Chương 5

Cửa phòng đóng lại, tim Đinh Hạ Quân vẫn còn đập thình thịch. Cô đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy má, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô thật sự muốn đào một cái hố để chui xuống.

Áo của anh hẳn đã dính đầy nước mắt nước mũi của cô rồi.

Đinh Hạ Quân không còn trách Hắc Thứ Hựu. Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô vui đến quên đi tất cả. Cô không muốn anh đợi quá lâu, liền lục lọi tìm quần áo để thay.

Ăn một cái bánh với anh thôi mà cô cũng đắn đo không biết nên mặc gì. Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nổi nữa.

Trong khi thay quần áo, cô tự hỏi tại sao anh lại trở về đúng vào ngày sinh nhật của cô? Chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười ngây ngô.

Thay xong quần áo, cô nhớ ra hình như mình đã để anh đợi quá lâu. Cô hoảng hốt mở tung cửa, sợ Hắc Thứ Hựu sẽ đột nhiên biến mất, sợ anh chỉ là ảo giác thành hình từ sự cô đơn của cô. Nhưng bóng dáng cao lớn quen thuộc vẫn còn đứng ngoài hành lang chờ cô. Đinh Hạ Quân cười thật ấm áp ngọt ngào, cảm thấy rất mãn nguyện.

“Ước mau đi.” Anh cầm chiếc bánh kem sáu tấc đưa đến trước mặt cô.

Cô nhắm mắt lại định ước điều gì đó, anh lại nói: “Khoan đã.”

Cô nhìn anh khó hiểu, nhưng anh mỉm cười, “Chúng ta hát bài mừng sinh nhật đi. Chúc cô sinh nhật vui vẻ…” Nói xong, anh bắt đầu hát.

Đinh Hạ Quân thấy buồn cười trước tình cảnh này. Anh và cô đứng ngoài hành lang tối mờ với chiếc bánh kem, hát chúc mừng sinh nhật cho nhau nghe.

“Được rồi, cô ước đi. Hôm nay cô được bốn điều ước.”

"Tại sao?"

"Ba ước nguyện đầu là cho bánh kem… Thật ra tôi không chỉ mua chiếc bánh con gấu này. Tôi còn hỏi xem có ông già Noel hay nàng tiên đỡ đầu không. Còn có bánh hình Phật tổ nữa, cô có muốn không?” Tiệm bánh đúng là có những loại bánh đa dạng như vậy.

“Không cần!” Đinh Hạ Quân thấy phiền, nhưng cũng không nhịn được cười.

“Ước nguyện thứ tư là dành riêng cho cô. Chuyện khi nãy tôi thật sự xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật của cô. Tôi muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.”

Đinh Hạ Quân khẽ cười, may là ánh sáng ở đây rất mờ, không đủ để anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Anh nhớ ngày sinh nhật của tôi, còn lặn lội về đây ăn mừng với tôi, tôi rất vui. Chuyện vừa rồi tôi không để bụng đâu.”

“Vậy thì cô ước đi. Nhanh lên, nến sắp cháy hết rồi.”

Cô nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ đã biết điều mình khao khát nhất là gì.

Thổi nến xong, Hắc Thứ Hựu bật đèn và hai người xuống phòng khách cắt bánh. Anh hỏi cô về ước nguyện thứ tư.

Thấy anh hỏi mãi không thôi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đinh Hạ Quân. Cô nửa trông chờ, nửa lo sợ bị từ chối, "Ngày mai anh... có rảnh không?" Cô rất sợ anh nhận ra điều khác thường trong lời nói của cô.

“Rảnh." Vốn dĩ ngày mai anh sẽ bay sang Nhật, nhưng vì hôm nay là sinh nhật cô nên anh từ Mỹ về Đài Loan sớm hơn một ngày. Dù sao cũng đã hứa với cô rồi, Hắc Thứ Hựu quyết định ở lại đây thêm một ngày nữa. Dời lại chuyến bay một chút cũng chẳng có hại gì.

Mặt Đinh Hạ Quân càng đỏ hơn, cô cảm thấy yêu cầu mình sắp đưa ra có hơi đường đột. Có lẽ anh sẽ thấy cô kỳ quái. Nghĩ đến đây, cô ngập ngừng, “Tôi muốn đến rạp xem phim, nhưng bạn tôi không có ai được rảnh. Anh đi với tôi có được không?" Cô hồi hộp đan các ngón tay vào nhau, “Cũng không phải chuyện lớn gì, không xem cũng không sao."

