“Kỷ tử tính bình, vị ngọt, bổ gan bổ thận, bồi dưỡng tinh khí và làm sáng mắt… làm sáng mắt thì hiểu, nhưng còn tinh khí..."
Có phải là cái “tinh” như anh đang nghĩ không? Hắc Thứ Hựu sờ cằm, sau đó cầm lấy túi kỷ tử mà anh vừa mua ở tiệm thuốc Đông y. Anh liếc cái túi to rồi liếc quyển sách, đáy mắt lóe lên tia xảo trá.
Hehehe... Vậy thì món này anh nhất định ăn cùng cô. Anh cất quyển sách Đông y, sau đó mở quyển sách dạy nấu ăn vừa mới mua.
“Trứng hấp kỷ tử… Trứng hấp kỷ tử…” Tiểu Hạ nói thèm ăn món trứng hấp. Là thủ phạm hại cô phải ngủ muộn, anh xung phong phụ trách bữa ăn trưa.
“Được rồi! Trước tiên, trộn đều hai phần trứng và một phần nước, sau đó..."
Khi mặt trời gần đến đỉnh đầu Đinh Hạ Quân mới mò xuống bếp. Đầu tiên đập vào mắt cô là một nồi trứng hấp vàng ươm. Cô đứng yên tại chỗ, trố mắt nhìn chiếc nồi to đùng.
"Đó là cái gì?" Đừng nói với cô toàn bộ là trứng hấp nhé!
Hắc Thứ Hựu cười thật vô tư, “Trứng hấp kỷ tử." Chẳng qua anh không khéo điều chỉnh phân lượng, kết quả phần ăn cho hai người trở thành phần ăn cho mười người.
“Anh làm nhiều như vậy để cho ai ăn?" Người ta đãi tiệc cưới cũng không nhiều vậy.
“Cho em và anh cùng ăn.” Đây chính là tình yêu của anh, đương nhiên là dâng hết cho Tiểu Hạ.
Đinh Hạ Quân đi tới bồn rửa chén, nhìn thấy một đống vỏ trứng, dở khóc dở cười nói: “Anh không biết một người trưởng thành một ngày nên ăn bao nhiêu quả trứng sao?”
Anh chỉ muốn Tiểu Hạ thưởng thức tình yêu của anh thôi, còn những thứ khác anh chưa từng nghĩ qua.
“Tôi không muốn ăn món này cả tuần đâu." Cô khoanh tay tuyên bố.
Hết cách, không thể để Tiểu Hạ vì tình yêu của anh mà bị cholesterol cao. Hắc Thứ Hựu liếc nhìn con khốn đang nằm ngủ trong phòng khách. Con chó vàng đột nhiên mở mắt nhìn anh chằm chằm đầy cảnh giác.
May là những món khác của anh không tệ. Anh đã cố tình chuẩn bị một bàn thức ăn đầy dinh dưỡng cho Tiểu Hạ. Anh nêm nếm không quá mặn hay quá nhạt, nhưng nếu đem so sánh với thức ăn cô nấu thì chẳng khác gì cơm thiu - đương nhiên đây chỉ là cách nói khiêm nhường. Anh yêu cô như vậy, làm sao nỡ cho cô ăn đồ thiu. Chỉ là tài nấu ăn của Tiểu Hạ trong mắt anh là thiêng liêng nhất, trên đời không ai sánh bằng.
Thấy cô không hề chê bai bữa cơm anh làm, lòng Hắc Thứ Hựu vui như mở hội. Anh nghĩ chi bằng thừa dịp này giải quyết nghi vấn trong lòng mình. Dù sao đi nữa tâm trạng của Tiểu Hạ hôm nay không tồi.
Hắc Thứ Hựu gỡ xương cá rồi gắp một miếng vào bát của cô, “Tiểu Hạ.”
“Hả?”
“Chuyện đó… Em biết mà, anh từng bị chấn thương, sau đó mất đi một phần ký ức...”
Trong thời gian đó, trợ lý của anh đã thay mặt anh đi lại giữa hai nước Mỹ và Đài Loan, cũng là đường dây liên lạc duy nhất giữa anh và cô. Tiểu Hạ tất nhiên biết chuyện anh bị mất trí nhớ.
