Chương 7

Hắc Thứ Hựu thức dậy từ khi mặt trời vừa ló dạng. Đinh Hạ Quân vẫn còn nằm trong lòng anh, cái mông nhỏ của cô vô tình cọ cọ vào vật cương cứng của anh, khiến anh thầm than khổ nhưng lại không nỡ phá giấc ngủ ngon của cô. Anh chịu đựng bị cô cọ xát cho đến nỗi toàn thân muốn bốc cháy.

Hắc Thứ Hựu phải đấu tranh rất lâu mới bò dậy được. Anh đứng bên giường, cả người vã mồ hôi. Người không biết còn tưởng anh đang chơi trò mạo hiểm.

Trong hoàn cảnh như thế này, ở lại bên Tiểu Hạ mới là đùa với lửa.

Hắc Thứ Hựu trở về phòng mình trên lầu ba. Anh tắm rửa sạch sẽ, mang tâm trạng sảng khoái xuống lầu đi mua thức ăn sáng.

Khi anh trở về phòng cô, nàng công chúa ngủ trong rừng vẫn còn chưa thức. Cô ngủ rất say, một chân gác hờ hững trên tấm chăn, bắp chân trắng nõn như phát sáng trên chăn giường màu tối, làn da mềm mại đàn hồi như kẹo kéo tan chảy trong miệng, làm anh thật muốn ngoạm một cái. Áo ngủ của cô bị xốc lên tận eo, để lộ qυầи ɭóŧ chấm bi màu hồng và cặp mông nhỏ tròn trịa mà anh ngày đêm mơ tưởng.

Hắc Thứ Hựu nở nụ cười vừa gian tà vừa tinh quái. Anh lột sạch quần áo trên người, từ cuối giường bò về phía Đinh Hạ Quân như một con báo.

Anh không vồ lấy cô như một kẻ biếи ŧɦái mà chậm rãi thưởng thức, bắt đầu từ những ngón chân nhỏ nhắn hồng hào của cô. Hơi thở nóng bỏng khiến Đinh Hạ Quân đang say giấc khẽ rùng mình. Những nụ hôn của anh từ từ đi lên. Anh rất muốn gặm cắn bắp chân nõn nà ấy, nhưng lại sợ đánh thức cô, chỉ liếʍ láp một cách tiếc nuối, thỉnh thoảng dùng lưỡi đùa giỡn với chỗ lõm sau đầu gối cô.

Đinh Hạ Quân rêи ɾỉ nhấc chân lên tránh né, ngược lại càng thuận lợi cho môi anh tiếp tục xâm chiếm.

Ánh mắt của Hắc Thứ Hựu càng lúc càng nồng cháy hơn. Sự trêu chọc của anh biến thành cơn đói khát nguyên thủy nhất của người đàn ông. Thân dưới của anh lại sưng lên đau đớn.

Chậm đã! Anh ra lệnh cho chính mình. Tối qua anh cảm nhận rất rõ cô phản ứng như một xử nữ. Nhưng hiện tại anh không muốn dừng lại nữa. Anh hôn lên phía trong đùi cô, lưỡi anh xuyên qua qυầи ɭóŧ của cô nhẹ nhàng chạm vào nơi bí ẩn nhất, rồi tiếp tục hướng lên trên… cho đến khi cô lêи đỉиɦ, anh lập tức bắn hết tinh hoa của mình vào trong cô.

Sau này Đinh Hạ Quân mới hiểu người đàn ông này đã phải kiềm chế biết bao nhiêu. Anh sợ làm cô đau đến thét lên, sợ cô không được thoải mái, nếu không loài dã thú như anh sẽ không bao giờ dịu dàng đến vậy.

Mây mưa xong, Hắc Thứ Hựu không cho cô cơ hội thoát khỏi vòng tay mình, vội ôm cô bế vào phòng tắm.

“Em muốn đánh răng. Còn phải rửa mặt." Cô vẫn lo ngại việc mình chưa đánh răng. Phụ nữ xấu nhất là khi vừa mới ngủ dậy, không phải sao? Lần đầu của cô lại xảy ra trong tình trạng như vậy, khiến cô xấu hổ vô cùng.

“Vậy thì nhanh lên. Xong rồi chúng ta tắm uyên ương." Anh thì thầm vào tai cô.

Trong khi cô nặn kem đánh răng lên bàn chải, người đàn ông mặt dày này lại áp thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình lên lưng cô. May mà cô còn mặc áo ngủ!

Nhưng Hắc Thứ Hựu đã nhanh chóng tốc áo cô lên. Anh ngồi xổm xuống hôn bừa bãi lên cặp mông nhỏ tròn trịa mềm mại của cô.

