Đêm đó Đinh Hạ Quân ngồi trước máy vi tính tranh thủ vẽ thêm một chút trước khi đi ngủ. Cô cầm chiếc bút cảm ứng nhưng lại không thể nào tập trung. Nghĩ tới Hắc Thứ Hựu lặng lẽ như chiếc bóng quanh quẩn trong nhà tìm việc gì đó để làm, cổ họng và trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, uất ức vô cùng.
Nhưng cô uất ức cái gì cơ chứ? Người làm chuyện sai trái là cô mà. Cô có tư cách gì than thân trách phận?
Cô vẽ vẽ vài nét trên máy tính bảng, kết quả không vừa ý cho lắm, khiến cô bực bội nhấn nút xóa rồi vẽ lại. Có vẽ thế nào đi nữa cô vẫn không hài lòng, đơn giản là vì tâm trạng không tốt.
Dường như có tiếng gõ cửa… một lần… rồi hai lần. Cô không biết mình có nghe lầm hay không. Rõ ràng là Hắc Thứ Hựu vừa giận vừa thất vọng đối với cô, sao lại là anh được chứ? Sau tiếng gõ thứ ba cô mới tin đó không phải là ảo giác, vội đứng dậy mở cửa.
Hắc Thứ Hựu đứng ngoài cửa cười với cô. Cô cảm nhận được nụ cười đó không kém tươi hơn mọi khi.
"Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu em không thích trẻ con thì chúng ta không sinh." Có lẽ anh uống lộn thuốc rồi, chính anh cũng không hiểu nổi mình nữa. Tiểu Hạ có lỗi gì chứ? Người phải mang nặng đẻ đau là cô, vất vả mười tháng cũng là cô, sao anh lại nỡ trách cô? Có rất nhiều cặp vợ chồng vì không có con nên sinh ra buồn chán. Khi nãy anh nằm trong phòng mình nhìn lên trần nhà, cuối cùng ý thức được cuộc sống không có cô lại càng buồn chán hơn.
Đinh Hạ Quân đau khổ. Giá như cô không nói dối ngay từ đầu thì hay biết mấy. Cô rất muốn thành thật nói cho anh biết cô không ghét trẻ con. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô sẵn lòng làm mẹ, sinh con cho anh.
“Em xin lỗi.” Đinh Hạ Quân chỉ mong ánh đèn trong phòng đủ mờ để che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Lần này Hắc Thứ Hựu cười thật tươi, anh tiến tới ôm cô vào lòng, “Không cần nói xin lỗi với anh. Thay vì ‘xin lỗi’ chi bằng hôn anh một cái."
Đinh Hạ Quân áp má vào ngực anh, nụ cười nhẹ trên môi, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Cô trân trọng biết bao những giây phút đã trộm được, nhưng khắc sâu trong lòng cô vẫn là cảm giác tội lỗi và tự ti.
Lần này là cô chủ động hôn anh. Thừa lúc cô còn mơ màng, Hắc Thứ Hựu bế xốc cô lên, đá chân đóng cánh cửa lại, tiến thẳng đến chiếc giường bên trong. Khi cô mở mắt ra thì người đàn ông hư hỏng đó đã kéo áo cô lên. Hơi lạnh thổi lên bộ ngực trần của cô, lạnh đến nổi da gà.
Đinh Hạ Quân trừng mắt, tát lên móng vuốt con sói. Hắc Thứ Hựu cười tinh quái, "Lạnh à? Không sao, anh sưởi ấm cho em!” Nói xong bàn tay của anh liền phủ lên hai đỉnh tuyết sơn của cô, nhịp nhàng xoa bóp, “Như vậy hết lạnh rồi nhé.”
Cô túm lấy chiếc gối bên cạnh ném vào mặt anh, “Anh thật là… thật là biếи ŧɦái!" Chiếc gối giống như sự phản kháng của cô, mềm mại không có sức. Cô thật sự không nỡ ra tay quá mạnh.
