Chương 1: Nếu Lại Thiếu Tiền Thì Tìm Tôi

Eo của Giang Âm bị bàn tay của một người đàn ông siết chặt.

Cả cơ thể cô như bị đốt chảy bởi hơi ấm của anh, tứ chi liên tục trở nên mềm nhũn.

“Bùi Cảnh Xuyên, giao kèo giữa chúng ta đã kết thúc rồi…”

Người đàn ông bóp chặt cằm cô một cách thô lỗ.

Một giọng nói trầm ấm trên môi.

“Chừng nào tới bình minh thì mới kết thúc, còn giờ em vẫn là của tôi.”

Giang Âm nhíu mày.

Cô không hiểu sao bản thân lại dính líu đến anh ta.

Ngày hôm nay chính là đêm cuối cùng của thỏa thuận, rõ ràng nửa giờ trước anh đến để thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông Bùi Cảnh Xuyên này, vừa vào tới cửa đã bắt đầu. Không cho cô cơ bất kì hội để nói như mọi khi, hành động đột ngột mà không hẹn trước như thể đang thực hiện một chiến dịch xâm lược.

Hợp đồng ba năm, không dài cũng không ngắn.

Cơ thể non nớt của cô mới sáng sớm đã bị anh đánh dấu vô cùng rõ ràng, cô không thể chống cự.

Sự mập mờ liên tục tăng lên.

Tủ rượu phía sau lưng bị làm cho một thoáng rung lắc.

Giang Âm khẽ nói.

“Ngày mai tôi có công chuyện, anh đừng để nó lưu lại dấu vết.”

Người đàn ông dừng lại, xùy một tiếng phớt lờ.

Sau đó, dùng lực mạnh hơn để tiến công.



Một lúc sau.

Giang Âm tắm rửa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy bản thân trong gương. Quả nhiên là toàn thân cô chẳng có chỗ nào là tốt.

Bùi Cảnh Xuyên sau đó ra ngoài hút thuốc.

Anh ta uể oải dựa lưng ra sau, nhìn hình bóng của cô một cách trịnh thượng.

“Em có chắc chắn là không muốn gia hạn hợp đồng với tôi không?”

Giang Âm dừng lại.

Suy nghĩ của cô trở khoảng thời gian ba năm trước. Khi cô 22 tuổi và gia đình cô bị phá sản, cha cô rơi từ một tòa nhà xuống và mẹ cô lâm bệnh. Chi phí y tế cao và liên tục bị chủ nợ truy đuổi đã buộc cô phải chạy trốn khắp nơi. Trong khoảng thời gian khó khăn nhất, cô thậm chí còn phải ngủ dưới gầm cầu.

Trong thời điểm khốn khó nhất, cô ấy thậm chí đã từng suy nghĩ rằng sẽ đưa cả mẹ đi chung để kết thúc tất cả mọi chuyện.

Va phải Bùi Cảnh Xuyên là một sự may mắn không ngờ tới. Hợp đồng ba năm và ai cũng có được thứ bản thân muốn.

Bùi Cảnh Xuyên có thể coi là người tài trợ tốt nhất. Anh ta chỉ quan tâm đến chuyện giường chiếu, ngoài ra anh ta cũng rất hào phóng với cô. Không chỉ trong việc chi trả tiền thuốc cho mẹ cô mà anh còn chưa từng đối xử tệ với cô trong cuộc sống.

Nhưng thật không may là trái tim nhỏ của cô lại nảy sinh một thứ cảm xúc không nên có.

Khi cơ thể cô được lấp đầy, trái tim của cô cũng được lấp đầy khoảng trống như vậy.

Vẫn tiếp tục gia hạn hợp đồng sao?

Câu nói này chính là mồi nhử để kéo cô xuống địa ngục.

Dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi những cảm xúc thật sự của Giang Âm.

“Ừm, không gia hạn nữa. Mẹ tôi bắt đầu hồi phục rồi, tôi cũng muốn sớm có con.”

Bùi Cảnh Xuyên bước tới sau lưng cô.

Điếu thuốc anh hút có mùi thơm, nhẹ nhàng và có chút hơi lạnh.

Anh dựa vào người cô, mập mờ hỏi.

“Em tìm được người phù hợp chưa?”

“Ừm.”

“Nhanh quá, em đã hiểu rõ hắn chưa?”

“Đàn ông về cơ bản là đều giống nhau, các mối quan hệ cần từ từ phát triển.”

“Vậy còn kích thước thì sao?”

Giang Âm đỏ mặt.

“Chúng ta đều còn trẻ, tôi không bận tâm chuyện đó.”

Nói đến đây cô lại nghiêm túc.

“Bùi Cảnh Xuyên, tôi nghiêm túc đấy.”

Chỉ một vài từ thôi.

Nghe có vẻ như đang nói anh đang, nhưng cũng có vẻ như đang thử cô.

Nhưng việc thử cô đã thất bại.

Bùi Cảnh Xuyên cười nhẹ một cái.

“Sao không nghĩ tới việc kết hôn với tôi.”