Đinh Hạ Quân miệng đầy kem, rêи ɾỉ muốn phản kháng nhưng đùi anh đã kẹp chặt đôi chân cô, khiến cô không thể cử động.

“Em cứ đánh răng đi, anh tự tìm cho mình chuyện gì đó để làm.” Giọng nói của anh có chút khoái trá. Cô quay đầu lại nhìn, hốt hoảng phát hiện vật giữa chân anh lại ngóc đầu dậy.

Cô vội vàng quay đi, coi như không thấy gì cả!

Nhưng người đàn ông phóng đãng này thật là quá đáng. Cô suýt chút nữa sặc nước khi cảm thấy có cái gì đó ươn ướt, nóng ấm, mềm mại đang lướt qua chỗ lõm nhạy cảm sau đầu gối cô. Anh tiếp tục dùng lưỡi dạy dỗ cô, ép cô đầu hàng, rêи ɾỉ cầu xin anh thương xót...

….

Hắc Thứ Hựu mua bánh trứng và sữa đậu nành, đều là những món anh thấy cô thường ăn khi túc trực bên anh ở bệnh viện.

Suốt bữa ăn sáng, Đinh Hạ Quân luôn cảm thấy Hắc Thứ Hựu ngại ngùng như có điều muốn nói. Nếu là trước đây cô có thể bình tĩnh chờ anh nói ra, nhưng bây giờ đã khác. Anh hiện tại bị mất trí nhớ, trong lòng luôn canh cánh không yên.

“Anh có sao không?" Cô xé chiếc bánh quẩy thành từng mảnh rồi trộn vào sữa đậu nành.

Hắc Thứ Hựu nhíu mày nhìn cô đẩy bát sữa đậu nành tới trước mặt anh và đưa cho anh chiếc thìa. Anh không biết mình có thói quen được người khác đút ăn hay không. Tuy cảm thấy hỗn hợp này hơi ghê ghê, anh vẫn cầm lấy chiếc thìa và ăn sạch.

Đinh Hạ Quân đã ăn xong. Cô mỉm cười nhìn anh uống hết sữa đậu nành trong bát.

Thật ra Hắc Thứ Hựu không thích ăn bánh quẩy. Trên đường về anh thấy có một quán sữa đậu nành bán bánh quẩy và bánh tiêu, vì tò mò nên anh đã mua mỗi thứ một ít. Rốt cuộc anh chỉ muốn ăn bánh tiêu. Nếu có ai bảo anh thử bánh quẩy nhúng sữa đậu nành thì anh sẽ lấy cớ là rườm rà quá. Nhưng nếu người đó là cô thì anh sẽ ngoan ngoãn ăn không chừa một miếng.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô biết anh có thức ăn vào bụng thì sẽ quên hết phiền muộn, giống y như một chú mèo hoang.

Hắc Thứ Hựu nghiêm túc nhìn cô: “Anh chỉ muốn hỏi, trước khi mất trí nhớ anh làm gì để kiếm sống?” Anh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù người thân của anh chỉ có mình Tiểu Hạ, anh cũng nên có đồng nghiệp ghé thăm chứ, có đúng không?

Chẳng lẽ anh thật sự là một người vô công rỗi nghề, ăn bám đàn bà? Ý nghĩ này khiến Hắc Thứ Hựu chán nản vô cùng.

Đinh Hạ Quân sững người.

Cô đã nói dối trắng trợn như vậy, lẽ ra cô nên chuẩn bị tâm lý và những lời nói dối tiếp theo.

“Anh đương nhiên có việc làm." Đầu óc cô hoạt động nhanh đến mức cô không có thời gian cân nhắc việc đúng hay sai nữa. Cô chỉ biết một khi những lời nói dối đó kết thành một nút thắt không thể gỡ được, cô sẽ mất anh mãi mãi.

“Anh đang trong kỳ nghỉ phép.” Lời nói dối này có thể kéo dài một thời gian. Dù sao cô vẫn còn tiền tiết kiệm, Hắc Thứ Hựu còn lập một tài khoản ngân hàng để trực tiếp đóng tiền nước, tiền điện và các hóa đơn linh tinh. Anh còn một tài khoản nữa dành riêng cho cô dùng để sửa sang nhà cửa khi cần thiết. Trước mắt cô không phải lo lắng về việc kiếm tiền nuôi anh. “Anh nghỉ phép nửa năm, về đây chưa đầy một tuần thì chúng ta đi chơi khuya gặp phải bọn côn đồ. Anh bị họ đánh ra nông nỗi này.”

Hắc Thứ Hựu có nghe bác sĩ kể về nguyên do anh bị chấn thương. Những kẻ hại anh tất nhiên sẽ bị luật pháp trừng trị.