Anh cẩn thận quan sát phản ứng của cô, thấy cô vẫn ăn cơm như bình thường, anh mới bạo dạn nói: "Anh đã quên mất một đoạn thời gian.” Anh dừng lại một chút, chờ cô chủ động nói ra, nhưng cô chỉ gắp thức ăn, dường như không có hứng thú với lời anh vừa nói.
Hắc Thứ Hựu có chút khổ sở, không khỏi căng thẳng.
“Anh muốn hỏi em, trong đoạn thời gian đó, anh có chuyện gì quan trọng đã hứa với em không?” Chẳng hạn như là đính ước, hay là thề non hẹn biển, sống chết có nhau… Anh càng nghĩ càng thấy có khả năng này bởi vì mỗi khi nhìn trộm cô tim anh đều đập loạn lên.
Đinh Hạ Quân ăn một miếng cơm nữa rồi đặt bát đũa xuống, từ đầu tới cuối không thèm liếc anh một cái.
“Có.” Cô đứng dậy, “Tôi no rồi.”
"Để anh rửa bát cho." Công việc này vốn là của anh mà. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là câu trả lời của cô, mau nói cho anh biết đi! Nói bọn họ đã từng thề non hẹn biển, có nhật nguyệt làm chứng, sơn vô lăng thiên địa hợp cũng không tách rời... Ánh mắt anh nhìn cô đầy mong đợi, trống ngực đập điên cuồng.
“Anh hứa trả lại tôi 5 triệu.” Vừa nói xong cô bỏ ra ngoài, không hề quay đầu nhìn anh một lần.
Hả? Hắc Thứ Hựu đứng chết lặng ở đó, qua một hồi lâu mới choàng tỉnh.
Thu dọn… anh đành phải thu dọn. Thu dọn những mảnh vỡ của trái tim mình, thu dọn sạch sẽ. Ôi, cõi lòng tan nát này ai thấu cho anh!
Tiểu Hạ đang nổi giận.
Anh không biết cô giận là vì anh mất trí nhớ, hay là vì sau đó anh có vẻ hoài nghi chuyện mình nợ cô 5 triệu. Tóm lại, hai ngày kế tiếp anh bị cô thẳng chân đá xuống giường, kết quả bị mất ngủ suốt hai ngày nay. Anh nai lưng làm hết việc nhà để lấy công chuộc tội, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì… Anh tự động viên mình rằng chỉ có hai ngày thôi, nói không chừng qua mấy ngày nữa Tiểu Hạ sẽ bị anh cảm động!
Sống tới tuổi này, anh không ngờ mình lại có năng khiếu xử lý việc nhà. Ngoại trừ món anh nấu hơi khó ăn và con chó khốn đó vẫn chống đối anh, những việc khác đều suôn sẻ, khiến anh không khỏi tán thưởng chính mình.
Ba ngày liền không liên lạc được với anh, trợ lý Tiểu Sâm mang cặp và hồ sơ tìm đến tận nơi, vừa đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng như thế này – một Hắc Thứ Hựu chỉ biết trà đến đưa tay cơm đến há miệng, hoàn toàn không phải người đàn ông của gia đình, vậy mà bây giờ lại mang tạp dề, đội khăn trùm đầu, vừa lau nhà vừa thu dọn đồ đạc dưới sàn.
Thật ra không chỉ có một mình Tiểu Sâm nhìn thấy hiện tượng lạ. Những ai đi ngang qua nhà họ đều dừng lại hóng hớt, trong đó có các bà mẹ chồng, các bà nội trợ, các cô gái trẻ. Họ bị thu hút bởi bờ vai rộng và bắp tay mạnh mẽ, cho dù anh có ăn mặc kín đáo hơn cũng không giấu được gương mặt tuấn tú và thân hình cân đối. Trông thấy anh đeo tạp dề hoa nhỏ li ti, đầu quấn khăn kẻ sọc hồng, chăm chỉ làm việc nhà, ai nấy cũng che miệng cười. Có người chỉ gật đầu chào, còn người dạn dĩ hơn thì tiến tới bắt chuyện.
