Thuận Minh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện nói về thời Sùng Trinh, nhân vật chính là Lý Mạnh quay về năm thứ năm Sùng Trinh. Bằng hai bàn tay của mình, Lý Mạnh đã làm nên sự nghiệp, gây dựng nên một mảng đất trời riêng của mình.
Xem Thêm

Chương 7: Tinh thần trọng nghĩa
Vừa nói vừa đi, luôn không có cảm giác về thời gian, rất nhanh, bọn Lí Mạnh liền đi tới trấn Phùng Mãnh, nói là trấn, thật ra cũng chỉ là mấy trăm gia đình tập trung lại một chỗ, hơn nữa chỗ này không có nhiều như chỗ Thiên hộ Tiết gia, có điều vị trí trấn Phùng Mãnh này rất không tệ, là chỗ giao mấy đường bộ chỗ Phù Sơn, huyện Tức Mặc, Giao Châu, Linh Sơn Vệ. Hơn nữa trấn Phùng Mãnh còn dựa vào một con sông, vận chuyển cũng tiện hơn không ít. Truyện "Thuận Minh "

Mọi người làm ăn ở các lộ thường hội tụ ở đây, hoặc là có gì trao đổi nấy, hoặc là nửa đường nghĩ chân tạm, nói tóm lại, coi như là cảnh tượng phồn hoa nho nhỏ.

Lúc còn cách trấn này khoảng hai dặm đường, đoàn người Lí Mạnh từ đường nhỏ đi ra, lên đường lớn, lúc này có thể thấy đã gặp thêm không ít người. Lúc này bọn Lí Mạnh mới nghĩ tới, nếu ở đường lớn này gặp quan sai hay là diêm đinh tra khám muối lậu thì phải làm sao đây.

Đang lúc bối rối, một tiểu tử đứng ở ven đường mỉm cười tiến lên đón, mở miệng nói:

“Mấy vị khách quan có phải muốn bán muối không, là bán cho Vương gia hay là bán cho Lâm gia vậy. Xem bộ dạng mấy vị, chắc là lần đầu tiên tới đây, không bằng tiểu đệ dẫn đường thế nào”.

Lí Mạnh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Triệu Năng ở bên cạnh đã thở phào nhẹ nhõm nói:

“Hóa ra là người trong thu muối, trấn Phùng Mãnh này hẳn là không có ai tra xét”.

Mấy năm trước Triệu Năng đã từng bị trưng tập đi ra ngoài sửa thành, coi như gặp qua một vài chợ, gã giải thích với mọi người rằng, lúc diêm thương (Thương nghiệp muối) tiêu thụ muối lậu thu muối ở các nơi, rất nhiều sản muối lậu đều bán muối cho họ, nhưng dù sao đây cũng là hoạt động nguy hiểm, ai cũng không dám hét lớn.

Người được thuê có chút thông minh lanh lợi, canh ở các nơi đi lại, nếu có người muốn bán muối, liền tiến lên trả lời dẫn đường, kiếm chút đỉnh tiền. Nghe tới đó Lí Mạnh liền hiểu ra, đây không phải là người môi giới sao, lợi nhuận là phí của người môi giới, có người này thì liền tiện rồi, lập tức mở miệng nói:

“Người anh em, cậu muốn bao nhiêu tiền.”

Tiểu tử kia sửng sốt, nghĩ thầm vị này cũng quá thẳng thắn, những người làm trong muối lậu đều sau khi mua bán hoàn thành mới lấy tiền, không thể nói rõ, mà phải nói “Xin thưởng cho mấy đồng sống tạm”. Nếu khách nhân ngang ngược không cho, cũng chỉ có thể chịu thiệt. Ai ngờ vị này mở miệng hỏi thẳng như vậy, có điều nhìn Lí Mạnh mặc dù gầy yếu, nhưng thân hình cao lớn, hơn nữa trên người có chút khí chất khiến người ta sợ hãi, cũng không dám nhiều lời, đành thành thật trả lời:

“Không dám giấu khách quan, mười đồng …”

Thấy Lí Mạnh do dự không nói gì, tiểu tử này khẽ cắn môi, lại nói:

“Nếu khách quan cảm thấy nhiều, vậy bảy đồng cũng được”.

Ai ngờ Lí Mạnh sờ trong ngực, thoáng cái lấy ra một chuỗi tiền, gần năm mươi đồng, nhét thẳng vào trong tay tiểu tử kia, cười mở miệng nói:

“Chúng tôi là lần đầu tiên tới, muốn bán giá cao một chút, nếu giá thỏa mãn, tôi cho cậu thêm tiền.”

Tiểu tử này tới nay vẫn chưa từng thấy khách nhân nào hào phóng như vậy, trong tay gần năm mươi đồng, hơn nữa nói là nếu tốt còn cho thêm tiền, nhiệt tình tiểu tử này lập tức tăng vọt, nụ cười cũng trở nên chân thành không ít, vỗ ngực nói:

“Mấy vị khách quan yên tâm, Hầu Sơn tôi ở trấn Phùng Mãnh cũng có danh hiệu, chắc chắn khiến muối này bán được giá tốt!”

Khi đang nói, tới gần xe Lí Mạnh, cười nói:

“Mở bao muối ra xem mặt hàng một chút, mới nói vun giá vào được”.

