Chương 6 Thẩm bảo bối bị bắt

Lúc Chu Dương bị đánh, cậu nhớ rất rõ rằng chính mình bị oan uổng, lại dưới sự tra tấn của ba mẹ, cuối cùng thẳng thắn thừa nhận mình đã bắt nạt Thẩm Thuần Dư, ăn không ít trận đòn. Chu Dương ăn giáo huấn xong, trong lòng khó chịu, nhưng vẫn nghe lời ba mẹ, trong thời gian ngắn sẽ không đi trêu chọc Thẩm Thuần Dư.

Chu Dương bị đánh, mặt mũi bầm dập, đương nhiên không thể lộ mặt ở trường học, thế là đeo khẩu trang, ngồi sụp xuống, dưới mắt có quầng thâm, đi đến chỗ ngồi nằm sấp xuống liền ngủ, mấy ngày liền ngoại trừ WC cùng ăn cơm ra, cái gì cũng đều không làm. Thẩm Thuần Dư thích đến hơi lo, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dương an phận như thế.

Cuối tuần bình đạm không có gì đáng nói lại trôi qua.

Nhớ lời ba mẹ dặn dò, còn có biểu tình ghét bỏ của Thẩm Thuần Dư, Chu Dương có chút giận, bảo cậu xin lỗi Thẩm Thuần Dư kia, hừ, nằm mơ đi.

Chu Dương ghé vào trên bàn, rất là mất tinh thần, cánh tay trần đặt ở trên bàn, nhìn chẳng ra bộ dáng đang tức giận xí nào.

Thẩm Thuần Dư từ cửa đi vào, vừa lúc thấy cậu lộ ra nửa bên ngực. Hai đầṳ ѵú phình lên, theo hô hấp của Chu Dương mà phập phồng.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên lưng cậu, cứ như có thể xuyên qua đầṳ ѵú của Chu Dương, thấy được mạch máu dưới đó.

Bộ quần áo Chu Dương mặc trên người vẫn có chút nhỏ, mông vểnh che không được, thịt đều bị ép đến chật. Hình dáng hoàn mỹ, bó sát mà lại rất co dãn.

Chu Dương dù sao cũng là loại đánh nhau mà lớn, dáng người thật sự rất tuyệt.

“Chết thật chứ ——” Thẩm Thuần Dư thầm mắng câu, bĩu môi. Cánh tay không biết đã giơ lên không trung từ bao giờ hạ xuống.

Chu Dương lại cảm thấy rất không thoải mái, sáng nay vì vội mà mặc quần năm ngoái, chật muốn chết, lọt vào khe mông cậu rất khó chịu, còn mẹ nó dính ngay miệng âʍ ɦộ, nếp uốn cọ xát miệng ngoài, vừa động chút là dính, ngứa cực kỳ.

Mẹ nó đúng là thấy quỷ mà. Chu Dương trong lòng phun tào.

Cậu dùng sức vặn mông, nhưng mà lại không có giảm, ngược lại càng ngứa. Chu Dương càng nóng, mặt lại càng đỏ.

“Mẹ nó ——” Chu Dương rất lớn tiếng, Thẩm Thuần Dư vừa nghiêng đầu liền đối diện với Chu Dương.

Thẩm Thuần Dư không biết Chu Dương rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng hắn rất rõ chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì.

Quả nhiên, sau khi tan học Chu Dương vẫn gọi hắn.

Lúc đến lúc đi là do Thẩm Thuần Dư hẹn với Chu Dương.

Chu Dương ngậm kẹo que, một tay nắm cái quần của mình, mông thịt đều bị dồn ép, hồng hồng. Thẩm Thuần Dư khẩn trương mà kéo váy, có chút run lại có chút nóng.

Phòng thể thao không thường xuyên mở cửa, nó được xây dựng từ thời xưa, nằm ở một góc sau núi, chất đầy những dụng cụ thể thao đổ nát. Phòng mới xây nằm ở phía bên kia của sân chơi, gọi là phòng thiết bị, có rất nhiều học sinh ở đó.