Nghe Bùi Cảnh Xuyên nói như vậy Giang Âm biết rằng bản thân cô đã thua rồi.

Cô ấy quay đầu sang một bê. Hai người gần gũi ôm nhau, không thể tránh khỏi những cái chạm môi.

Bùi Cảnh Xuyên nheo mắt, du͙© vọиɠ nhanh chóng ập đến, anh cúi xuống hôn cô.

Giang Âm né tránh và chỉ vào đồng hồ.

Giọng cô ấy vẫn còn mang nét dịu dàng sau cuộc vui, nhưng lại rất lạnh lùng.

“Đã hơn mười hai giờ rồi, mối quan hệ hợp đồng của chúng ta đã kết thúc rồi.”

Sẽ rất bất lịch sự khi lặp lại việc đó.

Bùi Cảnh Xuyên cười nhẹ.

Anh hôn lên vành tai cô.

“Tôi thích sự tỉnh táo của em đấy.”

“Nếu lại thiếu tiền thì tìm tôi, tôi lúc nào cũng sẽ đợi em.”

“Hẹn gặp lại, Âm Âm.”

Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn dùng cái giọng điệu nhẹ nhàng đó để nói những chuyện đau lòng đó.

Khi khoảng cách tăng lên, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

Điều này chính là báo hiệu cho mọi chuyện đã kết thúc.

Tới khi tiếng đóng cửa vang lên cô mới để cho bản thân được thả lỏng vai và cho phép mắt cô được sưng lên.

“Bùi Cảnh Xuyên, đáng lẽ anh nên nói là ta sẽ không bao giờ gặp lại.”

Ngày hôm sau, Giang Âm che đi những vết hôn trên cổ, ra ngoài lo liệu thủ tục xuất viện cho mẹ.

Mở cửa ra đã liền thấy cấp trên của cô đang ở bên trong. Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi bước tới nói.

“Cố tổng, không cần phiền anh.”

Cô ấy lịch sự và xa cách đến mức khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng.

Cố Nhậm Châu vẻ mặt ảm đạm.

“Tiểu Âm, em vẫn còn trách anh sao.”

Giang Âm khựng lại một chút rồi lắc đầu.

Trước khi Giang gia phá sản, họ từng là những người bạn thân thiết. Hai nhà còn từng đùa nhau rằng sẽ tổ chức đám cưới cho họ. Trong mắt người thân và bạn bè, họ là cặp thanh mai trúc mã nam thanh nữ tú.

Vào ngày cái ngày mà cha cô nhảy khỏi tòa nhà, cô đã gọi đi gọi lại vào số của Cố Nhậm Châu. Nhưng chỉ lúc đầu là gọi được, lúc sau gọi chỉ toàn là tạp âm.

Sau khi cha cô được an táng, Giang Âm không từ bỏ hy vọng và đã đến Cố gia một lần. Tuy nhiên, cô không thậm chí còn không được bước vào cửa. Thay vào đó, người giúp việc lạnh lùng đưa cho cô một chiếc túi trắng, bên trong có 2000 nhân dân tệ.

Từ đó, ba từ "Cố Nhậm Châu" đã hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi cuộc đời cô.

Và hiện tại, mối quan hệ giữa họ chỉ là cấp trên, cấp dưới do hoàn cảnh.

Tháng trước, công ty đã có cuộc tái cấu trúc lớn. Bộ phận mà Giang Âm đang làm đã chiêu mộ một người lãnh đạo có học vị quốc tế trở về từ nước ngoài. Ngạc nhiên thay người đó lại là Cố Nhậm Châu.

Giang Âm quan tâm đến công việc hơn là quan hệ cá nhân. Khi chọn giữa công việc và quá khứ, cô chắc chắn sẽ chọn cái đầu tiên.

Cố Nhậm Châu kín đáo giấu đi cảm xúc, cười nhạt nói.

"Vậy cô điều chỉnh tâm trạng một chút đi, rồi tôi sẽ đưa cô đi ăn và gặp một khách hàng rất quan trọng."

“Được.”

Nửa tháng sau.

Giang Âm đã thay một bộ váy lịch sự để đi gặp khách hàng.

Cô lấy xe của Cố Nhậm Châu đi tới cửa khách sạn.

Khi cô mở cửa xe bước ra, ánh mắt cô va phải một chiếc xe Land Rover đen quen thuộc.

Bùi Cảnh Xuyên rất thích lái loại xe Land Rover, sang trọng và ổn định.

Chiếc xe từng đi vào hoang mạc trong đêm khuya, lúc mọi người đều đã đi ngủ. Dưới ánh trăng tròn cao trên đầu, cô nằm trên nóc xe Land Rover, bị Bùi Cảnh Xuyên hành hạ cho đến tận khi bình minh.

Ký ức và hiện thực cứ liên tục chồng chất lên nhau, cửa xe Land Rover mở ra.

Đôi chân dài của Bùi Cảnh Xuyên chạm đất. Anh mặc một bồ đồ màu đen, sang trọng và thanh cao.