Chương 8: Xin anh, thả tôi ra

Khương Hân nằm mơ, mơ thấy dưới chân cô có một con gián, con gián kia lại đang không ngừng bò lên trên đùi của cô. Loại quái vật nhỏ này, là thứ mà cô sợ nhất. Cô dùng sức đập vào người con gián, kết quả lại tự làm mình đau đớn.

Đau đớn dữ dội làm cô tỉnh táo lại, hít một hơi sâu, hoảng sợ đánh giá bề ngoài của căn nhà.

Cô nằm trên một chiếc giường lớn dành cho bốn người, bên ngoài có một cơn gió lượn lờ, chui qua khe hở của cửa sổ sát đất bên cạnh, thổi tới làm cô có thể ngửi được cơn gió hè khoan khái, còn có tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ.

Quay đầu nhìn lại, là một cái sân. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá cây xanh tươi, phản chiếu ở trên cửa kính chiếu thẳng vào trong nhà, lá cây chuyền động theo gió, để cho ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, một tia nắng chiếu thẳng vào tầm mắt, làm cho cô phải nhắm mắt lại.

Cô tự hỏi không biết mình đã đến đây từ lúc nào, bản thân đã ngu bao lâu?

Ánh nắng quá chói mắt, cả người lại rất mệt mỏi. Cô kéo tấm tơ lụa màu trắng ở trên người ra, dù đã mát hơn nhưng vẫn không ngăn cản được sự đau đớn trên cơ thể cô.

Cô muốn cử động hai chân của mình một chút, nhưng đùi vẫn cứ như bị xe nghiền cán qua, đôi mắt tự động chảy ra nước theo sinh lý.

Trên sợi xích sắt này có chỗ khác thường, chân phải có vẻ nặng hơn so với chân trái, cô cố gắng muốn xoay mắt cá chân phải, tiếng động từ xích sắt càng vang lớn hơn.

Cô hoảng sợ dùng chân trái đυ.ng vào, phát hiện có một sợi dây xích đang cột chặt vào trên mắt cá chân của cô, cho dù có đá thế nào cũng đều không đá ra được.

Không phải chứ, còn có loại đam mê như thế này nữa sao!

Cô siết chặt lấy tấm ga trải giường, cắn răng liều mạng muốn đứng dậy. Cô hất tấm chăn trên người xuống, thấy bản thân đang mặc một bộ váy trắng được làm bằng tơ tằm, chất vải dệt mềm nhẫn còn có chút trong suốt. Một đầu của sợi xích đen đã xích chặt vào mắt cá chân tinh xảo của cô, đầu còn lại được gắn chặt vào tường.

Trong lòng cô càng lúc càng hoảng hốt, hoảng sợ muốn thoát khỏi sợi dây xích này. Thế là cô càng dùng sức đề ngồi dậy, lắc lư thứ đồ đang mắc trên cổ chân. Bên trong sợi xích được bọc một lớp lông tơ mềm mại, không làm cô bị thương, nhưng lại không thể trốn thoát được.

Âm thanh phát ra từ dây xích như đang gõ vào trái tim của cô, mỗi một lần như vậy đều khiến tim cô bắt đầu loạn nhip

Cô không muốn bị trói treo lên đầu, phải nhanh lên, nhanh thoát ra, cô không muốn bị trói lên đầu!

Loại cảm giác không nói nên lời này, bắt đầu từ sự sợ hãi trong lòng, dần dần lan ra, làm tay cô cũng vì sợ mà dần tế dại.

Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, cô giật mình kéo chăn bông lên, nhìn người đàn ông vừa cười vừa bước vào, tuy khoé môi chi hơi cong lên, thế nhưng nụ cười lạnh nhạt này lại càng khiến cô sợ hơn.

"Tại sao lại xích tôi lại, tháo ra, anh nhanh tháo ra đi!" Cô càng lúc càng hoàng, đến cả hơi thở cũng run lên.