“Không sao.” Anh dễ dàng gạt chiếc gối sang một bên, cười vô tư, “Hôm nay anh có mua một quyển sách hướng dẫn cách mát-xa. Lát nữa sẽ làm cho em thoải mái.” Giọng nói anh chân thành, trái ngược với động tác của đôi tay anh và vật cứng đang đâm vào đùi cô.
“Anh có biết mình đang làm gì không?” Cô vô lực trách móc, hai má nóng bừng.
“Thì đang xoa xoa bóp bóp…” Tay anh vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên ngực cô. Đinh Hạ Quân cảm nhận rõ ràng hơi thở của mình ngày càng gấp, nhưng người đàn ông này vẫn trơ tráo, “Như thế này mới có thể thúc đẩy sự phát triển của cơ thể và cơ ngực...." Lần này chiếc gối đập trúng khuôn mặt tuấn tú đang cười nham nhở.
Hắc Thứ Hựu ném đống chăn gối đang cản trở xuống giường, “Thật đấy, anh đã xem gần hết quyển sách này rồi, bây giờ anh giúp em xoa bóp từ đầu tới chân nhé.” Nói xong anh dùng chân kẹp eo cô lại, nhanh chóng thoát quần áo rồi lao vào người cô.
“Dừng… dừng lại…” Đinh Hạ Quân cười đến đau bụng. Anh làm cô nhột không chịu nổi.
Nhưng cô đã bị anh giữ chặt, dù có chống cự thế nào cũng không thể cử động được. Bàn tay anh ngao du khắp người cô, đôi môi mơn trớn vành tai cô, thổi thổi rồi hôn, sau đó cắn nhẹ, "Đầu còn đau không?"
Cô lắc đầu, “Buổi trưa uống thuốc, đã hết đau.”
“Lần sau anh sẽ mát-xa cổ và đầu cho em, sách nói cách này rất hiệu quả.” Nếu trong sách có điểm gì không hiểu anh sẽ hỏi người khác. Trong hẻm có một võ đường truyền thống, còn có một tiệm hương liệu ở đầu ngõ. Anh có thể đến đó tham khảo, phối hợp Đông y và Tây y để tìm cách trị liệu tốt nhất.
Hóa ra anh mua sách là vì cô. Trong lòng Đinh Hạ Quân cảm thấy ấm áp, ngọt ngào. Cô vô thức nhích lại gần anh hơn.
“Hay là anh hát cho em nghe. Hát một bài, làm một hiệp rưỡi.”
“Một hiệp rưỡi là như thế nào?” Cô không nhịn được cười.
“Là như vậy đó!” Những hình ảnh dâʍ đãиɠ lần lượt hiện ra trong đầu óc đen tối của Hắc Thứ Hựu, anh cười gian, “Anh hát hai bài, ngày mai em…” Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.
Chưa kịp nghe xong Đinh Hạ Quân đã đỏ mặt hét lên: "Hắc Thứ Hựu, anh là tên biếи ŧɦái!" Trên giường không có gối để ném, đáng ghét!
“Đúng vậy!” Anh bắt đầu liếʍ cô.
“Chỉ là một bài hát, sao em phải làm cái chuyện…cái chuyện đó?” Đinh Hạ Quân có vẻ tức giận, nhưng giọng nói của cô rất khẽ, hai má đỏ ửng như quả đào, đôi mắt long lanh, khóe môi giật giật như đang nhịn cười.
“Anh luyện hát đã lâu rồi.” Nhân lúc cô ở lầu trên đóng cửa vẽ tranh, anh ở lầu dưới lén tập luyện cả một buổi chiều.
Cô thấy buồn cười, không ngờ người đàn ông này mặt dày như vậy, “Liên quan gì đến việc anh luyện hát lâu hay không lâu?”
“Nếu không thích nghe hát thì anh múa thoát y." Anh không có thời gian xem video hướng dẫn, phần vũ đạo có lẽ sẽ không đạt tiêu chuẩn.
Nghĩ đến cảnh đó, cô suýt cười phá lên, “Tại sao em phải xem anh thoát y?”