Đối với phái nữ Hắc Thứ Hựu luôn dễ tính, nhưng không phải với ai anh cũng tươi cười. Anh để ý thím Trương bên đối diện thường tặng trái cây cho Tiểu Hạ, cho nên anh không ngại lấy lòng thím Trương. Còn cô Vương nhà bên cạnh từng vì chuyện xe gắn máy đỗ trước cổng nhà mà xảy ra tranh chấp với Tiểu Hạ, anh đương nhiên không quá nể mặt cô ta.
Tiểu Sâm há hốc mồm đứng đó nửa ngày, cuối cùng mới hoàn hồn, thốt lên được một chữ: “Sếp… ?" Anh ta dụi dụi mắt, không tin những gì mình đang nhìn thấy.
Lúc này Hắc Thứ Hựu mới nhìn kỹ bóng người đứng ngoài hàng rào sắt.
“Đứng ở đó làm gì?” Chẳng trách anh cảm thấy có ai đó đang lẳng lặng quan sát mình. Vốn tưởng đó là Tiểu Hạ, anh mừng thầm, càng ra sức biểu hiện thật tốt cho cô xem. Tiếc rằng đó không phải cô mà là một người anh không muốn gặp chút nào.
Nếu không phải muốn biết Tiểu Hạ sống như thế nào, anh tuyệt đối không tiết lộ nơi này với người thứ hai. Đã gọi là “căn cứ bí mật” thì đến lúc cần có thể tránh né tất cả những ai đến quấy rầy. Nếu có người dễ dàng tìm tới thì còn gọi là bí mật sao?
“Sếp… sếp..." Tiểu Sâm đẩy cổng ra, vẫn là không thể tin nổi, "Là sếp thật sao? Sếp không phải bị quỷ ám chứ?” Anh ta còn móc ra lá bùa hộ thân, suýt chút nữa là bỏ chạy mất.
“Cậu mới là người bị quỷ ám!” Hắc Thứ Hựu bực bội liếc anh ta, một tay ôm lấy giỏ quần áo, xẵng giọng nói: “Tới đây làm gì?"
Nhìn thấy vẻ ngang tàng quen thuộc, Tiểu Sâm xác định mình không nhận lầm người, “Trước khi nghỉ phép sếp giao bản án của cô Phong Xuyên cho Tĩnh Thượng, nhưng cô ta vẫn kiên trì đòi sếp đích thân xử lý, còn nói không cần những người khác. Chúng em đã thuyết phục hết ba ngày nay, nhưng…”
“Bảo cô ta tìm công ty khác đi!" Hắc Thứ Hựu thiếu chút nữa là ngoáy tai thể hiện sự chán chường.
“Nhưng cô Phong Xuyên là khách hàng lớn, hơn nữa.."
"Không có hơn nữa!" Hắc Thứ Hựu khó chịu ngắt lời, “Bây giờ là kỳ nghỉ của tôi, cũng là thời kỳ quan trọng nhất đời này của tôi. Nếu tôi không dốc hết sức làm cho thật tốt, khiến Tiểu Hạ tha thứ cho tôi thì tôi sẽ ân hận cả đời, từ đó sẽ không gượng dậy nổi, nản chí chán đời, nói không chừng vì vậy mà đóng cửa công ty, lâm vào lối sống sa đọa, rượu chè be bét, chết bất đắc kỳ tử…”
“Khoan đã, khoan đã..." Tiểu Sâm theo bản năng đổi sang tiếng Nhật, “Sếp dùng quá nhiều thành ngữ, em theo không kịp. Tiểu Hạ là ai?” Thân là trợ lý đắc lực, một trong những sở trường của anh ta là bắt được trọng điểm trong lời nói lan man, dài dòng của sếp.
"Tên của Tiểu Hạ để cho cậu gọi sao?” Tâm trạng không tốt, Hắc Thứ Hựu không còn nói lý lẽ nữa.