Chỉ là xem phim thôi? Hắc Thứ Hựu cười tươi, "Đương nhiên, lâu lắm rồi tôi không đi xem phim." Xem phim xong anh sẽ đưa cô đi ăn tối và dạo phố mua sắm. Cô còn trẻ như vậy mà phải lao mình ra ngoài kiếm sống, có lẽ hiếm khi được ra ngoài chơi.

Đinh Hạ Quân rất hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên trong đời cô hẹn hò với người cô thích!

Đúng, là người cô thích... Nghĩ lại thật buồn cười, cô từng cho rằng nếu mình không thừa nhận thì sẽ không đánh mất trái tim. Cô cho rằng mình quá cô đơn, cho nên khi anh bước vào cuộc sống cô ngộ nhận rằng đó là yêu. Nhưng cô lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Hắc Thứ Hựu chỉ ở lại với cô thêm một ngày, nhưng một ngày ngắn ngủi cũng đủ để cô nhận rõ lòng mình.

Phải chăng cô sống quá khép kín? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có những người từng trải mới hiểu thế nào là tình yêu chân thực?

Từ khi còn nhỏ cô đã hiểu, những ước nguyện vào ngày sinh nhật sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Anh có thể thích cô không, dù chỉ là một chút? Đây là ước nguyện đầu tiên và duy nhất của cô. Nghĩ lại thật là ngớ ngẩn. Ước nguyện không thành thì đã sao? Mối tình đơn phương này là do cô tình nguyện.

Cuộc đời Hắc Thứ Hựu như một chiếc kính vạn hoa, một áng mây trôi khắp phương trời, còn cô là cái gì? Chỉ là một bức tranh minh họa màu trắng đen bị đóng trên tường, chỉ có thể ghen tị với sự tự do của áng mây và vẻ đẹp muôn màu của kính vạn hoa. Làm sao cô dám mơ có một ngày anh sẽ thích cô chứ?

Cô yêu thầm anh, như vậy cũng đủ rồi. Thỉnh thoảng có anh bên cạnh cuộc sống đơn điệu của cô đã hạnh phúc hơn trước nhiều.

Có đôi lúc cô nhớ đến câu chuyện hoàng tử nhỏ bé và con cáo mà rơi nước mắt, bởi vì cuối cùng hoàng tử nhỏ bé đó đã quên rằng con cáo vẫn đang đợi mình.

Bốn mùa đến rồi lại đi, Đinh Hạ Quân lặng lẽ bảo vệ bí mật của mình, lặng lẽ trồng hoa tím ngoài sân.

Sau này Hắc Thứ Hựu tò mò hỏi cô: “Hoa này tên là gì?” Cô chỉ mỉm cười không nói.

Bởi vì... đó là một bí mật rất đẹp, cũng rất buồn.

Phần ký ức bị đánh mất của anh vẫn còn nhiều uẩn khúc.

Khoảng thời gian đó Hắc Thứ Hựu vì công việc mà thường xuyên đi lại giữa Mỹ và Nhật Bản. Thời gian còn lại anh đi khắp nơi trên thế giới, rất ít khi về Đài Loan.

Về phần Đinh Hạ Quân, cô chăm chỉ vẽ tranh. Cuối cùng cô cũng có chút thành tựu và tìm được công việc ổn định với một số nhà xuất bản và báo chí. Những khi rảnh rỗi cô đều ngóng trông, mong chờ thông tin của Hắc Thứ Hựu. Cô chờ ngày anh trở về, cũng vì anh mà bỏ qua lời mời đi du lịch với bạn bè. Cô biết mình không nên như vậy, nhưng nếu anh trở về lúc cô đi xa thì sao đây? Hắc Thứ Hựu có thể không quan tâm cô có ở nhà hay không, nhưng cô rất sợ lỡ mất anh.

Cô buồn khi không nhìn thấy anh, cũng buồn khi gặp được anh, vì cô biết anh sẽ nhanh chóng rời đi. Cô không còn thỏa mãn với tình trạng hai người ở chung một nhà nhưng lại không thực sự ở chung một nhà.

Nếu Hắc Thứ Hựu biết được tình cảm của cô thì sẽ ra sao? Có lẽ anh sẽ ngại ngùng, sẽ không muốn quay về Đài Loan nữa. Cô lo được mất nên đành giả vờ như không có gì, nhưng càng sợ mất thì càng dễ đánh mất. Cô cố gắng che đậy cảm xúc của mình. Mỗi lần Hắc Thứ Hựu rời đi cô lại âm thầm đau khổ và hụt hẫng, không biết nên làm sao.