“Tán tỉnh người yêu thì phải như vậy chứ. Cùng lắm anh hy sinh một chút, vừa hát vừa múa cho em xem.” Anh rảo mắt tìm xem trong phòng có thứ gì có thể tạm dùng làm cột múa hay không… Chà, dường như không có.
"Sao anh không xòe đuôi như con công? Hay là hót như cá voi?"
“Xòe đuôi như con công thì hơi khó. Sợi lông dài nhất trên người anh chỉ có..."
"Hắc Thứ Hựu!" Cô ngắt lời anh, xấu hổ vô cùng.
“Không phải là em nói sao?” Anh làm nũng, hay nói đúng hơn là anh lưu manh, dùng thân dưới cọ xát vào cô, khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô thật sự bị anh dụ dỗ, chỉ có thể đầu hàng, “Anh không cần phải múa đâu.” Muốn cô cười bể bụng chết hay sao? Nhưng nếu anh có tài khiêu vũ thì thật quyến rũ. Nghĩ đến đây, cô muốn chảy máu cam... “Còn về phần hát, muốn được thưởng bao nhiêu thì phải tùy vào khả năng của anh."
Hắc Thứ Hựu mừng như bắt được vàng, "Anh sẽ không khiến em thất vọng. Chắc kiếp trước của anh là thiên thần âm nhạc. Lúc anh tập luyện đàn chim đậu trên dây điện cũng bay xuống nghe anh hát.”
“Chứ không phải chúng bị dọa đến nỗi rơi từ trên cao xuống à?”
Nhìn vẻ mặt tổn thương của anh cô thật không nỡ cười anh nữa, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh, “Chẳng trách sao hôm nay có nhiều côn trùng như vậy, thì ra là bị giọng hát của anh thu hút.” Khen rồi đó, anh vừa lòng chưa?
Hắc Thứ Hựu rất dễ dỗ, nghe vậy liền mỉm cười. Đinh Hạ Quân cũng cười theo. Anh hắng giọng, ôm lấy cô, hát khe khẽ vào tai cô.
“
Có lẽ chỉ là trực giác, nhưng có những chuyện chúng ta không nên hoài nghi. Chẳng hạn như trong đôi mắt em anh chợt thấy tương lai của mình…”
Đinh Hạ Quân vừa xúc động vừa ngạc nhiên khi anh chọn bài hát này. Đây không phải là bài hát của ban nhạc ngoại quốc mà cô yêu thích nhất sao? Lời nhạc miêu tả đoạn tình cảm giữa cô và anh, khiến cô vừa say đắm vừa xót xa.
“
Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Dường như giấc mơ của anh đã biến em thành hiện thực. Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Anh đã dành cả đời này để chờ đợi em…”
Giọng hát của anh quả thật rất hay, so với ca sĩ Darren Hayes thì khàn và trầm hơn rất nhiều. Tuy không phải là ca sĩ chuyên nghiệp nhưng giọng anh rất có lực, có thể là vì anh thường xuyên bơi lặn. Hai mắt Đinh Hạ Quân cay cay, nếu tiếp tục nghe cô sẽ bật khóc mất.
Hát đến câu sau giọng của anh trở nên cao vυ"t, khiến cô phì cười. Vào lúc này cô mới phát giác ra người đàn ông này miệng hát bài tình ca nhưng thân thể thì vẫn mất nết như mọi khi. Cô trừng mắt nhìn anh, rồi đột nhiên lăn ra cười ngặt nghẽo.
Cô gái này thật không biết điều, anh đang hát nghiêm túc đấy! Hắc Thứ Hựu rất tủi thân, nhưng vẫn không bỏ cuộc.
“
Chẳng có nghĩa lý gì cả, chỉ có cảm giác được trọn vẹn…”
Đinh Hạ Quân cười lăn lộn trên giường. Anh một mực kéo cô lại không cho làm loạn. Cười đủ rồi cô ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh nghe hát, thỉnh thoảng khúc khích vài tiếng.