Chu Dương vừa vào học, liền đã tới đây lấy chìa khóa, đây là sân chơi tập thể hình của cậu, cũng là nơi cậu giáo huấn đàn em.

Thẩm Thuần Dư đi có chút chậm, Chu Dương lại là người nóng nảy, thế là kéo tay áo đi Thẩm Thuần Dư. Thẩm Thuần Dư ngã trái ngã phải, đôi mắt lại đỏ lên.

“Cậu sao cứ như đàn bà thế ——” trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, Chu Dương mở cửa phòng thể dục ra, đem Thẩm Thuần Dư đẩy đến đệm mềm, lại bắt đầu cởϊ qυầи.

“Cậu lại muốn bắt nạt tôi?” Thẩm Thuần Dư khó chịu mà nói, hai cái chân thon dài cân đối đá đạp lung tung. Chu Dương khoanh chân, mới vừa cởi xong quần, Thẩm Thuần Dư lại tức giận, một chân đá trúng háng Chu Dương. Không cẩn thận lắm, đá trúng âʍ ɦộ Chu Dương, sức lực rất lớn, Chu Dương ngã như chó ăn bùn, âʍ ɦộ gần mông bắt đầu đau đớn. Thẩm Thuần Dư lần này ra tay rất tàn nhẫn, Chu Dương đau đến nước mắt cũng rơi theo.

“Mẹ nó, lão tử giờ chỉ muốn biết chỗ đó đã trầy da hay chưa thôi.” Chu Dương thất tha thất thểu mà đứng lên.

Thẩm Thuần Dư như muốn khóc tới nơi rồi.

“Khóc khóc khóc —— đàn ông khóc cái gì, đúng là mít ướt.” Chu Dương cảm nhận được âm huyệt đau rát, cứ tưởng đã ra máu rồi.

Chu Dương ngồi ở trên eo Thẩm Thuần Dư, một tay siết chặt hai má Thẩm Thuần Dư, một cái tay khác túm lấy qυầи ɭóŧ của mình.

Thẩm Thuần Dư vừa khóc vừa kêu, Chu Dương nghe đến phát phiền “Lại muốn khóc, lão tử làm chết cậu.’’Giọng nói rất hung ác, Thẩm Thuần Dư cắn môi, nước mắt lưng tròng, nức nở không ngừng.

Qυầи ɭóŧ bị Chu Dương ném sang một bên, mắt Thẩm Thuần Dư vừa vặn có thể nhìn thấy khe thịt kia của Chu Dương. Âʍ ɦộ chảy máu đỏ bừng, miệng vết thương thật nhỏ ở đó, vừa mới bị một chân kia làm cho nặng thêm, giờ đã thành cái lỗ hơi to, đang thấm máu.

“Thật mẹ nó đau.”

Thẩm Thuần Dư không dám nhìn, Chu Dương lại chỉnh đầu hắn, khiến hắn nhìn huyệt cậu.

“Có vết thương không?” Thẩm Thuần Dư nhìn đến ngốc, hồn vía trên mây. Chu Dương vỗ mặt hắn, “Lão tử kêu cậu xem bên dưới có vết thương không?”

“Có……” Thẩm Thuần Dư thanh âm đang run rẩy.

“Tình huống thế nào?” Chu Dương vốn dĩ chính là một người rất tùy tiện, lời nói cũng rất thẳng thắn. “Lão tử cảm thấy âm huyệt có chút đau.”

“Sưng lên…… Còn có máu.” Thẩm Thuần Dư bị bắt nhìn âʍ ɦộ, biểu tình muốn khóc lại không khóc được có chút đáng thương.

“Con mẹ nó ——” Chu Dương buông tay ra, đứng lên mặc quần áo. Sau đó rất không vất vả, cứ như vậy rời khỏi phòng thể dục. Bỏ lại Thẩm Thuần Dư, Thẩm Thuần Dư tay run nhè nhẹ, nước mắt từng viên từng viên rớt xuống.