Cô có những khoảnh khắc hạnh phúc, cũng có nhiều điều nuối tiếc, nhưng cô vẫn hoài niệm và trân trọng mỗi giây phút bên anh.

Yêu thầm quả thật là đắng nhiều hơn ngọt, nước mắt nhiều hơn tiếng cười. Nụ cười để dành cho người mình yêu, còn nước mắt chỉ có thể âm thầm nuốt vào bụng.

“Cậu đó, nên dứt khoát đi. Một là thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, hai là dọn ra ngoài không gặp anh ta nữa!" Đây là lời khuyên của cô bạn thân qua MSN.

Đinh Hạ Quân phì cười. Sau biến cố của gia đình, cô đã không còn liên lạc với bạn bè thời sinh viên nữa, ngoại trừ một số ít người như Phương Tinh La. Điều thú vị là thời còn đi học hai cô chỉ quen biết sơ sơ. Sau khi tốt nghiệp Phương Tinh La viết tiểu thuyết, nhờ vậy hai người tình cờ gặp lại và trở thành đôi bạn thân.

Phương Tinh La nói vậy cũng có lý do của cô ta. Tình sử của cô ta tóm tắt là: tính tình bốc đồng, không chịu nổi những trò mập mờ dây dưa, khi tìm được người mình thích thì phải tìm cách tỏ tình. Còn kết quả tỏ tình thì… có tốt, có xấu, có đủ.

“Chuyện tình cảm không nhất thiết phải có kết quả.” Đinh Hạ Quân đáp, nhưng trong lòng cô biết rõ đây chỉ là một cái cớ.

“Được, chờ anh ta kết hôn rồi mang vợ về giới thiệu với cậu, lúc đó cậu đừng đến khóc lóc với tớ nhé!” Lời nói phũ phàng, nhưng cũng không sai. Nếu cô không nỡ rời xa anh thì nên sớm nói cho anh biết. Trước sau gì cũng phải đối mặt, cùng lắm là bị từ chối rồi tự mình bỏ đi.

Nghĩ đến có ngày đó, trong lòng cô dâng lên nỗi chua chát. Cô ngồi thừ ra cho đến khi nghe thấy ai đó mở cánh cổng sắt trước nhà.

“Gâu!”

“Con chó này, mày từ đâu đến đây?”

Nghe giọng Hắc Thứ Hựu vang lên, niềm vui liền lấn át nỗi buồn trong cô. Cô nhanh chóng nói với Phương Tinh La: “Anh ấy về rồi! Tôi đăng xuất nhé!” Cô biết Tinh La sẽ cười cô trọng sắc khinh bạn, nhưng cô không để tâm.

Đinh Hạ Quân vội vã xuống lầu. Khi đến chân cầu thang cô thả chậm bước, giả vờ như vô tình đi ngang.

Hắc Thứ Hựu đang ở ngoài vườn ngắm hoa. Thấy cô mở cửa lưới bước ra ngoài, anh trầm trồ: "Đã lâu không gặp. Cô trồng hoa khéo thật, tôi còn nhớ trước đây là sân trống, giờ đã khác hơn nhiều."

Đinh Hạ Quân đỏ mặt. Làm sao cô dám nói cho anh biết những khi nghĩ đến anh cô thường ra vườn coi sóc hoa? Cô muốn tìm một việc gì đó để làm vơi đi nỗi nhớ.

Cô liếc con chó to màu vàng đứng ngoài hàng rào sắt, cố gắng chen đầu vào, “Xin lỗi, trước đây nó bị thương nên tôi mới mang nó về. Qua mấy ngày nó lại không chịu đi…” Dù sao anh cũng là chủ nhà. Tuy cô không thực sự nuôi chó nhưng cũng nên giải thích với anh một tiếng: “Ban đầu tôi không muốn giữ nó lại, nhưng lúc đó chân của nó bị thương, dường như bị bọn trẻ bên láng giềng đánh, nó lết tới trước nhà chúng ta, cho nên…”

Cô không nhận ra mình dùng chữ “nhà chúng ta,” và Hắc Thứ Hựu cũng không xem đó là chuyện khác thường. Nhìn vẻ lo lắng và tự trách của cô, anh liền an ủi: “Cô muốn nuôi nó cũng được, tôi không ghét chó đâu. Chỉ là tôi ít khi ở nhà, vì vậy mới không nuôi thú cưng. Không sao."

Lời nói của anh khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

"À, cô ăn tối chưa?" Anh nhìn đồng hồ. Giờ này vẫn còn sớm, nhưng anh hơi đói.

“Chưa.” Cô cũng không ăn sớm như vậy.