Cô thấy mình hơi quá đáng, nhưng anh vẫn kiên trì hát cho tới cùng để được cô chấm điểm. Nhìn anh hát với ánh mắt vừa tình tứ vừa cam chịu, cô lại không nhịn được cười lăn.
Hắc Thứ Hựu muốn thừa dịp này trộm chút hương thơm để bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của mình. Anh ghé môi sát vào tai cô, dùng giọng hát trầm ấm vuốt ve cô, phà hơi thở nóng khiến cơ thể cô rạo rực. Còn chưa đủ, anh úp mặt vào cổ cô rồi thở ra, bàn tay như an ủi xoa bóp từng tấc da thịt...
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạ Quân buông thả như vậy. Cô xấu hổ che mặt lại, tạo cơ hội cho anh cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô.
“Anh thích nhất là qυầи ɭóŧ chấm bi…” Anh cầm chiếc qυầи ɭóŧ lên hôn hít.
Cô giận dỗi đánh vào ngực anh, thẹn thùng mắng: “Biếи ŧɦái!”
"À không! Ý của anh là thích cái mông đáng yêu dưới lớp qυầи ɭóŧ chấm bi." Anh đưa tay véo chỗ đó một cái.
Thì ra anh chấp niệm cái mông của cô! Đinh Hạ Quân dở khóc dở cười.
“Suy cho cùng anh thích nhất là người mặc chiếc qυầи ɭóŧ chấm bi.”
Cô định mở miệng cảnh cáo anh nhưng Hắc Thứ Hựu đã nhanh hơn một bước hôn lên môi cô. Anh áp trán mình vào trán cô, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn. Anh chợt nhớ ra mình chưa hát xong. Không được, anh không muốn bị 0 điểm đâu!
“
Thoạt nghe rất điên rồ, nhưng anh vẫn tin tưởng. Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Dường như giấc mơ của anh đã biến em thành hiện thực. Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Anh đã dành cả đời này để chờ đợi em…”
Đinh Hạ Quân quên cả thở, chìm đắm trong ánh mắt anh. Hắc Thứ Hựu quỳ trên người cô, một cánh tay chống trên giường, cánh tay kia vòng qua ôm trọn lấy cô. Bàn tay cô đặt lên bờ ngực trần của anh. Dưới cơ bắp rắn chắc, nhịp tim của anh cũng đập điên cuồng giống như cô.
“
Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Dường như giấc mơ của anh đã biến em thành hiện thực. Đã biết anh yêu em từ khi chưa gặp em. Anh đã dành cả đời này để chờ đợi em…”
Trái tim Đinh Hạ Quân co thắt lại.
Phải chăng tình yêu của anh đã vượt qua giới hạn của ký ức? Phải chăng anh yêu cô bằng cảm xúc đã ăn sâu vào con tim? Cô thật không dám nghĩ tới.
Hắc Thứ Hựu mỉm cười, định mời cô chấm điểm cho màn trình diễn vừa rồi của mình. Cô đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi anh, “Em không ngủ được."
“Vậy chúng ta làm thêm một lần nữa đi.” Anh nóng lòng muốn làm lắm rồi!
“Nhưng em mệt quá.”
“Vậy thì…anh hát ru em ngủ.” Đinh Hạ Quân cố nhịn cười khi anh hát bài ‘Đã biết anh yêu em’ một lần nữa*. Anh không quên những gì vừa đọc trong sách, bàn tay dịu dàng xoa vai và đầu cô, giúp cô thư giãn.
Những đêm về sau, bài hát và giọng hát của anh luôn theo cô vào giấc ngủ.
……
Tuy đang trong kỳ nghỉ nhưng Hắc Thứ Hựu vẫn không thích nhàn rỗi quá. Anh nhanh chóng bộc lộ tiềm năng của một ông chồng nội trợ.
