Tim của Khương Âm như quặn thắt lại.
Cô tự nhủ bản thân là không được nhìn, cố gắng thu ánh mắt về. Nhưng Cố Yến Chu đang bên cạnh đột nhiên vẫy tay.
“Cảnh Xuyên.”
Khương Âm chết lặng.
Anh ta bảo đi gặp một bằng hữu, là Bùi Cảnh Xuyên sao?
Bùi Cảnh Xuyên đang đi về hướng này, chứng tỏ suy đoán của cô là đúng.
Anh ta từng bước đến gần. Dường như chưa từng quen biết Khương Âm mà trêu đùa nói.
“Yến Chu, bạn gái cậu sao?”
Cố Yến Chu cười nhạt.
“Đừng đùa tôi nữa. Tiểu Âm, để anh giới thiệu, đây là anh Bùi, tổng giám đốc của Tập đoàn Hải Châu. Lần này, chúng ta đang muốn thiết kế trang phục ăn hỏi cho vị hôn thê chưa cưới của anh Bùi. Sau khi suy nghĩ kỹ, công ty chỉ có mình em là phù hợp nhất.”
Hôn thê…
Hai từ này cứ như là tảng đá nghìn cân đang đè lên trái tim nhỏ của Khương Âm. Cô như đang kẹt những cơn đau dày đặc và dữ dội.
Khương Âm nhìn sang phía anh.
Thân hình đồ sộ của anh khi đứng ngược với ánh nắng tạo nên một khoảng râm to lớn bao quanh cô. Như một cái l*иg vô hình, từ đầu đến cuối cô đều không thể thoát ra.
Anh khách sáo mà nắm lấy tay cô, một hơi ấm quen thuộc bao quanh cô.
“Hân hạnh, Bùi Cảnh Xuyên.” giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo những ấm áp mà chỉ cô mới có thể hiểu.
Vẻ mặt Khương Âm không hề thay đổi, cùng anh diễn kịch.
“Chào anh, tôi là Khương Âm.”
Bùi Cảnh Xuyên nhếch môi, cố tình nói.
“Khương Âm? Một cái tên rất đẹp. Việc thiết kế lễ phục sẽ làm phiền cô Khương nhiều rồi.”
Hơi thở của Khương Âm liền trở nên gấp gáp.
Vào lần đầu tiên họ gặp gỡ, tối hôm đó đã liền tới khách sạn và lên giường với nhau. Khi anh chiếm hữu được cô thì mới muộn màng hỏi.
“Em tên gì?”
“Khương… Âm.”
“Khương Âm? Một cái tên rất đẹp.”
…
Những ký ức rõ ràng này cứ liên tục giày vò cô.
Cô hiểu rõ là Bùi Cảnh Xuyên đang cố tình. Đó chính là việc mà bình thường anh ấy vẫn thường thích làm, anh tận dụng những thứ cô thích và làm theo ý mình.
Khương Âm không muốn bản thân tự rơi vào một mớ bòng bong trước mặt anh.
Anh mỉm cười bình tĩnh mà không nói gì.
Trên bàn ăn, Khương Âm dường như chỉ đóng vai trò là người làm nền cho Bùi Cảnh Xuyên cùng với Cố Yến Chu bàn chuyện.
Bàn về hôn thê của anh, Cố Yến Chu cười đầy ẩn ý.
“Vẫn là cô ấy à?”
Những từ này khiến thần kinh cô như bị căng lên.
Như thể vừa nãy chỉ là ảo giác trong phút chốc, cô cảm nhận được ánh mắt của Bùi Cảnh Xuyên dừng lại trên người cô trong giây lát. Ngay sau đó anh liền ngoảnh mặt nhìn chỗ khác và ừ nhẹ một tiếng.
Cố Yến Chu trêu chọc.
“Cậu luỵ quá đấy, từ đầu đến cuối cũng chỉ là cô ấy. Đã định ngày đính hôn chưa?”
“Đợi tới sinh nhật của cô ấy rồi tính.”
…
Bữa ăn này, Khương Âm thật sự nuốt không nổi.
Khi kết thúc thì đã rất muộn, ngoài trời cũng đang có một cơn mưa nhỏ.
Cố Yến Chu nhận được một cuộc gọi đến từ gia đình, cần phải về nhà một chuyến. Gió trời thổi mạnh, anh cởi chiếc áo ngoài của mình ra rồi khoác lên vai cô.
“Đã muộn rồi, anh sẽ nhờ cảnh xuyên đưa em về. Nhớ nhắn anh khi em về tới nhà.”
Sau đó nói với Bùi Cảnh Xuyên như người thân trong nhà.
“Vất vả rồi Cảnh Xuyên.”
Ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên nhìn xa xăm, không trả lời cũng không có chút cảm xúc nào.
Nhưng Khương Âm có thể hiểu được. Sự bình thản của anh lúc này chính là dấu hiệu cho một cơn thịnh nộ.
Khương Âm với tâm trạng phức tạp bước lên xe.
Những đường vân của chiếc ghế da in hằn lên đùi cô, quen thuộc như thể là đã được khắc vào tận xương tủy.
Bùi Cảnh Xuyên không vội khởi động, mà lấy một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.
“Âm Âm, giúp tôi châm thuốc.” Anh nhìn về phía cô.
Khương Âm nuốt nhẹ làm ướt cổ họng đang bị khô ran.
Rõ ràng là đã kết thúc rồi, cô không cần phải nghe theo anh nữa. Nhưng Khương Âm, cô vẫn vô thức cầm lấy chiếc bật lửa.