Hắc Thứ Hựu mỉm cười, tâm tình vui vẻ: “Đi với tôi. Tôi mời cô đi ăn một bữa." Một người ăn một mình thật là vô vị.

Đinh Hạ Quân thấy hôm nay mình gặp vận may rồi. Tuy đây không phải lần đầu Hắc Thứ Hựu đưa cô đi ăn tối, nhưng vẫn là cơ hội để cô được ở bên anh, trò chuyện với anh. Cô không cần tìm lý do để tiếp cận anh, chỉ là lúc này hơi đột ngột.

Hai người ít khi đến nhà hàng cao cấp. Hắc Thứ Hựu không thích ăn món Tây cầu kỳ, chỉ thích những món Trung Quốc, đặc biệt là đồ ăn vặt của Đài Loan. Chiếc xe thể thao sang trọng của anh không đi câu lạc bộ hay khách sạn năm sao, mà chở Đinh Hạ Quân đi khắp các con phố nhỏ và ngõ hẻm, tìm những quán ăn ngon nổi tiếng.

Có đôi khi cô nghĩ, tính cách giản dị dễ gần của anh là một trong những nguyên do cô thích anh.

"Đừng ăn quá no, lát nữa chúng ta còn đi ăn đậu hủ thối nữa." Đêm nay anh lúc nào cũng cười tươi, xem ra tâm tình rất tốt. Cô ước gì họ có thể mãi mãi như thế này.

Mỗi khi Hắc Thứ Hựu nổi hứng anh liền mời cô đi ăn và mua sắm, cho dù anh vừa từ sân bay về. Còn Đinh Hạ Quân thì khỏi phải nói, tuy công việc chồng chất cô luôn nói với anh là mình được rảnh. Cho dù phải thức khuya làm bù cô cũng thấy vui.

Họ thường đi chơi đến nửa đêm. Cho dù Đinh Hạ Quân cố che giấu Hắc Thứ Hựu vẫn nhận ra cô rất mệt và nhất quyết đưa cô về nhà.

Anh đậu xe ở ga-ra nhiều tầng, sau đó hai người cùng nhau đi bộ về. Anh chưa từng nắm tay cô, ngoại trừ những lúc đỡ cô đi trên con đường gập ghềnh hay trơn ướt. Đinh Hạ Quân thật mong đâu đâu cũng là con đường sỏi đá ướt mưa. Ý nghĩa này hơi điên rồ, nhưng chỉ cần anh nắm tay cô một chút thôi là cô sẽ vui vẻ cả ngày.

Hắc Thứ Hựu thường đi phía sau cô trên vỉa hè. Nếu có xe gắn máy chạy sát thì anh sẽ nhẹ nhàng kéo cô sang một bên, dùng thân mình che chở cho cô. Nếu con đường quá gập ghềnh thì anh sẽ đi trước, sau đó quay lại đỡ cô.

Những cử chỉ tinh tế này là do anh lớn lên ở nước ngoài, học thói quen bảo vệ phụ nữ thôi, có phải không? Cô quả thật chưa biết nhiều về anh. Cô gọi anh là anh Hắc, cũng như anh gọi cô là cô Đinh. Họ chỉ là chủ nhà và người thuê bình thường, tuy rằng anh vẫn lo lắng cho cô như một người bạn.

Đinh Hạ Quân chợt nhớ đến lời nói của Phương Tinh La, tâm trạng đang vui vẻ thoải mái chợt trở nên bất an.

Cô vốn định giữ mãi bí mật này, nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Cho dù hai người có vui vẻ bên nhau, nỗi đau trong lòng cô ngày càng trở nên sâu sắc hơn. Cô càng ngày càng trở nên tham lam, muốn thăm dò tình cảm của anh, muốn gửi vài tin nhắn để anh hiểu rằng cô rất thích anh, nếu anh có một chút cảm tình với cô thì… Lần này cô quyết định lấy hết can đảm.

Thế nhưng lời còn chưa tới cửa miệng thì đã bị cô nuốt trở lại.

Đinh Hạ Quân lặng lẽ thở dài. Nếu có một ngày nào đó anh kết hôn, cô sẽ chúc phúc cho anh và tìm cớ dọn ra khỏi căn nhà này. Anh cho cô ở đây gần như miễn phí, không cần phải trả tiền điện nước, nhờ vậy cô đã dành dụm được một ít tiền cho cuộc sống sau này.

Hai người rẽ vào con hẻm, Hắc Thứ Hựu chợt nắm lấy tay cô. Tim Đinh Hạ Quân đập lỡ nửa nhịp.