Gã cười hì hì muốn đi mở bao muối, nhưng khi tới sát lại thấy yêu đao phía dưới bao muối, buôn lậu buôn muối và tư thương buôn muối đều là dạng lưu vong, có binh khí cũng không có gì lạ, nhưng mười hai người này buôn lậu muối, lại có binh khí tốt như vậy, liền có vẻ không tầm thường, có điều ngẫm lại điều kiện đáp ứng của Lí Mạnh, trong lòng vẫn nhiệt tình.

Vừa mở bao muối ra, Hầu Sơn đưa tay sờ mấy cái, lộ vẻ nghi ngờ, mở miệng bao muối lớn hơn một chút, lại bốc trong đó ra, đặt ở trong tay xem kỹ, lúc này nhóm quân hộ đều bỏ đồ xuống, vây lại, nghĩ thầm chẳng lẽ là có vấn đề gì.

“Các vị khách quan, muối của các người đều là chất lượng này sao?”

Lí Mạnh có chút không hiểu, thò đầu nhìn một chút, bộ dạng hạt muối không có gì dị thường, liền gật đầu, có điều câu tiếp theo của Hầu Sơn, khiến hắn thiếu chút nữa té ngã:

“Khách quan, các người không trộn chút cát nào à?”

Không nói tới cách gọi của Hầu Sơn này càng ngày càng khách khí, mà nội dung lời này càng khiến người ta dở khóc dở cười, hóa ra cách trộn cát mới xem là bình thường.

Tiếp theo Hầu Sơn rất chắc an mà dẫn mấy người Lí Mạnh đi vào trấn. Người mô giới hết thảy đều là người linh hoạt mồm mép, từ xưa đến nay đều là như thế, cho dù là Minh triều hơn bốn trăm năm trước, người trong một cái trấn nhỏ cũng đã như thế rồi.

Hóa ra trấn Phùng Mãnh rất lâu trước kia là do diêm thương tới nơi này thu mua muối, có điều chỉ một hai tháng mỗi năm vào lúc xuân thu. Nhưng đại khái là sáu năm trước, trấn Phùng Mãnh bắt đầu có diêm thương, thu muối lậu ở nơi này lâu dài, nên nghe là khẩu âm Lỗ Tây và Lỗ Nam.

Lại nói tiếp muối Sơn Đông chính là luôn phức tạp, diêm trường sản xuất muối không ai thích mua, bởi vì phía bắc trường lô diêm trường của Bắc Trực Lệ, phía nam là hai diêm trường được xưng đệ nhất thiên hạ, đa số muối hai bên này, đều là muối lậu thiên hạ tiêu thụ, diêm trường chen giữa Sơn Đông mà như vậy thì sao có ngày tốt lành gì chứ.

Bình thường không có diêm thương nào đồng ý xuất muối ở những diêm trường Sơn Đông này, luôn không có nguồn tiêu thụ nào, những thương nhân muối lậu lớn đến trấn Phùng Mãnh thu muối, cuối cùng vẫn có người mua muối. diêm trường phía nam Lai Châu và những hộ dân nghèo nấu nước biển phơi nắng ở bờ biển đều bán muối ở đây, mặc dù có người biết chuyện nói là giá thu mua thấp hơn bên ngoài không ít, nhưng đối với những người khó bỏ Lai Châu này mà nói, có bán cũng không sai lầm gì.

Hơn nữa bọn Lí Mạnh còn biết một chuyện, hóa ra quan diêm được gọi là diêm trường Linh Sơn cũng bán ở trấn Phùng Mãnh, hơn nữa người qua tay là Mưu tuần kiểm. Đương nhiên, bản thân Mưu tuần kiểm chính là tư thương buôn muối lớn nhất phủ Lai Châu.

Nói nhiều như vậy, nhưng Lí Mạnh cũng đã hiểu rõ toàn bộ, diêm trường Linh Sơn là sản nghiệp quan doanh, quản lí hỗn loạn, hoàn toàn không có sản lượng gì, tất cả dựa vào việc thu muối hộ quân hộ dân như bọn Lí Mạnh nấu nước biển sấy muối, sau đó trộn thêm với cát, bán ở trấn Phùng Mãnh.

Chẳng khác gì là sang tay tại chỗ, lợi nhuận gấp mấy lần, thậm chí lợi nhuận tới tay gấp mười lần. Trách không được, Mưu tuần kiểm và diêm dinh thủ hạ kia tra khám những hộ dân bán muối riêng hăng say như vậy, trách không được muối lậu bán ở diêm trường lại không tra nghiêm như vậy, hóa ra có một tầng nguyên nhân bên trong như thế.

Ngẫm lại Mưu tuần kiểm và diêm đinh thủ hạ này cũng khiến Lí Mạnh mở rộng tầm mắt, ức hϊếp nhỏ yếu, ** con gái, nghiêm khắc mà nói, cơ hồ chính là một nhóm cầm thú, thổ phỉ dốt nhà cướp của khoác chức tuần kiểm, diêm đinh ngoài da!

Cho dù yêu cầu xa vời là những quân hộ ở Thiên hộ Tiết gia ngày thường mặt khai giống bụng, thì vẫn sẽ bị những tên đứng trên này bóc lột thậm tệ, hút máu ăn thịt!

Nghĩ tới đây, loại cảm giác chịu tội của lần đầu tiên gϊếŧ người kia đột nhiên giảm đi rất nhiều, hầu như là không còn cảm giác được.

Thêm Bình Luận