Anh ta bất động, lông mày và ánh mắt sắc bén.
“ Mượn thời cơ để trả thù?”
Nhìn dáng vẻ u ám của anh, Khương Âm thầm yên tâm, thấp giọng giải thích, “Tôi còn cho rằng là lưu manh, cũng không nhìn ra anh.”
“Lưu manh nào có cái gan lớn như vậy?” Bùi Cảnh Xuyên không tìm được lý do bịt miệng cô, nên cái này là để trả cho cái tát.
Anh hôn mạnh.
Rồi cắn mạnh môi cô.
Hôn xong, Khương Âm kinh hồn bạt vía, “ Anh điên rồi, lúc nào cũng sẽ có người bước vào.”
Bùi Cảnh Xuyên cũng chỉ là muốn hôn cô.
Anh mở vòi nước rửa tay, thản nhiên hỏi: “Bôi thuốc đúng giờ chứ?”
Khương Âm đỏ tai ngượng ngùng, “Đã bôi rồi.”
“Hôm nay đến kiểm tra, bác sĩ nói thế nào?”
Khương Âm suýt chút thì tim ngừng đập.
Nhưng rất nhanh, cô liền nhận ra mình đã đoán sai, Bùi Cảnh Xuyên đang hỏi về vết thương chứ không phải đứa bé.
Cô nói: “Bác sĩ nói thuốc rất hiệu quả, chẳng bao lâu nữa thì khỏi.”
“Ừm.”
Anh ta cũng không muốn tiếp tục dò xét.
Khương Âm vốn định thở phào nhẹ nhõm, Bùi Cảnh Xuyên lại đột nhiên lại gần, “Âm Âm, em có vẻ chột dạ.”
Khương Âm lại căng thẳng một lần nữa.
“ Có sao?”
“Em đang giấu tôi điều gì à?” Bùi Cảnh Xuyên nheo mắt, “Sản khoa…. em có thai?”
…….
Thời khắc này, Khương Âm như tội phạm bị đưa ra pháp trường.
Một lúc thì trên lăn trên núi cao
Một lúc lại bị rơi xuống biển lửa, như bị thiêu đốt vậy.
Cô vẫn gượng gạo nói, “Nếu có thai rồi, tối qua anh thân mật như vậy, tôi có thể giữ được không?”
Bùi Cảnh Xuyên dần xóa bỏ mối nghi ngờ.
Anh ta biết bản thân anh ta lợi hại, nhưng cũng không đến nỗi lợi hại đến thế.
Hai người lần lượt đi ra.
Cố Yến Chu ánh mắt sắc bén nhìn ra vẻ mặt bất thường của Bùi Cảnh Xuyên, “Cảnh Xuyên cậu bị ai đánh à?”
Bùi Cảnh Xuyên mặt vô cảm, “Quan tâm tôi đến như vậy, cổ tôi có vết đỏ, cậu có muốn xem không?”
Cùng là đàn ông.
Cố Yến Chu liền hiểu ra ý của anh ta, cười cười.
“Đừng khoe khoang nữa, đi làm việc của mình đi.”
Khương Âm nhếch khoé miệng cúi đầu không nói gì.
Hôm nay chỉ xin nghỉ nửa ngày, thuận tiện liền cùng Cố Yến Chu về công ty một lát.
Trở lại chỗ làm việc, Khương Âm bắt đầu bắt tay thiết kế lễ phục.
Cô thích thiết kế, nhanh chóng nhập tâm vào công việc.
Quên đi Bùi Cảnh Xuyên.
Quên đi bộ lễ phục này, là thiết kế dành cho vợ sắp cưới của Bùi Cảnh Xuyên.
Chỉ cần nhớ rằng một khi cạnh tranh với nhau, chiếc váy này sẽ là một phần thưởng rất lớn.
Liền không còn lo không có tiền để mua thuốc cho mẹ nữa.
Không cần vì 100 nghìn tệ, mà lại phải bán thân lần nữa.
