TG3 - Chương 2.1: Hậu huyệt cho tiên sinh thao, tiểu mỹ nhân bị xoa huyệt cao trào 【 trứng · xoa vυ' bị sờ ướt 】

Trong khoảng thời gian hôn mê này, Diệp Lan Tinh còn có một sợi ý thức tỉnh táo, chỉ đủ để cậu chống đỡ nhớ một chút cốt truyện của thế giới tinh tế ban đầu.

Kỳ thật những Omega bị dạy dỗ bồi dưỡng, cũng không phải bị tàn bạo ngược đãi đánh đập, hoặc là an bài làm việc nặng nhọc gì, ngược lại sẽ bị đối đãi bình thường, nhưng sẽ bị dạy dỗ các loại tính ái, cuối cùng trở thành món đồ sεメ toys có thể bán đấu giá, bị các Alpha quyền quý mua đi, vì vậy nơi này mới có rất nhiều Omega xóm nghèo bị nhặt được.

Điều đáng sợ ở đây là, không phải tất cả Omega đều sẽ được đưa lên đấu giá, một số người không đạt tới tiêu chuẩn tin tức tố chất lượng tốt, sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài, lưu đày ở tinh cầu tỷ lệ tội phạm cao nhất trên tinh cầu. Hoặc là giống nguyên chủ, cuối cùng bị cắt đi tuyến thể.

Loại thuốc này giống như thuốc chuyên dùng trên người Omega, rất nhanh Diệp Lan Tinh không chống đỡ nổi, ý thức hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, không biết tiếp theo cậu sẽ bị đưa đến nơi nào.

Vào giây phút cuối cùng trước khi rơi vào hôm mê, Diệp Lan Tinh nghĩ, cậu nhất định phải sống sót.



Khi tỉnh lại lần nữa, Diệp Lan Tinh vẫn bị bịt mắt, chỉ là lần này không còn là miếng vải đen nữa, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc mơ hồ xung quanh, nhưng cũng chỉ là một màu trắng mờ ảo. Dưới thân là vải mềm mại, hẳn là cậu đang ở trên giường hoặc trên sô pha.

Diệp Lan Tinh vừa muốn động đậy, lại phát hiện cả người vô lực như cũ, suy nghĩ giằng co một hồi, hơn nữa tay còn bị trói sau lưng, chỉ có thể ngồi quỳ trên giường, chờ người đến.

Cậu biết rằng bản thân được gửi thẳng đến nhà người đã mua cậu.

Trong không khí thoang thoảng mùi bạch đàn, mát lạnh và áp chế, là thuộc về hương vị tin tức tố của Alpha. Đôi mắt bị che lại, khứu giác của cậu càng nhạy cảm hơn, Diệp Lan Tinh ngửi thấy mùi hương tin tức tố mát lạnh, huyệt đạo của cậu cảm thấy hơi ướŧ áŧ, cơ thể cậu đã sớm bị tổ chức dạy dỗ trở nên nhạy cảm.

Chỉ cần ngửi mùi hương tin tức tố của Alpha, khiến mặt cậu đỏ bừng.

Khi Sở Hình Kiến bước vào phòng, đầu tiên hắn ngửi thấy một chút mùi hương ngọt ngào trộn lẫn trong không khí, là mùi kẹo sữa ngọt béo ngậy, rất ngọt ngào, mềm mại câu dẫn hắn.

Một giây sau, hắn nhìn thấy Omega ngồi quỳ trên giường, mảnh lụa trắng trên người tiểu mỹ nhân không thể tính làm là quần áo, thân thể tuyết trắng cùng hai núʍ ѵú đỏ trước ngực như ẩn như hiện, hai chân mảnh mai quỳ xuống rồi tách ra, được đôi tất trắng bao lấy. Vóc dáng Omega nhỏ nhắn, có chút quá gầy gò, yếu ớt như búp bê thủy tinh.

Hắn ngắm nhìn tiểu Omega bị lụa trắng bịt mắt, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch, hoàn toàn không biết chính mình có bao nhiêu mê người, mê người đến mức ngay cả mùi kẹo ngọt tin tức tố cũng không được hoan nghênh.

Diệp Lan Tinh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhỏ, giống như tiếng giày da giẫm lên trên sàn nhà, cậu hơi hơi cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại, ngoan ngoãn ân cần hỏi nói: “Tiên sinh……? Là người mua tôi sao?”

Mùi tin tức tố bạch đàn càng trở nên nồng nàn, hương vị mát lạnh dần dần khuếch tán, dưới ảo giác, Diệp Lan Tinh nghĩ rằng chính mình bị tin tức tố ôm vào lòng. Cậu nghĩ lung tung, chẳng lẽ cái ôm của tiên sinh Alpha lại lạnh như vậy sao?

Nếu bây giờ tiên sinh Alpha đang ôm lấy cậu, tiểu huyệt cậu nhất định sẽ chảy ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, có thể làm ướt khăn trải giường hay không? Diệp Lan Tinh cắn cánh môi đỏ tươi, cậu cực kỳ thẹn thùng không dám tiếp tục tơ tưởng.

Đôi mắt đen của Sở Hình Kiến cuồn cuộn dâng trào một tia du͙© vọиɠ nhàn nhạt, hắn chậm rãi đi qua, không thể phủ nhận rằng Omega trước mặt có lực hấp dẫn rất lớn với hắn, mà lực hấp dẫn này không chỉ là bởi vì sức hút của tin tức tố, mà là bởi vì cơ thể của Omega.

“Là tôi, tôi tên là Sở Hình Kiến.”

Thanh âm trầm ổn trầm thấp truyền vào lỗ tai, thân thể Diệp Lan Tinh run rẩy hai lần, tin tức tố của Alpha cao cấp trời sinh có tính áp chế làm cậu trong nháy mắt mềm nhũn vô lực, ngoan ngoãn nghe lời người đối diện trước mặt, tao huyệt ướt sũng, dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt trên qυầи ɭóŧ, có lẽ còn có trên tất chân màu trắng.

Diệp Lan Tinh sợ hãi kêu một tiếng: “Tiên sinh ——”

Kỳ thật cổ tay cậu bị trói có chút khó chịu, nhưng là một người xuất thân từ nghèo khó, chỉ là một món đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, cậu không dám nói thẳng.

Diệp Lan Tinh đã nghe nói qua, Omega thường được mua là để dùng phát tiết ham muốn du͙© vọиɠ, cậu do dự hồi lâu, vẫn là chậm rì rì, nhỏ giọng nhỏ nhẹ lựa chọn một loại Phương pháp để giải thoát đôi tay mình: “Tiên sinh, ngài yêu cầu tôi làm gì? Tôi, tôi có thể…… hầu hạ ngài……”

Mấy chữ cuối cùng cậu nói rất nhỏ, Diệp Lan Tinh nói ra những lời kia, một giây sau đôi mắt ửng hồng, cảm thấy trong lòng chua xót. Nguyên nhân mà cậu mãi vẫn chưa bị bán đi, phần lớn chính là do cậu không thể buông bỏ cảm giác hổ thẹn trong lòng, nói những lời dâʍ đãиɠ, làm ra cử chỉ dâʍ đãиɠ.

Nếu không phải tin tức tố của cậu cao cấp, thì cậu đã sớm bị đuổi ra ngoài.

Sở Hình Kiến nhướng mày, đôi mắt nhàn nhạt nhìn Omega run rẩy trước mắt, xoay người kéo ghế dựa và ngồi bên cạnh mép giường, trầm giọng nói: “Lại đây.”