“Em chỉ muốn hỏi sếp người này là ai.” Dính líu tới sếp, mười người hết chín người là đàn bà. Người còn lại thường là bạn trai hay anh trai của người đàn bà đến tìm sếp tính sổ. Nhưng nói đi thì phải nói lại, một năm qua sếp đã bớt lăng nhăng hơn nhiều.
"Là cô Đinh sao?"
Hắc Thứ Hựu không thèm trả lời, “Cậu đừng có đứng ở đó che hết ánh nắng, đây là hoa Tiểu Hạ yêu thích nhất.” Dạo này thời tiết âm u, loài hoa này cần nhiều nắng ấm mới không bị héo hon, cũng giống như anh vậy.
Tiểu Sâm vội lách vào dưới mái hiên. Con chó vàng đang ngủ ở đó lúc này mới phát hiện có người lạ, ngẩng đầu lên sủa hai tiếng.
Đinh Hạ Quân vừa đi chợ về, nhìn thấy Tiểu Sâm cô hơi khựng lại, song vẻ mặt vẫn hờ hững.
Tiểu Sâm đã quen với thái độ xa cách của cô. Một năm qua anh ta thường thay mặt sếp tới thăm cô, nhưng không có lần nào được chào đón nhiệt tình.
Hai người gật đầu coi như chào hỏi, sau đó Đinh Hạ Quân xách giỏ đi chợ vào trong.
“Em về rồi.” Hắc Thứ Hựu lập tức nhập vai người chồng ngoan ngoãn, một tay cầm giỏ cho cô, một tay mở cửa, hỏi han ân cần.
Tiểu Sâm sững người đứng nhìn, nổi hết da gà da vịt.
“Các người có muốn ở lại dùng cơm trưa không?" Đinh Hạ Quân quay lại hỏi.
“Các người”? Tại sao? Tại sao Tiểu Hạ lại mang anh ra đánh đồng với tên Tiểu Sâm này? Anh vội vàng phủi sạch quan hệ, “Cậu ta sắp đi rồi, anh và cậu ta không có quan hệ gì cả.” Anh và em mới là một, trong lòng Hắc Thứ Hựu gào thét!
Oa! Sếp đúng là trọng sắc khinh bạn nha. “Tôi định ở lại Đài Loan vài ngày, còn chưa tìm được khách sạn." Tiểu Sâm vờ như không thấy ánh mắt gϊếŧ người của Hắc Thứ Hựu.
Anh ta bị ngốc sao, dám phớt lờ ám hiệu của sếp?
Tất cả cũng vì anh ta hiếu kỳ. Trước đây sếp thường phái anh ta đến thăm dò tình hình của cô Đinh, anh ta đã thấy bất thường rồi. Hiện tại sếp còn vì cô Đinh mà gác lại tất cả công việc, ăn mặc kỳ quái như bị trúng tà, biến mình thành ông chồng nội trợ. Nếu không ở lại xem náo nhiệt thì thật là không phải với “tinh thần nghiên cứu” lâu nay của anh ta.
“Ở lại ăn cơm trưa đi." Lạnh lùng là một chuyện, bất lịch sự lại là chuyện khác. Tốt xấu gì cũng là khách. Đinh Hạ Quân nói xong liền quay người đi vào nhà.
“Vậy thì cảm ơn cô Đinh.” Tiểu Sâm định đi theo thì bị giữ lại. Hắc Thứ Hựu cao hơn anh ta một cái đầu, giờ phút này càng mạnh hơn gấp mấy lần, gương mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt lộ tia tàn nhẫn, phía sau là một trận cuồng phong, "Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa không được nói lung tung, cái gì mà cô Phong Xuyên, cô Phong Hung* đều không được nhắc tới, bằng không tôi bằm thây cậu ra làm trăm mảnh rồi vứt cho chó ăn!"
Bữa cơm trưa bắt đầu trong sự đe dọa như sóng ngầm cuồn cuộn.
