Chương 6: Chỉ Cần Cô Làm Tôi Thỏa Mãn

Bùi Cảnh Xuyên nở nụ cười nửa miệng nhìn Khương Âm: “Cô Khương xinh đẹp thế này chẳng lẽ lại thiếu người theo đuổi sao?”

Khương Âm bình tĩnh nhìn anh.

“Anh Bùi còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì tôi có việc phải làm rồi.”

Cố Yến Chu liếc mắt nhìn họ.

Cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được.

Khi Bùi Cảnh Xuyên rời đi, Khương Âm tiễn anh ra về.

Trong bãi đỗ xe ngầm vắng người, Khương Âm không kìm được mà hỏi, “Bùi Cảnh Xuyên, có phải số tiền lần trước anh đưa nhiều quá, giờ anh hối hận không?”

Bùi Cảnh Xuyên đáp, "Trong mấy năm chúng ta bên nhau, có khoản nào tôi đưa dưới bốn trăm ngàn không?"

“Vậy sao anh lại làm nhục tôi trước mặt Cố Yến Chu?”

Cố Yến Chu là sếp của cô, là người cô ngưỡng mộ trong lĩnh vực mà cô yêu thích. Nhưng người đàn ông này, người đã cắt đứt quan hệ với cô lại vẫn tiếp tục giày vò cơ thể cô.

Khương Âm chỉ thấy đó là sự sỉ nhục.

Đôi mắt Bùi Cảnh Xuyên sâu thẳm, anh nhìn vào ánh đỏ mờ nhạt ở đuôi mắt cô, cảm thấy có chút bực bội, "Chẳng lẽ khi nãy em không có cảm xúc sao?"

Khương Âm phản bác, "Có cảm xúc thì sao? Cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Giống như việc anh vẫn không buông tha cho cơ thể tôi, nhưng anh có sẵn sàng từ bỏ cuộc sống độc thân để kết hôn, sinh con với tôi không?"

Câu nói của cô như một mũi dao đâm thẳng vào lòng Bùi Cảnh Xuyên.

Người phụ nữ vốn dịu dàng, mềm mỏng bỗng nhiên trở nên sắc bén, như thể cô vừa mọc ra móng vuốt, nhẹ nhàng cào trúng chỗ yếu của anh.

Bùi Cảnh Xuyên lấy lại bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt, "Nói cũng có lý. Nhưng với tư cách là người quen cũ, tôi nghĩ mình nên nhắc em một câu. Cố Yến Chu còn sạch sẽ hơn tôi, nếu em muốn ở bên anh ta thật lòng, tốt nhất là nên làm một cuộc phẫu thuật chỉnh hình đi."

Mặt Khương Âm tái mét.

Bùi Cảnh Xuyên bước lên xe, hạ cửa kính xuống một nửa.

Anh nửa đùa nửa thật, "Tiền làm phẫu thuật có đủ không?"

Khương Âm tức giận đạp một cú vào thân xe của anh.

Bùi Cảnh Xuyên khẽ cong môi, nhìn cô nổi giận như vậy, tâm trạng của anh lại có chút dễ chịu hơn. Sau đó, anh lái xe rời đi.

-

Khương Âm theo sát toàn bộ quá trình làm mẫu váy.

Khi bận rộn, cô không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, cũng cố tình tránh gặp mặt Bùi Cảnh Xuyên.

Bệnh tình của mẹ cô dần dần có dấu hiệu cải thiện, nhưng vẫn cần phải điều trị lâu dài trong bệnh viện. Cố Yến Chu đã giúp cô mua bảo hiểm y tế đặc biệt, nên số tiền chi trả không còn nhiều nữa.

Khương Âm cảm thấy mình nợ anh ấy, nên đã mời anh ấy một bữa ăn thịnh soạn.

Nhưng cuối cùng khi thanh toán, Cố Yến Chu đã âm thầm trả tiền.

Anh ấy biết hoàn cảnh của Khương Âm hiện tại khó khăn, nhưng cô lại không chịu nhận sự giúp đỡ của mình nên liền nói, "Chỉ là chút tiền lẻ thôi mà, sau này khi Khương Âm của chúng ta trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, em trả gấp mười lần cũng được, được không?"

Khương Âm không thể từ chối được.

Tối đó, khi trở về nhà đã là gần nửa đêm. Khương Âm lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong lại sáng đèn.

Trong khoảnh khắc đó, cô lập tức cảnh giác, căng thẳng nhìn vào bên trong.

Tiếng mở cửa cũng làm kinh động người đàn ông bên trong.

Gã ta quay đầu lại, và Khương Âm ngay lập tức nhận ra đó là chủ nhà.

Khương Âm đứng bất động, tay lặng lẽ luồn vào túi, chạm đến con dao nhỏ mà cô luôn mang theo bên mình.

"Ồ, người đẹp về rồi à?" Chủ nhà là một gã đàn ông ngoài bốn mươi, hói đầu, cười tít mắt nói, "Hôm nay nhà cô bị rò rỉ nước, tôi gõ cửa không thấy ai trả lời nên vào sửa luôn rồi, cô vào mà xem."

Trong lúc nói, ánh mắt gã cứ không ngừng lướt qua ngực và chân của Khương Âm, sự thô tục hiện rõ trong từng cái nhìn.

Dù có bực đến đâu, Khương Âm cũng không dại dột mà làm to chuyện, cô cố giữ giọng khách sáo, "Cảm ơn chú, hết bao nhiêu tiền, tháng sau tôi sẽ bù vào tiền thuê nhà."

Chủ nhà đảo mắt, "Hay là chuyển cho tôi luôn bây giờ đi, để lâu lại quên."

