“Có thể nhìn thấy em thật tốt quá, lúc anh phát hiện em biến mất, anh vô cùng sốt ruột lo lắng, nếu không phải dị năng đột nhiên thức tỉnh, anh khẳng định sống không nổi. Thật tốt khi nhìn thấy em, chú dì đều…… Chúng ta là người thân duy nhất của nhau.”
Thư Lạc làm bộ muốn khóc, một dáng vẻ tiểu bạch hoa, khiến những người khác ở đây đều có chút xúc động.
Hắn vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Diệp Lan Tinh, trong đầu Diệp Lan Tinh lại chỉ hiện lên ống tiêm chứa đầy máu, cơ thể cậu run lên, bị Lăng Sâm bên cạnh tiếp được.
“Ba mẹ……” Diệp Lan Tinh rơi lệ, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, ký ức dần dần hiện về, cậu như một lần nữa trở về quá khứ, lúc này cậu “Chính là” nguyên chủ, nước mắt bất giác rơi.
Tùng An rũ mắt nhíu mày nhìn Thư Lạc: “Cậu cố ý à? Không cần nói lại chuyện đau lòng của người khác?”
Hắn càng muốn nói đối phương có phải ngu xuẩn không đầu óc hay không.
Thư Lạc cắn môi dưới, có chút hoảng loạn, cậu ta biết căn cứ này là của Tùng An nên mới đến đây, hiện tại chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt làm họ mất thiện cảm với mình, thật sự khiến cậu ảo não.
Nhưng đối phương không cho cậu ta cơ hội làm hòa.
“Tôi không muốn ăn, tôi mệt nhọc về phòng nghỉ trước đây.” Diệp Lan Tinh khẽ nói, xoay người rời đi.
Cậu vừa đi, ba người đi theo Lăng Sâm đều không lên tiếng, nhưng đối với ngày mai còn muốn hành trình an bài, khiến cho Tùng An đem người tặng đi.
“Lại đây, anh ngủ cùng em.” Tùng An chống khuỷu tay lên cửa, cúi đầu nhìn thỏ con khóc đến đôi mắt hồng hồng.
Diệp Lan Tinh rầm rì, còn nhớ rõ người trước mặt cậu là trứng thối, kiên quyết từ chối: “Không cần, anh, anh không nên động tay chân với tôi…”
Tùng An cười, giơ bốn ngón tay lên nói: “Ừm, anh bảo đảm không làm gì em được chưa? Chính là nhìn em thương tâm, chỉ đơn thuần muốn ở bên em thôi.”
Hắn thu liễm bộ dạng ngày thường, nói chuyện có chút đứng đắn, Diệp Lan Tinh chần chờ một chút, vẫn mềm lòng để đối phương vào phòng.
Diệp Lan Tinh rất mệt mỏi, bị ba nam nhân ấn thao một buổi trưa, hai chân mềm nhũn, nằm trên giường một lát liền chìm vào giấc ngủ, cuộn tròn rúc người vào l*иg ngực Tùng An, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Tùng An nhìn dáng vẻ ngoan mềm của thỏ con, có chút khó chịu nghiến răng, đáng yêu như vậy, không thao vài lần thật là đáng tiếc.
Sáng sớm, Tùng An một đêm không ngủ, hắn ngủ đến hình chữ X, nửa người Diệp Lan Tinh đều dán trên người, nhịn không được cắn chặt răng.
Ngược lại cậu không hề nặng, chỉ là cơ thể thỏ con mềm như bông, lúc đi ngủ càng là không hề phòng bị, nửa đêm cậu nhóc rúc vào trong lòng ngực hắn, nhuyễn ngọc ôn hương* trong ngực, hắn ngủ không được.
Nhuyễn ngọc ôn hương: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng. “Ngô……” Diệp Lan Tinh không hề phát hiện, ở trong mộng lầm bầm, còn cảm thấy phía dưới mềm mại, lại cọ cọ vào người Tùng An.
Cái cọ này hoàn toàn đem Tùng An cọ tỉnh, hạ thân “chào cờ” ghé vào người thiếu niên, hắn chửi nhỏ, dứt khoát đem bé hư ngủ say hoàn toàn kéo sát vào người, cởi cúc áo sơ mi của thiếu niên, ngậm đầṳ ѵú vào trong miệng liếʍ láp.
Núʍ ѵú hoàn toàn bị ngậm trong miệng, Tùng An cố ý dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h đầṳ ѵú mẫn cảm, hàm răng cắn nhẹ tiểu anh đào nghiền nát, nhìn người trong lòng ngực lông mi run rẩy mặt đỏ bừng.
“Ân a……”
Diệp Lan Tinh theo bản năng rêи ɾỉ một tiếng, hoảng hốt mở to mắt, vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt, lập tức tỉnh táo, gương mặt hồng hồng nói lắp bắp: Tôi, anh, anh làm gì vậy!”
Đầu lưỡi Tùng An lưu luyến quấn quýt đầṳ ѵú, khẽ cười nói: “Bảo bối, em dậy rồi?”