“Cô Đinh nấu ăn ngon thật." Tiểu Sâm lại quên mình, tấm tắc khen Đinh Hạ Quân, càng nói càng sôi nổi, “Đầu bếp nổi tiếng ở khách sạn năm sao vẫn không bằng cơm nhà ta nấu…”
Má Hắc Thứ Hựu giật giật. Tiểu Sâm ngồi đối diện bỗng dưng ré lên. Anh ta đau đớn chống tay lên mặt bàn, nhìn sếp bằng ánh mắt uất ức.
"Tôi thấy cậu ăn no rồi. Ăn xong rồi thì đi rửa bát đi.” Hắc Thứ Hựu đuổi người không khéo léo chút nào.
"Em còn muốn ăn thêm bát nữa.” Không biết Tiểu Sâm không hiểu ý, hay là cố tình chống lại sếp, “Nhất là món thịt này, ăn chung với cơm trắng thật sự quá tuyệt!" Vừa nói xong anh ta múc thêm một muỗng thịt kho chan lên cơm.
“Cứ tự nhiên ăn đi, trong nồi còn có rất nhiều cơm." Đinh Hạ Quân nhắc nhở.
Hắc Thứ Hựu như đứa trẻ bị bỏ quên, không chịu nổi muốn gây chuyện.
Đây là món thịt kho anh thích nhất, vậy mà Tiểu Hạ lại mang cho người khác ăn, không chừa cho anh một chút nào sao?
“Nghe nói người Nhật Bản là rất coi trọng lễ nghĩa, cậu tùy tiện như vậy không phải sỉ nhục đồng bào sao?” Hắc Thứ Hựu giở trò lưu manh, vươn tay đoạt lấy nồi thịt kho như một đứa trẻ không biết xấu hổ.
“Có thật không? Dù sao em cũng được cải thiện rồi. Ông bà tổ tiên của em quá thận trọng và bảo thủ, sống như vậy quá áp lực đi.” Tiểu Sâm không có vẻ gì bị xúc phạm.
Xem ra ông sếp quen chơi bời của họ bây giờ lún quá sâu rồi! Thú vị thật! Tinh thần nghiên cứu của Tiểu Sâm lại trỗi dậy. Cho dù bỏ mạng anh ta cũng sẽ ở lại đây xem kết quả.
Đinh Hạ Quân dừng đũa, sững sờ trước hành động của Hắc Thứ Hựu. Cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Thứ Hựu, Tiểu Sâm là khách." Cô nói như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
Lời nói của cô lại có tác dụng trấn an Hắc Thứ Hựu.
Cũng đúng thôi! Cái tên kỳ đà cản mũi này chỉ là khách, còn anh và Tiểu Hạ mới là người một nhà. Nghĩ đến đây Hắc Thứ Hựu không còn nhăn nhó nữa, chủ động múc thêm thịt kho cho Tiểu Sâm.
"Tiểu Hạ nói không sai, người tới là khách. Đừng khách sáo nhé, thích thịt kho đúng không? Ăn nhiều một chút đi!" Một muỗng rồi lại một muỗng, cho tới khi chén cơm ngập nước thịt.
Cho mi mặn chết luôn!
Mặc kệ ác ý của sếp, Tiểu Sâm quyết không thuê phòng ở khách sạn nữa mà ngủ lại đây một đêm. Một đêm biến thành hai đêm, cho đến ngày thứ ba anh ta còn có thể ngồi ở phòng khách vắt chân xem tivi cười ha hả, quả thật là thần kỳ.
Không phải do người nào đó bỗng nhiên trở nên tốt tánh hơn, cũng không phải do Tiểu Sâm hiểu chuyện hơn. Tóm lại Tiểu Sâm còn sống sót tới ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi.
Tiểu Sâm xem tivi, Hắc Thứ Hựu càng muốn mở máy hút bụi, ồn ào dọn dẹp phòng khách. Thời tiết nóng bức, anh cởi phăng tạp dề và áo, để lộ cơ thể nam tính rồi bắt tay làm việc. Anh đẩy máy hút bụi đến trước tivi, dùng cơ bụng sáu múi che đi màn hình, cản trở Tiểu Sâm đang say sưa ngắm các người đẹp trong màn trình diễn áo tắm.