Gã tiến sát lại gần cô.

Mùi dầu mỡ từ người gã khiến Khương Âm muốn nôn. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và quét mã thanh toán.

Chủ nhà hỏi, "Cô sống một mình ở đây à? Ban đêm có thấy cô đơn không?"

Câu hỏi ấy vừa thốt ra, Khương Âm lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập. Gã đàn ông này không thể kiềm chế nổi nữa.

Đúng như dự đoán, chủ nhà đột ngột thay đổi sắc mặt, gã kéo cô vào trong nhà.

"Người đẹp à, nhìn mẹ cô yếu ớt như vậy, chắc cần nhiều tiền chữa bệnh lắm, đúng không?"

"Tôi có tiền, cô cần bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu, chỉ cần cô làm tôi sướиɠ, mẹ con cô tôi sẽ lo hết!"

"Nhanh nào, thỏa mãn tôi đi..."

Khi gã vừa chạm vào váy cô, Khương Âm lập tức rút con dao từ trong túi ra.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, gương mặt Bùi Cảnh Xuyên hiện lên trong tâm trí cô.

Trước đây, anh đã dạy cô cách tự vệ.

"Điểm yếu của đàn ông là mặt, bụng, và hạ bộ. Khi tay không, tấn công vào mắt là dễ nhất. Có dao thì càng tốt, cứa mặt hoặc đâm vào xương đòn, sẽ đau đến tận xương mà không gây chết người."

"Đừng sợ, tay cầm vũ khí phải chắc. Nếu dao không vững, mạng của cô cũng sẽ mất."

"Xoẹt!" Một âm thanh xé vải vang lên, váy của Khương Âm bị xé toạc.

Cô lấy lại bình tĩnh, nhanh như cắt, cô đâm thẳng vào vai gã.

Cơn đau khiến gã đàn ông lập tức buông tay, gào lên chửi rủa.

Máu chảy ròng ròng.

Đây là lần đầu tiên Khương Âm phản kháng, cô run rẩy, sợ hãi nhưng không hối hận. Cảm giác ngạt thở sau cơn khủng hoảng khiến cô nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.

Con dao ngắn, vết thương nông.

Gã sẽ không chết nhưng có lẽ sẽ nổi cơn thịnh nộ, và có thể sẽ gϊếŧ cô.

Khương Âm loạng choạng chạy ra ngoài, lấy điện thoại và lập tức gọi cảnh sát.

-

Nửa đêm, Khương Âm ngồi trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi gì cô trả lời nấy.

Kết cục cuối cùng là cô phải bồi thường.

Cô ngẩng đầu lên, hỏi, "Đây không phải là tự vệ chính đáng sao?"

Viên cảnh sát tỏ vẻ bực bội, "Cô có bị gì nghiêm trọng đâu, thế thì sao mà là tự vệ chính đáng được? Còn bên kia thì bị thương thật, phải nằm liệt giường cả tháng trời. Không bị phạt tù là may rồi đấy."

Khương Âm cảm thấy bàng hoàng.

Ba năm ở bên Bùi Cảnh Xuyên, cô cũng không phải kiểu người không biết phân biệt chuyện gì, nhưng không ngờ cuộc đời lại bạc bẽo đến thế.

Cô biết thân phận mình thấp kém, không có quyền phản kháng, chỉ còn cách trả tiền rồi lặng lẽ rời đi.

Đêm khuya, gió lạnh thổi rít từng cơn, Khương Âm đứng bên lề đường gọi xe.

Từ xa, một chiếc xe Maybach màu đen chầm chậm giảm tốc độ.

Bùi Cảnh Xuyên tựa nửa người vào cửa sổ xe.

Điếu thuốc trên tay anh đã cháy được một nửa, anh khẽ búng tay, tàn thuốc bay lên, giống như dáng người mảnh mai của Khương Âm, yếu ớt, mong manh.

Anh không bước xuống xe mà chỉ bấm gọi vào số của cô.

Giọng Khương Âm nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu, "Alo?"

Bùi Cảnh Xuyên cố làm ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại không khỏi đau xót, anh hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì à?"

Khương Âm thoáng ngẩn người.

Rồi cô nhanh chóng nhìn thấy anh.

Khoảng cách khá xa, không rõ biểu cảm, nhưng chắc chắn anh đang thấy buồn cười.

Khương Âm kéo lại áo khoác, cố kìm nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, "Không có gì, tôi đang gọi xe về nhà."

"Khóc thê thảm vậy, bị ai ức hϊếp rồi?"

Một câu ngắn ngủi nhưng cứa vào lòng cô như lưỡi dao sắc bén, đau thấu tim gan.

Nước mắt cô chực trào ra, sống mũi cay xè, cô khẽ lắc đầu.

Hành động ấy khiến Bùi Cảnh Xuyên bật cười.

"Em lắc đầu làm gì, tôi có nhìn thấy đâu?"

Ngay lúc đó, một chiếc xe khác lao đến, dừng ngay trước mặt Khương Âm.

Trên xe là gã chủ nhà cùng vợ hắn.

Không nói không rằng, người đàn bà đã xông tới, giọng the thé quát tháo, "Đứng đường à? Đứng thì tìm chỗ tử tế mà đứng, ở đây thì kiếm được thằng nào?"

"Giữa đêm hôm khuya khoắt, gọi chồng tôi đến sửa ống nước, lại còn mặc váy lượn qua lượn lại, rồi lại vu cho chồng tôi quấy rối cô. Tôi thấy rõ ràng là cô đang lên cơn!"

"Bảo này, ông xã, vào đi, làm một phát với nó, miễn phí không mất tiền!"