Cạch một tiếng.
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt của anh. Bùi Cảnh Xuyên hóp má hít một hơi thuốc, rồi phả từ từ vào khuôn mặt của cô.
Khương Âm không tránh né, bị khói phả vào mặt không khỏi khiến mắt cô có chút cay.
Bùi Cảnh Xuyên chăm chú nhìn cô.
Ba năm trước, cô chạy ngược xuôi khắp nơi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Bây giờ khó khăn lắm mới tăng cân lên được một chút, chưa cách xa bao lâu lại gầy đi mất.
Khuôn mặt không trang điểm, trắng bệch đến mức khiến người ta xót xa. Trông đáng thương, nhưng lại khiến người ta khao khát có được.
Bùi Cảnh Xuyên kiềm chế sự kích động, nhìn vào đầu ngón tay mảnh khảnh của cô.
"Bị thương như nào?"
Khương Âm ngẩn ra, nhìn vào vết thương sắp lành, rụt tay lại.
"Chuyện nhỏ thôi, cảm ơn anh Bùi đã quan tâm."
Bùi Cảnh Xuyên khẽ bật cười.
"Anh Bùi?" Anh trêu chọc, "Có tình mới rồi đúng là khác thật, vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với tôi như vậy."
Khương Âm gượng cười.
“Anh sắp kết hôn rồi, chúng ta nói những điều này bây giờ không phù hợp.”
“Em ghen?”
Khương Âm cảm giác như anh đang đi guốc trong bụng mình vậy.
“Không có!”
Diễn xuất của cô không tốt, nhưng lại làm hài lòng Bùi Cảnh Xuyên, khiến anh không thể kiềm chế mà muốn hôn cô.
Khương Âm cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, khi môi chạm nhau cô quay đầu tránh né.
Bùi Cảnh Xuyên nhìn thấy chiếc áo nam trên người cô, đột nhiên không còn hứng thú nữa. Anh vươn tay và đặt chiếc áo qua một bên.
Anh không thể phân biệt rõ ràng sự hài lòng hay tức giận trong đáy mắt.
"Cố Yến Chu quan tâm em lắm đấy, thích rồi sao?"
Khương Âm áp vào ngực anh.
“Không phải, anh ta là cấp trên của tôi.”
"Không phải càng tốt sao, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén." Bùi Cảnh Xuyên nói nửa đùa, nửa thật, "Anh ta điều kiện không tệ, em sẽ không chịu thiệt."
“...”
Khương Âm thực sự không chịu được cảm giác bị anh ta đè nén. Cô liều mạng muốn nhảy ra ngoài, cố ý nói.
"Còn tùy nữa, nhưng mẹ tôi có vẻ rất thích anh ấy."
Bùi Cảnh Xuyên mặt không cảm xúc ngồi xuống. Không nói tiếng nào mà trực tiếp khởi động xe.
Khương Âm chưa kịp chuẩn bị trước, theo quán tính mà người ngã về phía trước, bị cụng đầu. Cô vừa giận vừa tức, nắm chặt tay nhìn anh.
Quên đi, không cần tính toán với anh ta làm gì!
Xe đã đến dưới tầng.
Bùi Cảnh Xuyên nhìn căn nhà cũ kỹ trước mắt, nhăn mày rồi nghiến răng.
“Cái căn nhà trước đó, sao lại không dùng?"”
Khương Âm nhẹ giọng nói.
“Không phải của tôi, tôi ở không quen.”
“Em đã đứng tên rồi, tại sao lại không phải của em?”
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, anh hãy chuyển quyền sở hữu căn nhà cho tôi khi có thời gian nhé."
Nói đến đây, Bùi Cảnh Xuyên cảm thấy cũng không cần phải tiếp tục nữa, liền bước xuống xe.
“Để tôi đưa em lên.”
Khương Âm cũng không dám. Khó khăn lắm cô mới có thể rời xa anh, cô không muốn bản thân sẽ lại rơi vào đó lần nữa.
Ngôi nhà này có bảy tầng và không có thang máy. Khương Âm bật đèn mỗi khi lên một tầng.
Đứng trước cửa nhà, Khương Âm thở dốc quay đầu nhìn xuống dưới.
Bùi Cảnh Xuyên vẫn chưa đi. Anh đứng trước đầu xe, ngước nhìn theo cô đề có thể chắc chắn rằng cô tới nhà an toàn.
Trái tim của Khương Âm thấy đau nhói, khó có thể diễn tả được bằng lời. Cô mệt mỏi mở cửa, một mùi hôi khó chịu khiến cô giật mình.
Cô lao nhanh vào trong.
Khí ga bị rò rỉ, mẹ cô bất tỉnh ngã xuống đất.
“Mẹ!” Khương Âm hét lên một tiếng, cô ôm lấy mẹ, khuôn mặt bà ấy đã trắng bệch từ lâu.
Cô hoảng sợ đến mức mất hết bình tĩnh, run rẩy lấy điện thoại ra để cầu cứu.
Số ở trên cùng là Bùi Cảnh Xuyên.
Cô dừng lại một chút rồi bấm gọi 120.
…
Xe cấp cứu không đến, nhưng Bùi Cảnh Xuyên lại đến.
Khương Âm quỳ trên mặt đất, khuôn mặt sững sờ nhìn Bùi Cảnh Xuyên như vị cứu tinh duy nhất và ôm lấy người mẹ bất tỉnh của mình.