Không biết đây là lần thứ mấy rồi, nhưng Tiểu Sâm vẫn không nổi giận. Dù sao người ta cũng là sếp mà! Anh ta không bị sa thải là cám ơn trời đất rồi. Chỉ là đàn ông với nhau, ngồi đây nhìn cơ bụng sáu múi của sếp thật sự chẳng có ý nghĩa gì. Anh ta đành đứng dậy đi ra cửa hàng tiện lợi mua một số tạp chí lá cải... để bổ sung từ vựng tiếng Trung.
Đinh Hạ Quân muốn ra ngoài. Hắc Thứ Hựu lại làm người chồng ngoan hiền, lưu luyến tiễn cô ra khỏi cổng.
“Đúng là mạng nô ɭệ mà." Tiểu Sâm thở dài bắt chéo chân, ngay sau đó bị một chiếc dép lê đập trúng đầu.
Đinh Hạ Quân vừa ra khỏi cửa, Hắc Thứ Hựu từ mèo nhà biến thành hổ dữ, trưng ra bộ mặt hung thần ác sát.
“Cậu đang nói ai?" Anh siết cơ bắp, bẻ khớp tay kêu răng rắc.
"A! Người Trung Quốc các người không phải có câu ‘quân tử ra miệng không ra tay’ sao?” Tiểu Sâm giật mình đứng dậy. Sếp từng làm việc ở công trường, sức mạnh không thể xem thường được. “Sếp à, em không thể im lặng được nữa. Còn tiếp tục như vậy công ty chúng ta sẽ phải đóng cửa."
Ngày nào Đinh Hạ Quân không tha thứ cho sếp, ngày đó sếp sẽ bỏ mặc công ty không lo. Tiểu Sâm nán lại không chỉ vì tinh thần nghiên cứu, mà còn vì chén cơm của mình nữa.
“Sếp đối với đàn bà luôn có biện pháp, cớ sao hết lần này tới lần khác đều không giải quyết được chuyện tình cảm này?" Anh ta không muốn bị thất nghiệp đâu! Tuy nói là trợ lý của Hắc Thứ Hựu, nhưng trong giới anh ta cũng có chút tiếng tăm chứ bộ.
“Không phải không giải quyết được, mà là tôi đang lấy công chuộc tội, dùng thành ý của mình để cảm động Tiểu Hạ." Tên Tiểu Sâm này, không hiểu thì đừng nói bừa.
"Có thật không? Sao em thấy sếp giống nô tài quá." Đứng ở góc nhìn của người xưa, Hắc Thứ Hựu quả thật là sỉ nhục của đàn ông.
"Cứ xem là vậy đi, tôi là nô tài của Tiểu Hạ." Anh vui, anh thích, anh cam tâm tình nguyện!
“Đàn bà ai cũng thích đàn ông bá đạo. Sếp làm dữ một chút, mạnh tay một chút, người đàn bà của sếp không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"
"Hừ!" Hắc Thứ Hựu cười lạnh, đối với quan điểm này có chút xem thường, "Tôi chỉ cần mạnh mẽ trên giường, khi làʍ t̠ìиɦ đủ mạnh đủ cứng là được." Thế nhưng Tiểu Hạ từ ngày hôm đó không cho anh lên giường với cô, mỗi đêm anh cứng lên thì có ích gì?
Khổ ghê…
"Tiếp tục như vậy không phải là cách đâu sếp." Hai ngày nay công ty liên tục gọi điện thoại đến cầu cứu, nhưng sếp không có tâm tình xử trí, xem ra họ sẽ làm mích lòng tập đoàn Phong Xuyên mất. “Em thấy đã đến lúc sếp nên dùng liều thuốc mạnh, dứt khoát như tráng sĩ chặt tay, không thành công thì thành nhân!" Dạo này rảnh rỗi đọc không ít tiểu thuyết cổ điển của Trung Quốc, Tiểu Sâm nóng lòng hiến kế.
Hắc Thứ Hựu lúc đầu định bỏ ngoài tai, nhưng đã lâu rồi anh không cùng Tiểu Hạ ôm ôm hôn hôn, trong lòng thật là vắng vẻ!