Đương nhiên không có ai sinh ra đã biết làm việc nhà. Có một hôm anh đang bận rộn ngoài sân, thím Trương bên nhà đối diện ghé sang với một giỏ trái cây tặng cho Đinh Hạ Quân. Thấy anh đang phơi ga trải giường, bà tế nhị chỉ dẫn vài điều mà người đàn ông lớn đầu như anh không hề biết. Kể từ đó, Hắc Thứ Hựu trở thành đệ tử đắc ý của thím Trương. Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, sau này những việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay anh phụ trách.
"Hiếm khi thấy cậu về nhà, sau này nên dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn." Khi còn trẻ thím Trương thường một mình ra ngoài Bắc kiếm tiền nuôi gia đình. Bà không khỏi cảm khái cho số phận Đinh Hạ Quân phải sống lẻ loi một mình. Tuy cô không nói nhưng hàng xóm bọn họ luôn cho rằng Hắc Thứ Hựu là người chồng thường xuyên vắng nhà vì phải đi công tác.
“Tôi hiểu. Thật ra tôi cũng có ý định này.” Hắc Thứ Hựu có ấn tượng rất tốt với thím Trương. Anh thích tất cả những ai đối xử tốt với Tiểu Hạ.
Khi quét sân Hắc Thứ Hựu thường ở lại ngoài vườn ngắm hoa ngắm cỏ. Anh thích nhất là ngắm hoa, bởi vì đó là những giây phút thanh thản, yên tĩnh nhất. Đinh Hạ Quân rất khéo trồng hoa hồng. Anh cũng tìm hiểu chút ít về loài hoa này, tự nhủ phải chăm sóc cẩn thận những bụi hồng mà cô yêu quý nhất.
Trong vô số hoa hồng, cô thích nhất loại hồng màu tím, khi nở rộ to không kém gì hoa mẫu đơn, cũng gần bằng đĩa CD.
Cô trồng những bụi hồng tím dưới mái hiên. Trong màu tím đó có pha chút màu xanh rất nhạt, hàng xóm ai nấy cũng thấy lạ mắt.
“Hoa này tên là gì?” Mỗi khi cô ra ngoài vườn tỉa hoa anh luôn đi theo làm phụ tá, đứng bên cạnh che nắng cho cô.
Đinh Hạ Quân ngập ngừng. Cô nhớ trước khi anh mất ký ức đã từng hỏi cô câu này. Dường như anh đặc biệt tò mò về hoa hồng tím… Những người qua đường và hàng xóm cũng tò mò, nhưng cô chưa bao giờ trả lời, bởi vì đó là bí mật của riêng cô lúc bấy giờ.
"Shinoburedo..." Cô khẽ nói.
Hắc Thứ Hựu “ồ” một tiếng, nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn nữa là mình hiểu tiếng Nhật.
Hình như "Shinoburedo” bắt nguồn từ một bài thơ, tạm dịch là… "Cho dù tôi giấu kín," nhưng cô lại thích gọi nó là "tình yêu thầm kín" hơn. Một cái tên đơn giản, rõ ràng.
Tỉa hoa xong cô đứng dậy. Hôm nay chỉ cần cắt tỉa một ít thôi. Bây giờ đang là mùa hoa nở, nhưng qua mùa xuân hoa sẽ héo dần.
“Thì ra có cái tên đặc biệt như vậy.” Hắc Thứ Hựu nhìn chằm chằm đóa hoa như một đứa trẻ hiếu kỳ. Khi anh quay đầu lại thì bắt gặp cô đang nhìn anh với vẻ suy tư, nụ cười nhè nhẹ trên môi.
“Sao vậy?” Trên mặt anh có dính cái gì sao? Anh đưa tay chùi chùi.
Đinh Hạ Quân cười thật ngọt, "Không có gì."
Cô tháo bao tay ra, "Tối nay em đi chợ mua nguyên liệu làm thịt kho."
Nhắc đến thịt kho, hai mắt Hắc Thứ Hựu sáng lên, “Anh đi với em!”
Anh xung phong giúp cô xách giỏ. Ngày hôm đó, bóng hai người nắm tay nhau trải dài dưới ánh hoàng hôn, không bao giờ tách rời.
------
*Bài hát "I Knew I Loved You" của ban nhạc Savage Garden