“Lạ thật. Đèn trong hẻm hình như bị hư rồi. Cô đi cẩn thận nhé." Anh nắm tay cô đi về phía trước.

“Ồ.” Quả nhiên là rất tối. Đinh Hạ Quân cúi gằm mặt, tim đập rộn ràng, may là anh không nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô.

Đi được vài bước, Hắc Thứ Hựu dừng lại. Anh đứng chắn trước mặt cô, dùng lưng che khuất đi cô.

“Đúng là nó rồi! Nó báo hại tụi mình bị cảnh sát bắt ở tù bấy lâu nay." Đinh Hạ Quân chỉ nghe được giọng nói đàn ông vừa dữ dằn vừa quen thuộc.

Hắc Thứ Hựu đẩy cô ra, im lặng ra dấu bảo cô chạy trở về đường lớn. Đinh Hạ Quân còn chưa hiểu gì thì có một giọng nói vang lên khiến cô sững người.

“Hóa ra là mày. May thật, vừa đi nhậu về một mình đã gặp lại tên bại tướng từng bị tao đập cho một trận tả tơi." Tuy ánh sáng trong hẻm yếu ớt, Hắc Thứ Hựu vẫn nhận ra tên côn đồ một năm về trước. Anh ra vẻ như đang đi dạo một mình, mong sao chúng không phát hiện Đinh Hạ Quân đang đứng ở phía sau.

Tên côn đồ nổi nóng trước thái độ của anh. Hắn văng tục một lúc, nhưng Hắc Thứ Hựu vẫn chẳng có phản ứng gì, giữ nguyên vẻ mặt khıêυ khí©h: “Tiếc là mày quá ngu ngốc. Đã mang ma túy trên người mà còn đi bắt nạt người già yếu đuối. Đến đồn cảnh sát đương nhiên là bị giam giữ, liên quan gì đến tao?"

“Dài dòng quá! Hôm nay bọn tao đến để trả thù..." Sau đó là một tràng chửi thề sặc mùi dân du đãng.

Đinh Hạ Quân vốn không nhớ rõ, nhưng cảnh tượng vừa rồi rất quen thuộc, khơi lại ký ức từ một năm trước. Cô đã tình cờ chứng kiến đám côn đồ này hành hung người ngay tại đây.

Cuối cùng cô cũng hiểu được ám hiệu của Hắc Thứ Hựu. Cô không chút do dự, lập tức quay người chạy ra khỏi con hẻm đến đồn cảnh sát tìm tiếp viện.

Nhưng lần này Hắc Thứ Hựu gặp xui xẻo rồi. Con hẻm quá tối, đám côn đồ còn mang thêm người phục kích. Khi Đinh Hạ Quân và cảnh sát đến nơi thì gặp phải cảnh tượng khiến máu trong người cô đông lại - bọn chúng lấy chai rượu đập vào đầu Hắc Thứ Hựu. Con người cho dù dũng cảm đến mấy cũng không đề phòng được những kẻ đánh lén. Anh ngã lăn xuống bậc thang, đầu phải khâu vài mũi, còn phải nhập viện để theo dõi.

Lúc này Đinh Hạ Quân mới thấm thía một điều, cô hầu như không biết gì về đời tư của Hắc Thứ Hựu. Không còn cách nào khác, cô đành phải lục ví của anh tìm chứng minh thư và thẻ bảo hiểm y tế để làm thủ tục nhập viện. Cô không biết phải làm thế nào để báo tin cho gia đình anh. Hắc Thứ Hựu dường như cố ý không để cho người khác biết anh trở về Đài Loan. Anh từng nói với cô rằng khi nghỉ chân ở đây anh không muốn bị ai quấy rầy, kể cả người thân. Lúc nào cần thông báo thì anh tự nhiên sẽ thông báo thôi.

Anh bị hôn mê, Đinh Hạ Quân gần như sống trong bệnh viện. Cô chỉ về nhà hai lần để thay quần áo và trả lời một vài e-mail của nhà xuất bản và báo chí.

Suốt thời gian đó cô chìm sâu trong sự tự trách.

Nếu cô thông minh hơn, phản ứng nhanh nhẹn hơn thì cô đã đi tìm cảnh sát từ khi Hắc Thứ Hựu ra dấu cho cô. Anh đáng lẽ không bị thương nặng đến thế.

Đinh Hạ Quân túc trực bên giường anh cả ngày lẫn đêm, cho đến ngày thứ tư anh mới tỉnh lại. Cô định lấy nước cho anh uống, rồi đánh rơi chiếc khăn bông trong tay khi nghe câu đầu tiên của anh: “Cô là ai?"