……
Ngồi liền vài tiếng khiến Khương Âm eo nhức lưng mỏi, đi đến phòng trà rót một tách cà phê.
Vừa chuẩn bị uống, nghĩ đến cái thai không được chạm vào thứ này, lại nhanh chóng đổ đi.
Ở gần đó, có tiếng xì xào.
“Các người nói xem, chuyện của Cố tổng và Khương Âm rốt cuộc ai là người chủ động trước vậy?”
“Thì đương nhiên là Khương Âm rồi, thân phận Cố Tổng như vậy sao lại có thể đi đeo bám được. Cô xem khuôn mặt của Khương Âm đi, giống như hồ ly tinh vậy, vừa nhìn liền thấy rất biết dẫn dụ người khác.”
“Haha, nghe nói cô ta còn có một người mẹ bệnh tật. Liệu có phải là người vì tiền mà đeo bám người khác không?”
……
Khương Âm lại lấy một tách cà phê mới.
Đi đến phía sau đám người, trực tiếp hết cà phê nóng lên người nói lời sau cùng.
Đám người đó la hét, “Aaaa! Quần áo của tôi, vừa mới mua! Là ai, ai… Khương Âm?”
Khương Âm giả vờ cười ngượng, “Ngại quá, tôi vừa nãy không để ý.”
Đồng nghiệp có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến y phục của bản thân bị làm hỏng, dứt khoát không nể mặt, “Cô chính là cố ý, bản thân đã đeo bám Cố Tổng còn không để chúng tôi nói, có bản lĩnh thì đừng làm đi.”
Khương Âm, “Chứng cứ? Cô nói tôi đeo bám, đem chứng cứ bày trước mặt tôi đi.”
“Cô và Cố Tổng thường xuyên cùng nhau tan làm không phải bằng chứng sao? Hôm nay các người tới công ty muộn như vậy, miệng còn có dấu vết, nói các người trong sạch, ai tin chứ?”
Khương Âm nghe thấy bật cười.
“Hết rồi à?”
Đồng nghiệp sững sờ, ngập ngừng, cũng không nói được thêm gì khác.
Cô ta chính là vì đố kỵ, liền bịa đặt những lời độc địa đó.
Không ngờ bị nghe được.
Khương Âm nghiêm túc nói, “Nếu không còn gì nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, tội phỉ báng liệu tôi được đền bù bao nhiêu nhỉ? Kiểm tra thử và chuẩn bị đi.”
Nói xong, cầm cái tách rỗng rời đi.
Cô trở lại chỗ làm việc, phớt lờ ánh mắt các đồng nghiệp khác, tiếp tục làm việc.
Sự việc náo động lớn.
Cố Yến Chu biết chuyện, sa thải ngay nhân viên đó.
Gϊếŧ gà doạ khỉ, cả chiều, cả phòng làm việc đặc biệt yên tĩnh.
Nhưng trên mạng lại rất kịch liệt.
Có người quay lại video, thêm mắm thêm muối lan truyền lên mạng, sự lan truyền không ngừng tăng lên.
Mặc cho không có chứng cứ, Khương Âm vẫn bị những anh hùng bàn phím mất não mắng chửi khắp nơi.
Được vài ngày, đều không đè áp xuống được.
Sau cùng Cố Yến Chu dùng một khoản lớn, mời cơ quan chức năng giải quyết sự việc.
Trong lòng anh cảm thấy có lỗi, tìm cơ hội thích hợp, mời Khương Âm cùng đi ăn tối .
Khương Âm mấy ngày này bị tra tấn đến mất ngủ, sáng sớm đã sức tàn kiệt, “Cố Tổng, anh cũng không dễ gì đè được sức ép dư luận. Tôi thấy, mấy ngày này không nên ở gần nhau thì tốt hơn.”
Cố Yến Chu nghiêm túc nói, “Nhưng chúng ta là bạn bè, tình bạn bè với nhau có gì mà không thể làm?”
