Lạc Đình Nhi về phòng. Cô thực sự thấy thương Lạc Đình Ân. Từ nhỏ trong gia đình chỉ có Lạc Đình Nhi là luôn lo lắng, quan tâm đến em gái mình.
"Chắc con bé lại giận mình rồi." - Lạc Đình Nhi thở dài, nghĩ thầm.
Cô ngồi nghĩ lại chuyện ngày xưa. Khi cô còn nhỏ, ba mẹ cô dắt về một đứa bé, nói là của một người bạn gửi và còn dặn dò cô phải yêu thương đứa bé như em ruột. Nhưng chính họ lại luôn đánh đập, chửi mắng đứa bé ấy.
Thì ra là vậy. Do Lạc Đình Ân không phải con ruột của Lạc gia. Họ không cả dạy dỗ cô đàng hoàng. Đó là lí do Lạc Đình Ân luôn ngỗ ngược, không biết lịch sự.
"Cộc cộc cộc. Lạc Đình Nhi, chị có trong đó không?" - Tiếng Lạc Đình Ân vang lên từ ngoài cửa phòng khiến Lạc Đình Nhi giật mình.
"Chị có. Em vào đi"
Lạc Đình Ân mở cửa bước vào. Lạc Đình Nhi thầm nghĩ "Sao con bé lại vào đây. Vừa mới đuổi mình đi cơ mà"
"Ân Ân, có chuyện gì thế?" - Lạc Đình Nhi hỏi
Lạc Đình Ân vẫn giữ khuôn mặt buồn thiu ấy cả buổi tối, cô lại gần Lạc Đình Nhi, rồi sà vào lòng chị mình như một đứa trẻ khiến Lạc Đình Nhi vô cùng bất ngờ.
Tiếng khóc thút thít của Lạc Đình Ân vang lên. Lạc Đình Nhi biết tâm trạng của em mình lúc này. Làm gì có ai không buồn khi phải kết hôn với một người mình không yêu cơ chứ.
Lạc Đình Nhi khẽ đưa tay lên xoa đầu em:
"Ân Ân ngoan, đừng khóc nữa. Có chị ở đây mà!"
"Chị. Tại sao chị luôn đối xử tốt với em. Tại sao chị không giống bọn họ?" - Lạc Đình Ân nói trong tiếng nấc.
Bọn họ mà cô nói chính là ba mẹ cô. Cũng phải. Ba mẹ cô là người độc ác, giả tạo, sao lại có đứa con gái hiền lành, tốt bụng như Lạc Đình Nhi.
"Vì chị thương em. Vì Ân Ân là em gái chị mà"
- Lạc Đình Nhi nhẹ nhàng nói.
Cũng may cô còn Lạc Đình Nhi luôn coi cô là người thân, chứ không, không biết giờ này cô đang suy nghĩ đến chuyện dại dột gì rồi.
Suốt mấy ngày chuẩn bị cho đám cưới, ba mẹ nhốt Lạc Đình Ân trong phòng, không cho cô ra ngoài để có cơ hội đi gặp Từ Bạch. Hai người họ chỉ biết nói chuyện qua điện thoại. Vì ông bà Lạc sợ rằng nếu để cô ra ngoài, cô sẽ cùng Từ Bạch bỏ trốn.
Suốt mấy ngày, cô cứ khóc, khóc đến cạn nước mắt. Chỉ có Lạc Đình Nhi luôn bên cạnh an ủi cô, nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy.
Hôm ấy, Lạc phu nhân bỗng nhiên mở cửa phòng Lạc Đình Ân vào, thấy cô đang khóc, bà có vẻ khó chịu:
"Khóc lóc, suốt ngày khóc lóc!"
"Sao mẹ vào phòng con mà không gõ cửa?" - Lạc Đình Ân tỏ thái độ không hài lòng.
"Mày có ngậm cái miệng lại không? Tao nói cho mày biết, mày mà không làm được như tao muốn, mày đừng trách tao!" - Bà Lạc quát.
"Mẹ còn muốn gì nữa? Muốn gϊếŧ con thì mẹ gϊếŧ luôn đi"
"Mày...mày giỏi..!"
Lạc phu nhân tức sôi máu lao vào tát Lạc Đình Ân. Có lẽ cô đã quá quen với đòn roi, nên bây giờ dăm ba cái tát với cô cũng chẳng là gì.
"Mày kết hôn với giám đốc Triệu, mày mà dám làm họ không hài lòng, tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ cho mày sống không bằng chết" - Lạc phu nhân nghiến răng.
"Sống không bằng chết? Hơn 20 năm qua chẳng phải con luôn sống trong cảnh đó sao?" - Lạc Đình Ân cười nhạt.
"Mày..."
Lạc Đình Ân vốn là đứa nghịch ngợm, không bao giờ chịu ai. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù bị đánh đập, nhưng cô không bao giờ chịu nhịn. Không vừa lòng là cô liền cãi lại. Đó cũng là lí do khiến cô bị hành hạ rất nhiều.
Bà Lạc lại một lần nữa bị chọc tức đến phát điên, bà túm tóc Lạc Đình Ân, đập đầu cô vào tường. Lúc ấy Lạc Đình Nhi nghe thấy tiếng ồn từ trên phòng em gái mình, cô đoán chắc rằng mẹ mình lại hành hạ Lạc Đình Ân, cô vội chạy lên.
"Mẹ, mẹ ơi. Dừng lại đi, đủ rồi!" - Lạc Đình Nhi chạy vào cản mẹ mình ra, rồi ôm chặt Lạc Đình Ân.
"Mẹ ơi đủ rồi đấy, mẹ đừng hành hạ Ân Ân nữa. Con xin mẹ!"
Bà Lạc không nói gì, tức giận đi xuống nhà. Lạc Đình Nhi ôm chặt em gái mình, vỗ về:
"Không sao đâu, có chị đây rồi."