Chương 12: Đời này muốn đi cũng không được.

Nghe được thanh âm, cô rất nhanh đem chăn quấn quanh người mình, bịt kín nửa khuôn mặt, nhìn thấy Khương Nghị ngoài cửa sổ đang chạy tới.

Phó Hựu không vui quay đầu lại, lông mày nhíu lại, trên tay vẫn cầm chiếc khăn lau mặt cho cô.

-Chị!

Khương Nghị một cước đạp lên cửa sổ sát đất, chân vừa mới đá qua cửa thép liền kêu to oa oa, lui về phía sau vài bước.

Đúng là đầu óc có chút không tốt lắm.

Phó Hựu đi qua, nhấn nút trên tường, cửa sổ sát đất chậm rãi mở ra, Khương Nghị xông lên muốn đi vào, lại bị anh ngăn ở ngoài cửa.

"Anh anh là một tên khốn khϊếp... Chết tiệt! Thả chị gái tôi ra! " Cậu hùng hổ trợn tròn mắt, giống như hai quả hạch đào(óc chó).

Anh cười lạnh một tiếng, "Nói lắp, đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch, cho cậu đi vào, bất quá là muốn cậu cùng chị gái đáng thương của cậu đoàn tụ một chút, cậu có thể đi, cô ấy đi, không được. ”

Khương Nghị nhất thời tức giận, “Anh dựa vào cái gì! ”

Nói tiếp, giơ nắm đấm hướng về phía người anh.

Người đàn ông nhanh chóng ném khăn mặt xuống đất, kẹp chặt nắm đấm cách mình vài cm, bóp cổ tay cậu ta, lật mạnh một cái.

"A!"

Cậu bị ép đến cong người, hai chân bị ghì chặt, trực tiếp nằm sấp trên cửa sổ sát đất, cổ tay gắt gao ấn ở phía sau mình, khuôn mặt ở trên cửa sổ bị ép đến biến dạng.

"Đau đau quá..."

"Này! Anh buông em trai tôi ra, nó vẫn còn là một đứa trẻ! Anh đi so đo cái gì với một người có chỉ số IQ thiếu hụt như nó chứ. "Khương Hân nóng nảy, kéo chăn, gian nan ngồi dậy.

Phó Hựu cười lạnh một tiếng, "Chỉ số IQ thiếu hụt? ”

Khương Nghị liều mạng giãy dụa, muốn dùng chân đạp anh, nhưng chân lại bị anh gắt gao ghì chặt.

"Anh... Thả ra, thả tôi ra! ”

Khương Hân bây giờ không có biện pháp đi xuống, trên người cô mặc bộ quần áo căn bản không thể gặp người, quấn chăn cùng xích sắt sẽ tự mình vấp ngã, mắt thấy em trai không thông minh sắp bị gãy xương.

- Coi như tôi xin anh, anh buông nó ra đi!

Phó Hựu buông cậu ra, sau đó đỡ thân thể đang thở dốc, trực tiếp chạy tới chỗ chị cậu.

-Chị!

Mắt mở to ra muốn nhào tới chỗ chị mình, người đàn ông phía sau vừa buông cậu ra, lại nhanh chóng tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo cậu nâng lên.

"Tôi cảnh cáo cậu, không được phép có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với cô ấy."

"Dựa vào cái gì? Đây là chị gái tôi, sao tôi không có quyền tiếp xúc với cô ấy! Mẹ kiếp! ”

Đôi mắt hẹp dài của anh đè thấp, hành động nhỏ này đều lộ ra khí thế thô bạo của anh, Khương Nghị cắn răng đối mắt với anh, hít sâu.

Khương Hân thấy tình huống không ổn, dùng chăn nắm lấy cánh tay Khương Nghị,"Em không đối phó được với anh ta đâu! Anh buông nó ra đi, chúng ta có chuyện gì nói chuyện, nó cũng là người hiểu chuyện. ”

Phó Hựu nhìn cô một cái, buông cổ áo cậu ta ra, Khương Nghị liền vội vàng ngã bên giường.

"Ah! Anh anh anh...".

“Câm miệng lại!” Khương Hân trừng mắt nhìn cậu một cái.

Cậu ủy khuất bĩu môi.

Khương Hân nhìn về phía Phó Hựu, chớp chớp mắt, vẻ mặt lấy lòng,"Đi ra ngoài một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với nó, anh yên tâm! Tôi sẽ không rời đi, tôi cũng không thể đi như vậy. ”

Mặc cho cô có làm ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện lớn gì, anh nhặt khăn mặt lên, lãnh đạm nói, "Năm phút. ”

Khương Nghị giận dữ trừng mắt nhìn bóng lưng anh, thẳng đến sau anh rời đi,mặt ủy khuất ôm lấy cánh tay cô.

"Chị..."

"Dừng lại! Đừng làm nũng với chị, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.”

Cô nhìn lại, xác nhận không có ai, rồi từ từ duỗi chân phải ra.

Xích sắt màu bạc nối liền trên mặt đất, vững vàng quấn quanh cổ chân cô, Khương Nghị trợn to hai mắt, "Không phải—— ô! ”

Cô vội vàng che miệng cậu lại, vừa quay đầu lại nhìn, tay kia sờ vào túi của cô, đang móc ra thứ gì đó, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

"Khương Nghị, nếu em muốn chạy trốn thì phải nghe chị."

Cô giơ sợi dây thép gai trong tay lên, đặt ở giữa hai người, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu.

Cậu vội vã gật đầu.

Hai người giúp việc vội vàng tới gõ cửa, khom lưng xin lỗi, "Ông chủ, là chúng tôi không trông coi người tốt! Chúng tôi nguyện chịu trừng phạt! ”

Phó Hựu hai tay đút túi lạnh lùng đạp một cước về phía bọn họ, khí lực lớn thiếu chút nữa ngồi bệt trên mặt đất.

-Đợi lát nữa đóng cửa hắn lại cho tôi, không đóng được liền ném vào bãi rác cho tôi, các ngươi cũng đi cùng luôn đi!

Hai người không dám phản kháng, "Vâng! ”

Anh tính toán thời gian, trong hai giây cuối cùng, đạp văng cửa phòng ra.

"Hết giờ rồi, ra ngoài."

Khương Nghị tức giận cắn răng, cậu chính là đánh không lại anh ta, nếu không cũng muốn đem tên đàn ông này cắn chết!

Mu bàn tay bị véo mạnh một cái, quay đầu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của chị đối với mình, khí thế vừa rồi trong nháy mắt sợ hãi cụp xuống.

Cậu không vui dùng khịt mũi một hơi thật lớn, "Anh định bao giờ thì thả chị tôi đi! ”

Phó Hựu đi tới, lấy tay bóp cằm Khương Hân quay đầu, bị ép ngẩng đầu, bị anh đánh giá biểu tình.

"Chờ tôi khi nào muốn thả em đi, liền thả em đi, tốt nhất đừng chọc tôi không vui, bằng không em có khả năng cả đời này cũng không đi được."