"Được rồi, cậu nói đi." Nghe một chút cũng đâu mất mát gì.
Kế của Tiểu Sâm khiến Hắc Thứ Hựu giận tái mặt, lập tức muốn đập cho anh ta một trận. Nhưng đêm đó anh nghĩ lại, Tiểu Sâm không hẳn là sai, nếu như Tiểu Hạ không phải không chịu tha thứ cho anh, mà là không hề quan tâm tới anh thì sao?
Nghĩ đến khả năng này, lòng anh bồn chồn khó chịu. Không thể nào tưởng tượng được, nếu đây là sự thật thì anh sẽ như thế nào? Chỉ nghĩ đến thôi mà anh đau khổ muốn gào thét lên.
Chẳng lẽ phải làm như Tiểu Sâm nói, thử lòng Tiểu Hạ?
“Cậu là võ sĩ, có mang theo đao hay không?" Hắc Thứ Hựu đột nhiên hỏi.
"Để làm gì?" Không có việc gì mang đao qua hải quan, tưởng Tiểu Sâm này ngốc à?
"Tôi có dự cảm, cho dù kết quả như thế nào tôi cũng sẽ rất đau khổ, chỉ khác biệt ở mức độ mà thôi." Nhìn bộ dạng bất an của anh bây giờ khó mà hình dung được đây từng là Hắc Thứ Hựu say mê hưởng lạc cho đến trời sập xuống cũng không lo. "Nếu như là kết quả tệ nhất, phiền cậu một đao chém chết tôi, như vậy tương đối dễ chịu hơn."
“A, chỉ là thất tình thôi mà sếp..." Nhưng Tiểu Sâm biết rõ, sếp đã hết thuốc chữa rồi — nếu như tình yêu là một căn bệnh, thì Hắc Thứ Hựu chính là người bệnh đang hấp hối. Tiểu Sâm lắc đầu thở dài, "Hỏi thế gian tình là cái chi, khiến người ta thề nguyện sống chết..." Đây cũng là câu anh ta học từ tiểu thuyết!
Hắc Thứ Hựu đang mù mịt không yên, làm gì có tâm tình cùng anh ta ngâm thơ.
"Sếp không thích câu này à? Vậy để em đổi câu khác hay hơn. Một đời một kiếp một đôi, tiêu hồn tranh giáo ở hai nơi…" Chữ “nơi” còn chưa nói xong Tiểu Sâm đã bị tát mạnh vào gáy.
Thật là không biết điều mà. Anh ta chỉ muốn giúp sếp tạo bầu không khí thích hợp mà thôi.
Vừa đúng lúc Đinh Hạ Quân về đến nhà, nhìn thấy Hắc Thứ Hựu ăn mặc khác mọi khi, giống như là sắp đi xa. Cô chớp mắt, nhanh chóng cúi đầu xuống, "Có bạn đến tìm anh.”
Nghe giọng cô trầm thấp và hơi khan, Hắc Thứ Hựu rất muốn hỏi xem cô có bị cảm hay không, nhưng anh nhớ tới kế hoạch của mình, đành phải nuốt xuống.
Đinh Hạ Quân vừa nói xong, cửa lưới bị đẩy ra, theo đó là mùi nước hoa ngào ngạt và một người đàn bà. Cô ta liền lao vào lòng Hắc Thứ Hựu, "Hựu Hựu! Người ta rất nhớ anh!"
Hắc Thứ Hựu không tránh né, hai mắt nhìn thẳng vào Đinh Hạ Quân. Anh chỉ thấy cô im lặng cúi đầu, mái tóc rủ xuống che mất nửa khuôn mặt, tay nắm chặt quai giỏ đi chợ.
"Các người có muốn ở lại dùng cơm trưa không?" Vẫn là câu hỏi đó. Trái tim Hắc Thứ Hựu rơi xuống vực thẳm.
Cô không có lời khác muốn hỏi sao? Hỏi người đàn bà này là ai? Hỏi cô ta tại sao lại ôm anh không buông, mà anh lại không tránh né? Có một chút dấu hiệu giận dỗi cũng tốt, chứ không phải thờ ơ như bây giờ, xem anh như người ngoài, cho dù anh có cử chỉ thân mật với ai cô cũng không thèm để ý.
