bay từ thành phố Yên đến tỉnh lỵ, sau đó chuyển sang xe lửa đến thành phố cấp tỉnh nơi có huyện Ninh Bình, cuối cùng còn phải ngồi thêm một chặng xe buýt mới có thể đến nơi.

Nghĩ đến chặng đường vất vả sắp tới, cô liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cô gọi điện đến quầy lễ tân của khách sạn nơi cô đặt phòng và hỏi bọn họ có cung cấp dịch vụ đón tại sân bay hay không.

Quầy lễ tân nhanh chóng trả lời, bọn họ nói chiều hôm đó cũng có mấy sinh viên đến sân bay, nếu cô không phiền thì có thể ghép xe với bọn họ.

Chuyến bay của Nam Đường đã được đặt vào buổi sáng, cô suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Vào ngày khởi hành, chuyến bay của Nam Đường bị delay hai tiếng.

Sau khi hạ cánh, cô nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tài xế của khách sạn đã gọi điện nói với cô: [Những sinh viên đó có thể phải đến chạng vạng mới lên máy bay, khi đến đây thì có lẽ trời cũng đã tối rồi.]

Nam Đường nhận lấy vali ở băng chuyền và trả lời: [Không sao đâu, khi nào bọn họ đến nơi thì báo cho tôi.]

Thời gian còn sớm, Nam Đường dứt khoát không đi ra ngoài, trực tiếp đặt một phòng ở khách sạn trên lầu ba của sân bay để ngủ bù.

Nhưng khi cô đặt lưng lên giường thì cơn buồn ngủ lại không hề kéo tới như cô dự định.

Nam Đường trở mình một cái, cô bỗng muốn nhìn xem nhóm tiểu yêu tinh trong vòng bạn bè của mình có chuyện gì mới mẻ hay không.

Ai ngờ vừa mới mở ra liền nhìn thấy người nào đó đã trở thành bạn trai cũ vội vàng gửi tin nhắn tới:

[Nghe nói em đã xin nghỉ phép? Chờ em trở về chúng ta gặp mặt nhau một lần có được không?]

[Anh và cô ấy đã chia tay rồi.]

[Nam Đường, em đừng buồn.]

[Anh vẫn còn yêu em.]

Nam Đường mặt không biểu cảm đọc tin nhắn, cô vừa đọc vừa suy nghĩ xem anh ta lấy đâu ra cái sự tự tin hoang đường này vậy, đồng thời còn băn khoăn không biết có nên nhắc nhở đối phương rằng sở dĩ cô không chặn thông tin liên lạc của anh ta chỉ vì sau này bọn họ vẫn còn trao đổi chuyện công việc với nhau.

Trong nháy mắt, đầu ngón tay cô đã đặt lên nút “chặn”, nhưng cuối cùng lý trí đã ngăn cô lại.

Khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, suy nghĩ của Nam Đường nhất thời trở nên trống rỗng.

Cô giật mình nhìn lên trần phòng một lúc, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.

Chỉ có một số ít người có thể tồn tại trong ngành điện ảnh và truyền hình mà không biết hút thuốc.

Dưới áp lực cao, thường xuyên phải thức khuya để tăng ca và xã giao thì việc hút thuốc này cũng là một cách thức cho cơ thể một khoảng thời gian để phóng túng.

Nam Đường ngồi dậy từ trên giường, cô mở cửa phòng đi xuyên qua hành lang đi đến khu vực hút thuốc ở cuối dãy.

Khi cô đang vứt tàn thuốc, cô lao công tình cờ vừa dọn dẹp xong ở trong phòng đi ra nói: "Cô gái, tay cô run quá, cô có cần tôi gọi bác sĩ giúp cô không?"

“Không cần đâu ạ, chắc là mặc ít quá nên bị lạnh run tay thôi."

Dì lao công nhìn cô như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.

Người phụ nữ này ước chừng khoảng 26, 27 tuổi, dáng người cao gầy, vào một ngày tuyết rơi mà chỉ mặc một chiếc áo khoác màu be, bên dưới là một chiếc váy dài dệt kim cổ cao màu xám nâu, rõ ràng là không đủ ấm.

Chưa kể cửa sổ cạnh khu vực hút thuốc còn đang mở, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, không cảm thấy lạnh mới là lạ.

"Hôm nay trời rất lạnh, cô phải mặc thêm nhiều quần áo thì mới có thể giữ ấm được." Dì lao công nhỏ giọng nói với cô.

Nam Đường nhiệt tình tiếp thu những lời phải: “Lát nữa con sẽ đi mua một chiếc áo khoác lông.”

Dì lao công mạnh mẽ gật đầu, như thể vừa dạy bảo được một đứa trẻ ngoan biết nghe lời dì ấy.

Khi Nam Đường rời khỏi khu vực hút thuốc, chuyện mua áo lông gì đó lập tức bị cô ném ra sau đầu

Cô quay trở lại phòng, lục tìm những viên thuốc trong vali, cầm chai nước khoáng lên uống một ngụm và dần dần chìm vào giấc ngủ yên bình.

Thời điểm Nam Đường tỉnh lại lần nữa là bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

Cô biết ngay rằng có điều gì đó không ổn.

Trong điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của tài xế khách sạn gọi tới.

Nam Đường vội vàng gọi lại, cũng may đối phương vẫn chưa tức giận, chỉ uyển chuyển nhắc nhở cô mau nhanh lên một chút.

Cô nhanh chóng rửa mặt, xách hành lý rồi đi trả phòng.