Khương Âm cũng khá bất lực.
Lúc này, có người gõ cửa phòng.
Thư ký báo, “Cố Tổng, có khách quý đến.”
Vừa nói xong, vị khách đó mở cửa bước vào.
Khương Âm giật mình.
Lại là Bùi Cảnh Xuyên.
Anh vẫn dáng vẻ kiêu ngạo như cũ, chỉ là ngữ khí trầm xuống, “Nhìn có vẻ tôi đến không đúng lúc thì phải?”
Khương Âm phản ứng lại, bản thân vừa cùng Cố Yến Chu nói về thiết kế lễ phục, nên sát lại nhau.
Cô ấy đứng cách ra, cũng không biết giải thích với ai, “Không có, đang nói chuyện công việc.”
Bùi Cảnh Xuyên dùng chân gạt cái ghế ra.
Ngồi xuống bên cạnh Khương Âm.
Gió mang theo mùi hương trên người anh tan, quen thuộc lại dễ chịu.
Đôi chân dài của anh sáp vào chân cô.
Vẻ mặt như không mà cọ xát.
Ở bên ngoài họ đã nhiều lần có những cử chỉ thân mật, nhưng thời điểm này Cố Yến Chu ở trước mặt, cô không thể không kiềm chế mà mập mờ với Bùi Cảnh Xuyên.
Cô không nhịn được mà dịch sang bên cạnh.
Bùi Cảnh Xuyên sớm đã đoán được hành vi của cô, đã dũng tay bóp chặt chân cô.
Dùng bàn tay ấm áp lại thô ráp, ko cần dùng lực, cũng có thể khiến Khương Âm run lên.
Cô cau mày.
Bùi Cảnh Xuyên lại rất thản nhiên, lười biếng dựa vào ghế, mắt nhìn Khương Âm.
“Cô Khương, lần trước đồ tôi đưa cho cô, chuẩn bị đến đâu rồi.”
Anh ta một mặt thì khách khí, nhưng ngón tay lại không yên.
Khương Âm vừa chán ghét vừa tức giận.
Cô khép chân lại, giữ chắc phía dưới, gay gắt ném bản thảo đến trước mặt anh ta.
“Đã vẽ xong rồi, chỉ là không biết bạn gái anh có thích hay không thôi.”
Khương Âm nhấn mạnh hai chữ “bạn gái”.
Nhắc anh nên giữ chừng mực.
Rất hiệu quả, Bùi Cảnh Xuyên mất hứng, thu tay về cẩn thận xem bản thảo.
Đôi bàn tay cô khéo léo vẽ ra những nét sống động và toả sáng, như thể vải thật đang hiện trên giấy vậy.
Bùi Cảnh Xuyên hài lòng, “Sau khi làm xong lễ phục, đến lúc đó gọi cô ấy qua thử.”
Như cố ý vậy, Bùi Cảnh Xuyên cười hỏi, “Cô Khương, cũng thử một chút, cô vẫn ở bên trong suốt quá trình như cũ chứ?”
Khương Âm mím môi.
“Nếu anh Bùi cần, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể giúp.”
“Tận tâm với công việc như vậy, chắng trách Cố Tổng lại yêu quý đến thế.”
Ngữ khí của anh không quá nặng.
Nhưng vô duyên vô cớ phản ứng mạnh đến không thể nào hiểu nổi.
Cố Yến Chu cười khổ, “Vậy mà đến cậu cũng chê cười tôi, tôi chỉ muốn làm rõ, bản thân tôi không vui khi trở thành chủ đề bàn tán trên mạng, và tôi tôn trọng cô ấy.”
Trái tim Khương Âm vừa rơi xuống, lại treo lơ lửng.
Cô im lặng, Bùi Cảnh Xuyên nói trước, “Hoá ra Cố Tổng cũng thích con số này.”
“Cũng?” Cố Yến Chu nghi hoặc.