“Nghề gì mà nhàn thế, được nghỉ đến tận nửa năm?” Anh không lo bị ông chủ sa thải sao? Nếu bản thân anh là chủ, bỏ đi nửa năm thì còn kinh doanh gì nữa?

"Anh làm chủ một công ty." Đinh Hạ Quân nhớ rõ những gì anh đã nói với cô đêm đó. Cô biết rằng nửa thật nửa giả chính là lời nói dối thuyết phục nhất, "Đã lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi. Anh vừa hoàn thành vài dự án lớn, vì vậy cần nghỉ dưỡng một thời gian dài để lấy lại sức. Công ty kiến trúc của anh có trụ sở ở bên Mỹ. Anh thích môi trường ở Đài Loan nên định cư tại đây.”

"Thì ra là vậy.” Hắc Thứ Hựu không còn thắc mắc nữa. Thứ nhất là anh hoàn toàn tin tưởng cô, thứ hai là vì anh nhận ra trình độ tiếng Anh của mình cao hơn mức bình thường. Mỗi khi nhìn một tòa nhà, trong đầu anh luôn hiện ra một vài thuật ngữ chuyên ngành khiến anh lấy làm lạ.

“Trước tiên anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Có lẽ nửa năm sau anh sẽ nhớ lại mọi chuyện.” Đinh Hạ Quân nói vậy, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Ai mà biết được? Trong vòng nửa năm anh có thể nhớ ra quá khứ, cũng có thể quên đi tất cả.

Cho dù thế nào đi nữa cô vẫn muốn ở bên anh, được ngày nào hay ngày ấy. Cô thật không dám nghĩ tới hậu quả khi việc này đổ vỡ và những lời nói dối của cô bị vạch trần.

Càng nghĩ đến ngày đó, tâm trạng của cô càng nặng nề.

Đinh Hạ Quân về phòng vẽ tranh. Hắc Thứ Hựu muốn làm việc gì đó để gϊếŧ thời gian. Anh định ra ngoài đi dạo, nhưng xem ra ở nhà vẫn thoải mái hơn. Tuy anh vẫn còn bất an đối với môi trường xa lạ này, nhưng cũng chưa tệ đến nỗi không dám bước ra ngoài một mình, bằng không anh đã không xuống phố mua thức ăn sáng. Anh chỉ lo cô vẽ tranh xong rồi không tìm thấy anh. Ở bệnh viện cô đã chăm sóc cho anh thật tỉ mỉ, về nhà anh chăm sóc cho cô là lẽ đương nhiên.

Quá nhàm chán, Hắc Thứ Hựu lục lọi những thứ trong nhà, sau đó bước ra ngoài sân, bắt gặp một con chó vàng to đùng đang nằm hóng mát trước cổng.

Đây có phải là chó họ nuôi hay không? Chắc là vậy… anh thấy con chó này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra tên của nó.

Khi Đinh Hạ Quân xuống lầu thì gặp phải cảnh tượng người chó kình nhau.

Cô mở cửa lưới, chưa kịp gọi anh thì Hắc Thứ Hựu đã lên tiếng: “Nó tên gì?”

Đinh Hạ Quân ngẩn người. Cô chưa từng nghĩ đến việc đặt tên cho con chó.

"Là chó chúng ta nuôi có phải không?" Con chó khốn khϊếp này to gan ngáng đường anh, còn dám nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt. Anh chưa bao giờ thấy một con vật nào huênh hoang đáng chết như nó.

Đinh Hạ Quân chưa từng nghĩ đến việc nuôi chó. Mỗi khi nhìn thấy nó, cô đều thương hại cho nó chút thức ăn thừa. Từ đó nó ở lì nơi đây giữ nhà cho cô.

“Em chưa đặt tên cho nó.” Đặt tên cho thú vật chỉ khiến cho bản thân càng đau lòng, càng lưu luyến chúng hơn. Đây cũng là điều cô luôn tránh né.

“Cứ gọi nó là ‘đồ khốn’ đi." Xem kìa! Đồ khốn đó nhìn thấy Tiểu Hạ liền vẫy đuôi, thái độ nịnh nọt hoàn toàn khác với cái vẻ phách lối khi đối mặt với anh. Nụ cười biếи ŧɦái trên gương mặt chó của nó làm sao qua khỏi con mắt anh. Hắc Thứ Hựu nổi nóng và quyết định việc đầu tiên anh làm hôm nay là tắm cho con khốn đó, tiện tay dạy cho nó thế nào là “phận chó”!

“Em vẽ xong rồi à?”

“Chưa đâu. Em chỉ muốn ghé tiệm thuốc tây một lát.”

