Chương 2

“Không có, chẳng qua bài tập hôm nay hơi nhiều.”

Anh ở phía đối diện im lặng một lúc lâu.

“Có phải bởi vì trong nhà có người lạ nên em không thoải mái?” Ổ Nghiêu chậm rãi nói.

Hai tay nàng để hai bên mạn sườn, hai chân xếp cạnh nhau lắc qua lắc lại, trông có vẻ thoải mái vui vẻ nhưng đầu thì lại cúi gằm xuống.

Không nghe được câu trả lời, Ổ Nghiêu lại im lặng.

Anh dù thông minh cũng không phải giun trong bụng nàng, suy nghĩ của nam nữ vốn dĩ khác biệt, hơn nữa tâm tư của thiếu nữ mới lớn càng khó đoán.

Ngón trỏ Ổ Nghiêu nhẹ nhàng gõ tay vịn của ghế dựa, từ từ chậm rãi nói: “Lần này anh dẫn cô ấy trở về chỉ để ba mẹ gặp, sau này tạm thời sẽ không dẫn đến nữa, cho nên em không cần lo.”

Thấy nàng không nói lời nào, anh chỉ có thể nói theo suy đoán của bản thân: “Hơn nữa tính cách cô ấy khá tốt, em không phải sợ sẽ nảy sinh mâu thuẫn với cô ấy, nếu như có chuyện gì không vui có thể nói với anh.”

Vừa dứt lời, Ổ Nguyệt ngay lập tức ngẩng đầu mỉm cười: “Vâng ạ vâng ạ, em biết rồi.” Không muốn lại nhắc đến vấn đề này nữa, nàng nhăn nhăn mũi hơi làm nũng nói: “Ca ca, em có rất nhiều chuyện muốn kể với anh ~”.

Trong mắt Ổ Nghiêu dáng vẻ bây giờ của nàng cực kì giống một con mèo nhỏ đang giận dỗi. Anh buồn cười, đôi mắt màu nâu nhu hoà chăm chú nhìn nàng: “Được, em nói đi anh nghe.”

Ổ Nguyệt gạt những cảm xúc tiêu cực của tối nay ra sau đầu, lộ ra dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ như trước kia, vây quanh anh lải nhải, tạo ra khoảng thời gian riêng biệt chỉ có hai anh em.

Chỉ khi trước mặt Ổ Nghiêu nàng mới có thể lộ ra dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, bởi vì chỉ có anh mới có thể khiến nàng ỷ lại. Đối với nàng mà nói, anh không chỉ là anh trai mà còn giống như là bạn bè, là thầy giáo, là ba nữa.

“À… Ca ca, thật ra còn có một việc.” Nói xong câu này, Ổ Nguyệt bối rối nói: “Học kỳ sau em phải bắt đầu đi tập huấn nâng cao trình độ múa, nhưng em muốn đổi một cái…”

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng đập cửa đánh gãy lời nàng đang nói.

Trong lòng run lên, cho dù nàng chưa đi xem cũng có thể đoán ra người đó là ai.

Ổ Nghiêu đứng dậy đi mở cửa, hơi kinh ngạc nhìn người bên ngoài, rũ mắt hỏi: “Sao em lại ra đây?”

Quả nhiên, ngay lập tức Ổ Nguyệt nghe được một giọng nói mềm mại truyền đến: “Em chờ mãi nhưng không thấy anh trả lời tin nhắn…”