Lúc cô chạy tới bãi đỗ xe đã hẹn thì trời đã tối từ lâu.

Màn tuyết rơi dày đặc vào buổi trưa chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào, lúc này chỉ để lại một màn không khí lạnh như băng, từng hơi lạnh len lỏi qua quần áo chui vào trong tận xương cốt.

Nam Đường dựa theo biển số xe tìm được chiếc xe kia, còn chưa kịp thở đã vội vàng đứng trước cửa xe xin lỗi: “Xin lỗi vì đã ngủ quên, chờ tới huyện Ninh Bình tôi đãi mọi người một bữa nhé!”

Chắc là vì thái độ chân thành của cô với lại do bọn họ cũng không chờ quá lâu nên cũng không có ai tỏ thái độ gay gắt với cô, chàng trai ngồi ở ghế phụ thậm chí còn xuống xe giúp cô cất vali.

Chuyện về muộn kết thúc trong êm đẹp như thế.

Nam Đường cúi đầu ngồi vào xe, trên xe có tổng cộng sáu ghế, liếc mắt một cái chỉ còn thấy một hàng cuối cùng còn chỗ trống.

Cô cao gần 1,7 mét, vậy nên vào trong xe chỉ có thể khom lưng để di chuyển, cô tiến đến chỗ mình định ngồi, bỗng nhiên cô chợt dừng bước.

Hàng ghế cuối cùng bên phải có một chàng trai đang ngồi.

Người nọ mặc một thân màu đen, khóa kéo của áo khoác kéo tận lên trên đỉnh, che khuất gần cả nửa khuôn mặt, mũ trùm trên áo khoác cũng kéo lên che khuất cả hàng chân mày và đôi mắt, chỉ để lại một cái mũi cao thẳng lộ ra ngoài cho người ta thưởng thức.

Có lẽ chàng trai đang ngủ rất say, đôi chân dài vô thức vươn ra bên cạnh một chút, chiếm cứ không gian ghế ngồi của cô.

Nam Đường còn chưa kịp đánh thức người nọ thì chàng trai vừa giúp cô xách hành lý đã quay đầu nói: "Mấy cậu gọi Trì Diễm dậy đi, cậu ấy chiếm chỗ của chị gái này rồi."

Vừa nghe thấy cái tên này, cả người Nam Đường liền khựng lại.

Lúc này Trì Diễm cũng mở mắt ra.

Anh chậm rãi nhấc mũ lên, vẻ mặt thoáng sửng sốt một lát, cuối cùng tầm mắt anh chuyển từ dưới lên khuôn mặt của Nam Đường.

Ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau.

Nam Đường không rõ Trì Diễm có nhận ra cô hay không.

Nhưng đối phương rất nhanh đã dùng hành động thực tế để nói cho cô đáp án.

Sau vài giây im lặng, Trì Diễm liền đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Anh nghiêng người về phía trước và nói với chàng trai ngồi ở ghế phụ đã đánh thức anh: "Cậu lại đây đổi chỗ với tôi."

"Hả? Tại sao?" Chàng trai có vẻ khó hiểu.

Trì Diễm vừa nói vừa đứng dậy: “Tôi không muốn ngồi ở chỗ này, ngồi chỗ này tôi không duỗi chân ra được.”

Chàng trai càng thêm khó hiểu: “Lúc lên xe cậu đâu có nói như vậy đâu...”

Sau khi lẩm bẩm vài câu, chàng trai kia vẫn ngoan ngoãn xuống xe đổi chỗ.

Nam Đường không nói gì, cô nghiêng người nhường đường cho Trì Diễm.

Lối đi nhỏ bên trong xe rất chật hẹo, khi bọn họ đi lướt qua nhau, quần áo hai người ma sát vào nhau phát ra những âm thanh khe khẽ. Cô nghiêng đầu lùi lại một chút, đường quai hàm mịn màng và săn chắc của Trì Diễm chợt lóe lên trong tầm nhìn của cô.

Chỉ mới một, hai giây trôi qua, Trì Diễm đã nhanh chóng xuống xe và đi đến ghế phụ.

Nam Đường theo bản năng nhìn theo bóng lưng của anh, dường như cô đột nhiên bị kéo vào hồi ức quá khứ.

Anh đã cao hơn trước rất nhiều và bờ vai cũng rộng hơn rất nhiều.

Anh không còn giống chàng trai cô đơn trong ấn tượng của cô nữa mà theo năm tháng đã lặng lẽ trưởng thành thành một người đàn ông thực thụ.

Trong xe không có ai chú ý đến sóng ngầm đang bắt đầu khởi động giữa bọn họ.

Nam Đường ngồi ở bên trái, nghĩ đến vừa rồi Trì Diễm cố ý tránh né cô, cô thực sự muốn cười.

Nam Đường biết Trì Diễm không thích cô.

Từ ngày lên đại học và bắt đầu nói chuyện yêu đương với Trì Tinh Viễn, Trì Diễm chưa từng cho cô sắc mặt tốt.

Nhưng như vậy thì sao?

Nam Đường chậm rãi khép áo khoác lại, cô mượn ánh đèn đường ven đường để đánh giá “bộ dạng” của thành phố này sau khi tuyết rơi.

Người nhìn cô không vừa mắt không tính là nhiều, nhưng nói thật cũng không ít.

Anh chỉ là em trai của bạn trai mối tình đầu của cô mà thôi, hoàn toàn không có phân lượng nào trong mắt cô.