“Sao vậy?” Hắc Thứ Hựu đứng dậy đi đến bên cô, “Muốn mua thuốc cảm sao?” Anh nhớ sáng nay họ đã ngâm nước rất lâu, sợ cô bị cảm. “Em ốm à?” Anh đặt tay lên trán cô.

Mặt Đinh Hạ Quân nóng lên, “Em đi mua thuốc giảm đau." Ngoài ra còn có thuốc tránh thai. Cô nghe nói có một loại thuốc có thể dùng trong vòng 72 giờ sau khi quan hệ.

“Em thấy đau ở đâu?” Anh lo lắng hỏi.

"Chỉ là chứng đau nửa đầu bình thường thôi."

"Anh mua thuốc cho em. Em ở nhà nghỉ ngơi đi." Anh biết có một tiệm thuốc nằm đối diện quán sữa đậu nành. Hôm về nhà họ đã đi ngang qua.

Đinh Hạ Quân chần chừ một lúc, cuối cùng cô thở dài, thành thật nói: “Em không có thuốc tránh thai."

Hắc Thứ Hựu chợt nhớ rằng trước ngày hôm nay họ chưa từng quan hệ thân mật, nhưng tại sao lại như vậy? Cô là bạn gái của anh, họ lại sống chung một nhà… Anh vô thức gạt vấn đề khó hiểu này sang một bên - điều đó không quan trọng. Quan trọng là tương lai của anh và Tiểu Hạ, vì đó là điều duy nhất anh có thể nắm chắc và cùng cô vun đắp.

“Chúng ta cùng đi nhé.” Anh tươi cười nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, như thể đó là bản năng của anh vậy.

Tiệm thuốc không bán thuốc tránh thai khẩn cấp, cho nên Hắc Thứ Hựu đưa Đinh Hạ Quân đến phòng khám phụ khoa. Trong thời gian chờ đợi bác sĩ, anh chạy sang tiệm sách bên cạnh mua một quyển sách. Cô nhướng mày nhìn bao giấy trong tay anh, nhưng anh chỉ cười nhắc nhở cô đã đến lượt đi khám.

“Ngoại trừ hôm nay, tháng trước cô có quan hệ tìиɧ ɖu͙© không?" Sau khi xét nghiệm nướ© ŧıểυ, khẳng định thể chất Đinh Hạ Quân phù hợp, bác sĩ mới hỏi những vấn đề riêng tư. Bà ta dường như không quan tâm đến sự có mặt của Hắc Thứ Hựu, mặc dù ít khi có người đàn ông nào đi cùng vợ hay bạn gái đến khám phụ khoa.

Đinh Hạ Quân lắc đầu. Bác sĩ bắt đầu giải thích về tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp và thuốc tránh thai thường ngày. Hắc Thứ Hựu càng nghe càng cau mày, cuối cùng anh kéo Đinh Hạ Quân ra khỏi phòng.

“Anh làm sao vậy? Bác sĩ còn chưa kê đơn thuốc mà!”

“Em đừng uống mấy viên thuốc chết tiệt đó. Nếu có thì có thôi. Còn không có thì em vẫn có thể uống thuốc tránh thai thường ngày." Anh không ngờ thuốc tránh thai loại khẩn cấp và loại thường ngày có sự khác biệt lớn như vậy. Loại thường ngày có tác dụng bổ sung sức khỏe, nhưng loại khẩn cấp thì không, lại còn rất nhiều tác dụng phụ.

Đinh Hạ Quân không phải là cô gái hay mộng mơ. Phương Tinh La từng nói đùa rằng cô có thể “mượn giống” của Hắc Thứ Hựu để sinh con, nhưng cô cười và cho đó chỉ là sự lãng mạn trong tiểu thuyết mà thôi. Nếu cô có năng lực, có tài sản và danh tiếng trong giới hội họa, không sợ chết đói thì cô có thể cân nhắc chuyện sinh con. Nhưng hiện tại cô không có khả năng đó chứ đừng nói chi đến chuyện nuôi thêm đứa bé. Hơn nữa, nếu Hắc Thứ Hựu khôi phục trí nhớ sau khi họ có con thì sao? Đến lúc đó cô làm sao đối mặt với anh đây? Đối với anh và cả đứa bé, đều thật sự không công bằng.

“Em không muốn có con.” Cô đành nói một câu không thật với lòng mình, nhưng ngay sau đó vẻ mặt thất vọng của anh khiến trái tim cô đau nhói.

Trên đường về nhà Hắc Thứ Hựu không nói gì thêm, im lặng một cách lạ lùng. Còn Đinh Hạ Quân thì chỉ có thể chôn nỗi buồn dưới tận đáy lòng.