"Không cần đâu." Tiểu Sâm thầm thở dài. Phản ứng của Đinh Hạ Quân và ánh mắt của sếp khiến anh ta thấy rất không ổn. Anh ta biết lúc này sếp chắc không mở miệng nổi, cho nên nói thay, “Hôm nay chúng tôi phải xuất ngoại. Quấy rầy nhiều ngày như vậy, thật là ngại quá."
Câu cuối chính là câu chí mạng. Nếu Đinh Hạ Quân, truyền nhân phái Cổ Mộ, không có biểu hiện gì thì Tiểu Sâm khổ mạng này sẽ đưa sếp đi trị vết thương lòng, quên đi đau khổ, từ biệt tình cũ, đón chờ một tương lai xán lạn hơn... Ngẫm lại, trách nhiệm của anh ta thật là nặng nề!
"Thật sao?" Giọng Đinh Hạ Quân rất nhẹ, lâu lắm mới nói ra hai chữ này. Các đốt tay cô trắng bệch, nắm chặt chiếc giỏ như sợ có người đoạt mất. “Vậy… các người đi thong thả, tôi không tiễn." Nói xong, cô lập tức bỏ xuống bếp.
"Hựu Hựu, em nói cho anh biết…” Người đàn bà kia không hiểu chuyện cứ lải nhải tiếng Trung không rõ ràng. Hắc Thứ Hựu sững người nhìn cánh cửa vào nhà bếp, lưng anh cứng đờ, mặt không biểu cảm, suýt chút nữa là đuổi theo cô.
Nhưng anh đuổi theo để làm gì? Đuổi theo rồi nói với cô gái lạnh lùng ấy rằng tất cả là một trò đùa, sau đó xem như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục tốn công vô ích để cảm động cô… Mà cô sẽ cảm động sao?
Hay là chỉ chán ghét anh?
Tiểu Sâm, người nghĩ ra kế hoạch tồi tệ này, đau đầu day trán, thở dài từ tận đáy lòng, "Sếp à, đi thôi."
Thật không ngờ lại là kết cục thảm nhất — Đinh Hạ Quân hoàn toàn không có phản ứng. Nhiệm vụ anh ta bây giờ là đưa sếp về Mỹ để chữa lành.
Trời có sập Hắc Thứ Hựu cũng không chịu đi nửa bước. Anh như pho tượng nhìn chằm chặp vào cánh cửa nhà bếp, Tiểu Sâm và người đàn bà kia phải vừa lôi vừa kéo anh ra ngoài. Tiểu Sâm lái chiếc xe thể thao của Hắc Thứ Hựu thẳng đến sân bay.
Có một ông sếp xuất thân từ gia đình giàu có cũng có cái lợi của nó. Người bình thường phải mất tám ngày mười ngày để chuẩn bị xuất ngoại, còn sếp có sẵn máy bay tư nhân của nhà họ Hắc.
Tiểu Sâm không biết sếp im lặng như vậy cuối cùng là chuyện tốt hay không tốt. Anh ta vốn tưởng mình phải đối phó với một Hắc Thứ Hựu gào thét như dã thú, ngược lại sự lãnh đạm của sếp bây giờ lại khiến anh ta lo lắng.
Chiếc xe thể thao của Hắc Thứ Hựu được giao cho người hầu ở phi trường, bọn họ có thể trực tiếp lên phi cơ về Mỹ. Hắc Thứ Hựu bước đi một cách máy móc, rồi đột nhiên dừng lại.
“Sếp?” Tiểu Sâm hơi thấp thỏm. Không lẽ bây giờ mới nổi điên sao? Ở đây có rất nhiều người, nếu bị lên báo thì không hay đâu.
Hắc Thứ Hựu ban đầu giống như người sắp chết, bây giờ mới lấy lại một chút sức sống. Đôi mắt đỏ ngầu, anh chậm rãi mở miệng, giống như đã suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định này...
-----
*Phong hung nghĩa là ngực to