Phó Hựu khẽ nhướng mày, đi đến cạnh mép giường của cô. Khương Hân cảnh giác nhìn anh, tuy biết làm vậy cũng chả có tác dụng gì, nhưng vẫn cẩn thận ôm chặt chân vào trong ngực.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay, dễ dàng luồn qua cái chăn, cách một lớp áo nắm lấy phần ngực mềm mại của cô.

"Mèo hoang nhỏ, em thử nói xem là vì cái gì chứ, tất nhiên là để tiện cho việc làm em rồi." Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên bên tai, hơi thở nhẹ nhàng nhà vào tai cô.

"Đừng..."

Cô dùng sức cong co lại, muốn tránh khỏi tay của anh. Đầṳ ѵú bị anh dùng sức nhéo một cái, vừa nhéo vừa xoay tròn. Một tay khác lại bất ngờ vuốt ve tới phần thân dưới của cô, làm cô hoảng sợ thét lên.

"Đừng mà! Đau lắm, thật sự rất đau."

"Hừm? Đó là do em không chịu chảy nước, nhưng tôi đã thoa thuốc cho rồi, sao vẫn còn đau được. Em đã quên lần trước tôi làm em sướиɠ đến mức nào rồi sao?"

Khương Hân bắt lấy cổ tay của anh, cực kỳ đáng thương mà cầu xin anh.

"Đại ca, một lần anh làm tôi, tôi sẽ bị đau một khoảng thời gian rất lâu đó. Cầu xin anh cởi dây xích ra được không, tôi không muốn bị trói, thật sự không muốn."

Cảm giác bị cầm tù mất đi tự do, thật sự rất khủng khϊếp.

Tay của anh cũng không ngừng lại, vẫn tiếp tục nhéo lên cặρ √υ" non mềm, nhưng cái tay để ở thân dưới lại đã rút về.

Ánh mắt Phó Hựu thâm sâu, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi muốn trói em, em có quyền không đồng ý sao? Bây giờ tôi không làm em, là đã nể mặt lắm rồi, đừng quên, đồ em muốn cùng em trai em còn đang nằm trong tay tôi."

Khương Hân cắn cắn môi dưới, cố gắng giấu đi dáng và đáng thương của bản thân. Bày ra bộ dạng làm bộ làm tịch tiêu chuẩn nhất, mim cười: "Vậy, ngài muốn làm cái gì chứ? Hay chỉ là vì muốn làm tôi thôi?"

"Tất nhiên là không phải."

Cô nhẹ nhàng thở ra.

"Mà còn muốn em khâu giao cho tôi."

Một lời vừa nói ra, thiếu chút nữa làm cô sặc chết.

Phó Hậu khẽ cười, nhìn dáng vẻ đỏ mặt ho khan của cô, anh nắng mặt cô lên kề sát vào, có thể nhìn thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cô.

Làm sao bây giờ, anh rất thích sự sợ hãi này của cô. Khiển cho cô không còn cách nào để phản kháng lại, ngoan ngoãn bày ra dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng nằm dưới thân anh. Chỉ vừa nhớ lại, phía dưới đã hơi hơi tướng đau, nếu bây giờ anh bất ngờ ngửa đầu cô ra, thọc cây gậy của anh vào tận cổ họng cổ, cảm giác đó nhất định sẽ đặc biệt sướиɠ.

Ý định vừa xuất hiện, anh nắm lấy cảm của cô, hôn lên khóe môi cô, híp mắt lại để giấu đi sự si mê trong ánh mắt, trong lời nói xấu xa để lộ ra vẻ kiêu ngạo.

"Thế này đi, em làm một cuộc giao dịch với tôi, nếu thỏa mãn, tôi sẽ để em đi."

Chuyện tốt bất ngờ ập đến, có kẻ ngu mới không làm!

Khương Hân lập tức gật đầu.

Treo con cá trên miệng con mèo, thật là đơn giản.

Dưới ánh mắt mong chờ của cô, đôi môi mỏng lạnh lùng mở miệng.

"Học được cách khâu giao, làm tôi sướиɠ, tôi lập tức tha em đi."