Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Mỹ Nhân Ngoan Ngoãn Bị Thuần Phục

TG3 - Chương 2.2: Hậu huyệt cho tiên sinh thao, tiểu mỹ nhân bị xoa huyệt cao trào 【 trứng · xoa vυ' bị sờ ướt 】

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Lan Tinh vui vẻ ngẩng đầu nhỏ lên, ý thức được tiên sinh cách cậu rất gần, cậu bất chấp cả người vô lực, dùng hết toàn bộ sức lực mới đem hai đùi mềm như bông duỗi thẳng, từ từ quỳ bò tới mép giường.

Tay bị trói buộc không thể cử động, cậu đành phải thử dùng chân chạm đất, đôi chân nhỏ nhắn bị tất trắng bao bọc giẫm loạn, nửa ngày mới dẫm phải thứ gì đó, không phải sàn nhà cứng rắn, mà là thứ căng phồng bị vải dệt bao lấy, rất nóng, thô cứng.

Diệp Lan Tinh như bị hun nóng, hoảng loạn muốn thu chân lại, lại đột nhiên bị bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy cổ chân. Giây tiếp theo, mảnh lụa trắng bịt mắt cậu bị kéo xuống, đôi mắt ướŧ áŧ mang theo chút tia kinh hoảng.

Diệp Lan Tinh cúi đầu liền thấy, càng sợ tới mức muốn khóc, hóa ra nơi cậu vừa mới giẫm chính là dươиɠ ѵậŧ dưới háng Sở Hình Kiến, bị quần quân trang bọc, hiện tại nó giống như có chút ngẩng đầu, chỗ đó nhô cao như túp lều.

“Xin, xin lỗi tiên sinh……”

Đôi mắt Omega thật xinh đẹp, như là lưu li*, nước mắt tích tụ trong khóe mắt, như là hồ nước trong suốt, mang theo nét ngây ngô không rành thế sự.

Lưu li: là một loại đá quý có nhiều mầu như xanh, tráng, đỏ, đen, lục…. trong suốt như mắt mèo

Sở Hình Kiến thở nặng nề, trong mắt dâng trào ham muốn du͙© vọиɠ: “Không sao đâu.” Bàn tay to của hắn vẫn nắm đôi chân nhỏ mang vớ trắng, trơn bóng mềm mại, móng tay lộ ra màu hồng hồng, hắn nhìn Diệp Lan Tinh thẹn thùng đến không nói ra lời, bỗng nhiên giọng khàn khàn nói: “Có thể tiếp tục giẫm, dùng nó giúp tôi.”

“Hả” Diệp Lan Tinh chớp mắt hai lần, nước mắt không tiếng động mà lăn xuống dưới, cậu e lệ gật gật đầu, “Vâng tiên sinh, tôi sẽ nỗ lực……”

Sở Hình Kiến cởi đai lưng, cởϊ qυầи lót xuống một chút, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn cương cứng lập tức bắn ra ngoài, nẩy lên mu bàn chân cậu. Dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím hình dạng to lớn, thô dài dọa người, hai viên trứng trứng rũ xuống, tràn ngập hơi thở nam tính.

Diệp Lan Tinh xấu hổ làm lỗ tai đỏ lừ, dùng chân mềm như bông thử thăm dò dẫm lên côn ŧᏂịŧ thô lớn, nhiệt độ nóng bỏng như muốn nóng bỏng cậu, che kín huyết quản hành thân thình thịch nhảy lên, toàn bộ gót chân nhỏ đều nhẹ nhàng giẫm lên mặt trên, giống mèo con dẫm vυ", nhẹ nhàng dẫm lên dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím.

“Như vậy có thể chứ?” Diệp Lan Tinh e lệ hỏi, mặc dù Sở Hình Kiến không trả lời cậu, nhưng thở hổn hển dần dần nặng nề, côn ŧᏂịŧ dựng thẳng cứng hơn đã nói cho cậu câu trả lời.

Đáy lòng nảy nảy lên một suy nghĩ, hóa ra bản thân không có kém cỏi như vậy.

Bàn chân nhỏ trắng nõn cọ mã mắt chảy ra dịch nhầy, ngón chân đáng yêu đảo một vòng một vòng quanh qυყ đầυ sưng đỏ, Diệp Lan Tinh dùng sức côn ŧᏂịŧ thô to dưới bàn chân, dùng ngón chân câu lấy hai viên trứng, nhẹ nhàng xoa xoa, ngón chân cong qua lại cọ sát, cảm nhận dươиɠ ѵậŧ lại sưng lớn vài phần.

Ngô……

Diệp Lan Tinh nhìn đôi mắt Sở Hình Kiến dần dần đỏ đậm, hơi thở nặng nề của hắn dường như có mùi lá bạch đàn mát lạnh, Alpha hoàn toàn không có kiềm chế bản thân, cậu ngửi tin tức tố đến mơ màng, bụng nhỏ dần dần có chút nóng lên, cậu là người dùng chân hầu hạ tiên sinh mà bây giờ âʍ ɦộ chính mình lại ướt đến rối tinh rối mù.

Mà Sở Hình Kiến đã sớm không kiềm chế nổi du͙© vọиɠ, hắn nhanh chóng dùng bàn tay to xoa bóp dươиɠ ѵậŧ bị bàn chân nhỏ trêu chọc đến cương cứng của mình, tiếng thở dốc dần dập càng rõ ràng hơn, sau vài lần xoa bóp, hắn đột nhiên dựng thẳng mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tanh nồng bắn ra, bắn lên đôi tất trắng của Omega.

“Ô uế.” Du͙© vọиɠ trong mắt Sở Hình Kiến chưa tiêu tan, nhìn chằm chằm cổ chân bị hắn nắm lấy dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiểu Omega hai mắt đỏ hoe, ướŧ áŧ nhìn hắn, rụt rè lại thẹn thùng.

Diệp Lan Tinh vội vàng đỏ mặt lắc đầu, trong mắt còn ngấn lệ, cậu dịu dàng nói: “Không sao đâu, tiên sinh…… Ngài muốn làm gì với tôi đều có thể……” Kể từ giây phút cậu bị bán đấu giá, người cậu gặp đầu tiên, chính là Sở Hình Kiến.

Tướng quân Alpha, tuổi trẻ đẹp trai, lại lập vô số chiến công , thậm chí là niềm mơ ước của rất nhiều Omega đế quốc và cả tinh tế, là cậu gặp may mắn.

Sở Hình Kiến bỗng nhiên nở nụ cười, giống như băng cứng hòa tan, hắn đến gần Diệp Lan Tinh, vén lên vải lụa trắng trên người Omega, lộ ra cơ thể trắng nõn nà, hoa tâm bí ẩn bị tất chân che cũng lộ ra, cậu căng thẳng run rẩy thân mình.

“Nếu ô uế, liền cởi nó ra.” Sở Hình Kiến giọng trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm nhìn đôi tay đỏ bừng của Diệp Lan Tinh, một tay đã sờ lên vòng eo mềm mại, vòng tay xuống dưới cầm lấy tất trắng, bàn tay to sờ qua bờ mông nở nang no đủ, thong thả kéo tất chân xuống.

Cẳng chân trắng nõn mềm mại lộ ra, nơi bị bàn tay to chạm vào như bị lửa đốt, nóng bỏng. Diệp Lan Tinh có chút xấu hổ khép chân lại, cậu rất sợ hoa huyệt ướt đẫm sẽ bị phát hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »