Sở Thiên Ngạo cợt nhả giữ mặt của Liễu Thần, in nụ hôn thật sâu lên làn môi xinh đẹp đỏ mọng của cô. Liễu Thần hơi giãy giụa: "Thiên Ngạo, đừng á! Bên cạnh có người!"
Nghe lời nói của Liễu Thần, động tác của Sở Thiên Ngạo chẳng những không có ngừng lại, ngược lại càng thêm phóng đãng.
Bàn tay cứng như sắt không có chút nhiệt độ, hung hăng nhào nặn trước ngực Liễu Thần. Liễu thần đau đớn rên nhỏ một tiếng.
Không thể chịu được nữa, Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy trái tim đau nhức từng cơn, "Tổng giám đốc, nếu ngài không có dặn dò gì khác, tôi đi xuống trước." Lạnh lùng mở miệng, mang theo chút quật cường cùng khinh bỉ.
Sở Thiên Ngạo từ trong cổ Liễu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt của Mạc Tiểu Hàn, giọng nói còn lạnh lùng vô tình hơn cô: "Quét dọn phòng khách một chút."
"Biếи ŧɦái! Đại Biếи ŧɦái!" Mạc Tiểu Hàn âm thầm nguyền rủa trong lòng. Cô không biết Sở Thiên Ngạo rốt cuộc phát điên gì, hắn không nên ép cô quan sát trực tiếp cảnh xuân cung đồ trước mặt chứ.
Phòng khách ngôi nhà vô cùng sạch sẽ, Mạc Tiểu Hàn căn bản không phải quét dọn cái gì. Sở Thiên Ngạo sai cô quét dọn phòng khách, đơn giản chỉ là viện cớ, muốn hành hạ cô thôi.
Cầm khăn lau cũng được mà không lau cũng được đồ vật trong nhà căn bản không có chút bụi bặm, mỗi một động tác, cũng khiến bụng đau đớn.
Đứa bé, đứa bé của cô, đang trong bụng của cô từ từ lớn lên. Mạc Tiểu Hàn một tay chậm rãi xoa bụng, tâm trạng phức tạp khó tả.
Vốn không thấy rõ người đàn ông xa lạ, trong đêm khuya tối tăm, gieo một mầm mống nho nhỏ trong bụng cô. Cô có nên hận đứa bé này không? Dù sao nó cũng là kết quả của cường bạo.
Nhưng, không biết vì sao, Mạc Tiểu Hàn lại không có một chút căm hận với bào thai đang nằm trong bụng này. Đây là con của cô. Một trong những đứa con của cô. Cô là mẹ, cô sẽ bảo vệ con mình, để con cô thuận lợi đi tới thế giới này.
Mạc Tiểu Hàn tin chắc đây là một bé gái, một bé gái mềm mại trắng nõn, đáng yêu giống như một thiên sứ bé nhỏ. Trên gương mặt của Mạc Tiểu Hàn ánh lên nét cười. Cô đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai con gái, căn bản không rảnh đi quan tâm đôi nam nữ đang quấn lấy nhau như rắn ở trong phòng khách.
Sở Thiên Ngạo đang đè Liễu Thần ở phía dưới, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được liếc về hướng Mạc Tiểu Hàn.
Đáng chết! Vốn tưởng rằng có thể thấy vẻ mặt ganh ghét, căm hận trên mặt Mạc Tiểu Hàn, nhưng kết quả, Sở Thiên Ngạo lại chứng kiến một cảnh tượng là bàn tay Mạc Tiểu Hàn dịu dàng vuốt ve bụng mình, trên mặt mỉm cười mơ màng, có thể thấy được, cô đang ước mơ cái gì, hơn nữa, ước mơ này, khiến cô cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.
Trong lòng Sở Thiên Ngạo như bị dao găm tàn nhẫn đâm vào, đứa bé trong bụng cô, có phải là của người học trưởng đó? Có thể thấy được, Mạc Tiểu Hàn rất mong chờ đứa bé này ra đời.
Cô, rất thích người đàn ông kia sao?
Một hồi chua xót tràn ngập trong cổ họng Sở Thiên Ngạo, đôi mắt sâu thẳm trong một thoáng trở nên khát máu. Hắn như nổi điên xé toang bộ váy thật mỏng manh của Liễu Thần, bàn tay lưu lại những dấu ấn bầm tím trên người cô không một chút thương tiếc.
Sự điên cuồng của Sở Thiên Ngạo lại khiến cho Liễu Thần càng thêm hưng phấn. Cô rên lên rất to, hai chân vội vàng kẹp chặt vào hông của Sở Thiên Ngạo, không còn cảm thấy xấu hổ nữa, thét lên: "Thiên Ngạo, cho em! Mau cho em!"
Tiếng thét chói tai của Liễu Thần khiến Mạc Tiểu Hàn đang chìm đắm trong ảo tưởng giật mình tỉnh lại. Cô có chút chán ghét quay đầu sang chỗ khác, nhưng ánh mắt bất thình lình lại đối diện với ánh mắt khát máu của Sở Thiên Ngạo!
Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo khiến lưng Mạc Tiểu Hàn lập tức rịn ra mồ hôi lạnh!
Sở Thiên Ngạo, hắn biết mình đã mang thai sao? Hắn sẽ làm như thế nào? Nếu như hắn bỏ dở hợp đồng, chi phí phẫu thuật của ba sẽ làm thế nào?
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn phút chốc tràn đầy sự lo lắng!