Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Mỹ Nhân Ngoan Ngoãn Bị Thuần Phục

TG5 - Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc sau, ba người xuống xe.

Chỗ dừng xe cách điểm kia khá xa, Diệp Lan Tinh cũng không nhìn rõ khung cảnh chết chóc trong rừng rậm, cậu chậm rãi thi triển dị năng chữa thương, để giảm bớt cảm giác bủn rủn trên người.

Chỉ là vệt đỏ cùng dấu cắn của mấy tên cầm thú lưu lại đều không tiêu giảm chút nào, nhìn thoáng qua có vẻ cậu không đứng đắn.

Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nghĩ đến điều này, lại tức giận nhăn lông mày, đôi mắt ướt dầm dề, mắng tới mắng lui vẫn là mấy câu chửi người không đau không ngứa.

Qua một lúc lâu, cửa xe bị mở ra, ba nam nhân trên người đều mang lạnh lẽo bên ngoài, Lăng Sâm từ hàng phía sau cầm áo khoác đặt trên người cậu, xoa xoa giữa mày nói: “Ngoan, giúp Thi Việt trị liệu một chút, hắn bị thương.”

Diệp Lan Tinh giương mắt nhìn Thi Việt, trong lúc nhất thời lo lắng nói: “Là bị tang thi làm thương sao? Để tôi xem vét thương.”

Hàng phía trước, Tùng An nghiến răng nói: “Vốn dĩ chúng ta ba người không có chuyện gì, không cẩn thận bị thương nhẹ, ĐM.”

Thi Việt bình tĩnh mà cởi nửa tay áo, vị trí bị tang thi cào thương có chút thâm, lộ ra máu thịt, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.

Hai tay Diệp Lan Tinh che miệng vết thương, tập trung tinh thần thi triển dị năng, cậu cắn môi dưới, trong lúc nhất thời dâng trào cảm giác khó hiểu, trái tim trở nên mềm mại, giống như nước: “Anh có đau hay không nha.”

Có phải rất đau hay không?

Anh đã bao nhiêu lần chịu đau rồi? Cả những người kia nữa?

Thời điểm không có dị năng dạ hệ chữa thương, các anh xử lý miệng vết thương như thế nào?

Diệp Lan Tinh rũ đôi mắt, vừa mới thi triển tinh thần lực, miệng vết thương đã phục hồi như cũ, đối phương từ lúc đi vào trong xe, mày không nhăn một chút nào, cậu vừa định thu hồi tay, lại bị Thi Việt bất ngờ túm vào trong lòng ngực.

“Ưm…… Ưm!”

Diệp Lan Tinh trừng lớn đôi mắt, bị Thi Việt mạnh mẽ cạy môi răng, nồng nhiệt hôn môi, đầu lưỡi linh hoạt bắt lấy đầu lưỡi cậu, giống như trò chơi đuổi bắt, hôn đến khi hai mắt cậu bừng, rớt nước mắt, mới chịu buông tha.

“Hiện tại không đau.” Thi Việt bóp eo người trong lòng ngực, nhẹ giọng nói.

……

Hôm nay các đội ngũ trở về sớm, lúc bọn họ quay trở lại, bàn ăn dài trong đại sảnh đã bày xong đồ ăn, đa dạng mới mẻ hơn, so với hôm qua thì hôm nay tốt hơn nhiều.

Di Mộc vừa nhìn thấy Thi Việt, lập tức tiến lên báo cáo: “Lão đại lão đại, hôm nay chúng em tìm kiếm vật tư cũng không tệ lắm, anh xem.”

Thi Việt nhìn thoáng qua, gật đầu: “Kêu mọi người đều lại đây ăn cơm đi.”

Mọi người hôm nay bởi vì tìm kiếm được vật tư mà tâm tình không tồi, dựa theo chỗ ngồi hàng ngày mà ngồi xuống, chỉ có Thư Lạc còn do do dự dự, nhìn vị trí bên cạnh Lăng Sâm, có chút nóng lòng muốn thử.

Thư Lạc chớp mắt hai cái, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Anh Lăng, em có thể ngồi ở đây không?”

Lực chú ý của Lăng Sâm đều dồn lên trên người Điệp Lan Tinh - ngồi ở bên cạnh, đối với yêu cầu của Thư Lạc cũng chỉ nhàn nhạt lên tiếng, đầu cũng không thèm động.

Mà Thư Lạc có chút vui sướиɠ, trong lòng nghĩ nói không chừng chính có chút cơ hội, đối phương cũng không phải không có cảm giác với mình.

Diệp Lan Tinh không suy nghĩ nhiều, toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn, gắp được món gì đều vui vẻ ăn, giống như con hamster nhỏ, hai má phồng lên nhét đầy đồ ăn.

Lăng Sâm không ăn, thường xuyên để ý gắp đồ ăn cho Diệp Lan Tinh, hắn cười đến ưu nhã, nhìn tiểu bạch thỏ cẩn thận trốn hắn, trong lòng nảy sinh tâm tư khác.

Diệp Lan Tinh còn đang vùi đầu ăn uống, đột nhiên dừng tay, nĩa đều run rẩy rơi trên trên bàn, dẫn tới ánh nhìn chăm chú của Thi Việt cùng Tùng An, mặt cậu ửng đỏ, liều mạng tỏ vẻ chính mình không có việc gì, một bên bất lực mà nhìn Lăng Sâm.

“Ưm…… Lăng Sâm, Lăng Sâm……”

“Làm sao vậy?” Lăng Sâm bình tĩnh cười nói, mà tay hắn, dưới khăn trải bàn ngầm làm trò trước mặt mọi người, âm thầm thăm dò quần thiếu niên, đôi tay linh hoạt vói vào qυầи ɭóŧ, nắm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ xoa xoa.

“Ô……” Diệp Lan Tinh không thể tin được mà nhìn hắn, nhịn không được thấp giọng nức nở một tiếng, gương mặt nhỏ đều đỏ lên, cậu cảm giác được côn ŧᏂịŧ mềm oặt của cậu nằm trong lòng bàn ấm áp đang dần cứng lên, miệng huyệt cũng thèm khát mà chảy nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »