Chương 3: Giam Cầm

Tấm thiệp cưới Triệu Minh Hàn - Lạc Đình Ân được đặt trên bàn từng nhân viên của Triệu Thị. Họ đều nửa vui mừng, nửa bất ngờ. Cuối cùng thì giám đốc của Triệu Thị cũng kết hôn rồi ư? Họ còn cứ tưởng anh ở không như vậy suốt đời.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy đã đến ngày đám cưới. Ai nấy cũng vui mừng, phấn khởi. Trừ cô dâu và chú rể. Hai khuôn mặt này một người thì buồn như đưa đám, một người thì lạnh tanh như đi đánh giặc.

Đám cưới tổ chức rộn rã khắp thành phố. Đương nhiên bởi hai bên gia đình đều là gia đình danh giá, có điều kiện.

Trong đám cưới ấy, Lạc phu nhân đã nói với Triệu Minh Hàn:

"Giờ ta đã người một nhà với nhau. Ta biết cả hai con đều chưa có tình cảm với đối phương, nhưng biết đâu thời gian sẽ khiến tình cảm xuất hiện. Mẹ chỉ nhờ con một chuyện."

"Dạ! Chuyện gì mẹ cứ nói đi ạ!" - Triệu Minh Hàn vô cùng lễ phép.

Lạc phu nhân có vẻ rất hài lòng về cách đối xử của con rể mình, bà nói tiếp:

"Con cũng biết tính vợ con đấy. Nghịch ngợm, ngang ngược, không biết trước sau. Mẹ chỉ hi vọng sau này về làm dâu họ Triệu, con có thể thay mẹ dạy dỗ con bé để nó bớt cái tính ấy đi. Có gì mẹ sẽ nói với con sau"

"Dạ, con biết rồi mẹ!"

Lạc gia yên tâm giao Lạc Đình Ân cho Triệu gia, nhưng chủ yếu là vừa muốn vứt bỏ đứa con nuôi ăn hại ấy, lại vừa được là thông gia của một gia đình danh giá.

Sau đám cưới, Triệu Minh Hàn và Lạc Đình Ân được ra ở riêng trong một căn biệt thự rộng, mà chỉ có hai người.



Đêm tân hôn, Lạc Đình Ân ngồi trên giường ôm con gấu với thái độ khó chịu. Triệu Minh Hàn bước vào, cô chừng mắt nhìn:

"Nè, đừng có động vào tôi!"

Cô vừa nói vừa lấy tay che người lại như sợ anh sẽ lao đến và giở trò gì vậy.

Triệu Minh Hàn nhìn cô với khuôn mặt lạnh tanh:

"Đây là phòng tôi. Cô thích thì đi ra ngoài"

Chẳng do dự, Lạc Đình Ân ôm đồ của mình đi sang phòng khác.

Cô ngồi phịch xuống giường, nói với con gấu cô đang ôm trên tay:

"Đồ lập dị. Cái loại người như anh chỉ có chó mới yêu thôi. À không, chó cũng không thèm"

Cô lại thở dài, nằm ngửa ra giường mệt mỏi:

"Phải ở chung nhà với anh ta bao lâu đây hả trời?"

Phải rồi, một người tính tình lạnh lùng, nghiêm túc. Một người nghịch ngợm, ngang ngược làm sao mà hợp nhau được.



Nhưng nói đi nói lại thì Triệu Minh Hàn cũng đã làm gì cô đâu, sao cô lại phải tức giận, khó chịu đến như thế. Có lẽ đó là tính cách của Lạc Đình Ân rồi. Cái tính cách mà từ nhỏ đến lớn chỉ có Lạc Đình Nhi và Từ Bạch là chịu được thôi.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên ra khe cửa vào khắp phòng khiến Lạc Đình Ân tỉnh giấc. Cô chớp mắt nhìn cái đồng hồ. Đã 8h sáng rồi. Cô ngáp dài rồi uể oải đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đấy cô xuống bếp thì chẳng thấy đồ ăn sáng đâu. Chết tiệt, không có người giúp việc. Cô thì lại không biết nấu ăn.

" A...a...à....à....à...." - Cô kêu lên rồi ôm cái bụng mình. Đói quá rồi.

Thường thì ở nhà cô cứ ngủ đến gần trưa, dậy là có người giúp việc bưng đồ ăn sáng lên cho cô. Tính ra dù hay bị chịu đòn roi nhưng cô vẫn được người giúp việc chu đáo chăm sóc cô từng bữa ăn. Còn ở đây thì khác.

Lạc Đình Ân bước ra ngoài, đi ra đến cổng. Trời ạ! Cổng khoá???

"Trời đất ơi định nhốt mình trong nhà hay gì. Cái thứ lập dị này thả tôi ra" - Cô tức giận đá vào cái cổng mấy cái.

Không làm gì được, Lạc Đình Ân hậm hực đi vào trong nhà, lấy máy gọi cho Từ Bạch:

"Ân Ân sao rồi. Ổn không?" - Từ Bạch ở đầu dây bên kia hỏi.

"Ổn gì mà ổn. Tên lập dị đó nhốt em trong nhà rồi, khoá cổng không cho em ra ngoài."

"Cái gì? Hắn ta dám... Được rồi, em cố gắng đợi. Mai anh sẽ nghĩ cách giúp em"

Từ Bạch là bạn thân chơi với Lạc Đình Ân từ nhỏ. Lớn lên họ đã nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau. Nhưng lại bị gia đình Lạc Đình Ân cấm cản chỉ vì gia cảnh là Từ Bạch không giàu có. Nhìn người mình yêu kết hôn với người khác, ai mà không tức. Từ Bạch thực sự chỉ muốn cho Triệu Minh Hàn một trận vì không cho Lạc Đình Ân được cuộc sống tốt.