Edit: Na
beta: Leo Leo
Đặng Thanh Ngọc biết Thư Niệm luôn luôn hiểu chuyện.
Lúc bà quyết định cùng Thư Cao Lận ly dị, Thư Niệm vẫn chưa tới mười hai tuổi, bởi vì chuyện này mà khóc một lần. Giống như là sợ bởi vì hai bên cô đều khó xử, sau cũng không nhắc lại.
Ở con nít cũng có lúc phản nghịch, Thư Niệm vẫn luôn rất nghe lời, một mình đi học rồi lại tan học, một mình học tập chơi đùa. Ngoại trừ một vài chuyện vặt, cô vĩnh viễn không cần Đặng Thanh Ngọc hao tâm tốn sức quan tâm.
Khi bà quyết định tái hôn, Thư Niệm cũng không chút nào oán hận, từ đầu đến đuôi đều tỏ thái độ ủng hộ bà.
Cô con gái này của bà, là một bảo bối tốt nhất mà thượng đế dành tặng cho bà.
Ngày trước, lúc Thư Niệm phải đối mặt với giai đoạn khó khăn, Đặng Thanh Ngọc biết rõ việc làm của mình là sai, bà chỉ lo lắng đến việc người khác biết tình trạng bệnh của Thư Niệm.
Sợ người khác sẽ nhìn Thư Niệm cùng với lời không hay, chỉ chỏ, nói cô là người điên, là người bị bệnh thần kinh.
Đặng Thanh Ngọc cảm thấy mình sẽ không chịu nổi cảnh ấy.
Cho nên nếu như Thư Niệm không có chủ động nhắc tới, Đặng Thanh Ngọc cũng không bao giờ chủ động nói cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bởi vì cái ý nghĩ này, bà đã thiếu chút nữa thì mất đi đứa con gái này.
Đặng Thanh Ngọc sẽ không để cho mình sai lầm thêm một lần nữa.
"Niệm Niệm." Đặng Thanh Ngọc đắn đo, từ từ nói, "Chú Vương có ý thế này, cảm thấy con đã tốt nghiệp đại học, tuổi tác không nhỏ, không nên ở lại mà tiêu tiền không. Hơn nữa ông ta cảm thấy con đi gặp bác sĩ tâm lý thì tiền quá mắc".
"..." Thư Niệm trầm mặc một chút, "Con biết".
"Nhưng đây là cái đạo lý gì." Bởi vì trạng thái của cô, Đặng Thanh Ngọc cho tới bây giờ không cùng ông nói qua những chuyện này, "Con trai của ông ta có bị ho khan một chút, đều phải đi đưa đến bệnh viện, mẹ cho tiền con gái đi xem bệnh liền cho là đốt tiền?"
Không nghĩ tới bà sẽ nói cái này, Thư Niệm sững người ngẩng đầu.
"Mẹ chưa từng đối xử bạc đãi Vương Lâm Tích." Thanh âm của Đặng Thanh Ngọc mang theo sự tức giận, "Lúc thằng bé học hai năm đầu, mẹ còn đưa đón thằng bé đi học, ăn uống cái gì cũng mua theo sở thích của nó. Mẹ coi con trai của Vương Hạo như con trai, ông ta đem con gái của mẹ là gì?"
"..."
"Dựa vào cái gì..." Đặng Thanh Ngọc tựa hồ không nói được, sự tức giận tiêu tán, thanh âm trở nên nghẹn ngào, "Niệm Niệm, con cùng mẹ nói, con không nên một mình chịu đựng."
Nhìn nước mắt của bà, Thư Niệm có chút không biết làm sao, "Con không cảm thấy không vui..."
"Phải không? Có thể mẹ không hy vọng con lại một lần nữa lại có một tia ủy khuất." Đặng Thanh Ngọc rút mảnh giấy lau nước mắt, "Mẹ tái hôn lý do đúng là cảm thấy mệt mỏi, muốn sống tốt hơn một chút. Nhưng điều kiện đầu tiên là con phải tốt."
Thư Niệm không biết nên nói cái gì.
"Vương Hạo đã nói với mẹ chuyện này, mẹ nói với ông ta mẹ sẽ không ly dị." Đặng Thanh Ngọc sắp năm mươi tuổi, vén nhẹ một vài sợ tóc ra sau tai, "Cũng không phải là quá nhiều khó khăn để giải quyết."
Ánh mắt Thư Niệm cay cay: "Mẹ không cảm thấy con luôn là liên lụy với mẹ sao?"
"Nói cái gì." Đặng Thanh Ngọc không cao hứng khi cô nói ra lời như vậy, "Nếu cảm thấy liên lụy, mẹ cũng là cảm thấy Vương Hạo có chút liên lụy đến việc mẹ chiếu cố con gái."
"..."
Đặng Thanh Ngọc nghiêm túc: "Con đối với mẹ mà nói, mới là quan trọng nhất".
..............
Ngày trước, tính khí của Đặng Thanh Ngọc là không tốt, động một chút sẽ nổi giận. Nhưng sau khi Thư Niệm bị bệnh, bà giống như hoàn toàn thay đổi một con người khác, nói chuyện không giống trước đây, luôn là hơi có vẻ sắc bén.
Bà trở nên ôn hòa, tính khí rất tốt, làm việc hết sức kiên nhẫn.
Thư Niệm chưa bao giờ thấy qua bà có bộ dạng thế này.
Bởi vì lời nói của Đặng Thanh Ngọc, tâm tình của cô trở nên ổn định một ít.
Biết Thư Niệm lát nữa còn phải đi đến phòng ghi âm, Đặng Thanh Ngọc cũng không kéo dài thời gian của cô nữa. Chờ cô ăn xong, Đặng Thanh Ngọc liền cùng cô hát bài sinh nhật, sau đó hai người cùng nhau ăn bánh ngọt.
Thư Niệm trở về phòng thay quần áo, suy nghĩ một chút, cô thuận tiện xách cái túi đặt ở tủ đầu giường.
Đặng Thanh Ngọc còn đang đem phần còn dư của bánh ngọt bỏ vào trong tủ lạnh.
Chờ Thư Niệm đã xong, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Mới vừa đi xuống lầu, Thư Niệm liền chú ý chiếc xe đang đậu gần đó.
Là xe của Tạ Như Hạc.
Thư Niệm do dự một chút, cùng Đặng Thanh Ngọc nói: "Mẹ, hình như bạn con đã tới."
"Ở đâu?"
"Ở chiếc xe kia." Thư Niệm chỉ về chiếc xe kia, "Con đi qua nhìn một chút, mẹ ở nơi này đợi con."
Hiếm khi nghe được Thư Niệm nhắc tới hai chữ "Bạn"
( bên trung là hai chữ: 朋友), Đặng Thanh Ngọc ngược lại có chút cao hứng, lập tức khoát tay một cái "Không cần, bạn con có khi tìm con có chuyện. Mẹ phải đi siêu thị mua ít thức ăn, cùng con cũng ngược đường, mẹ liền đi trước."
Thư Niệm gật đầu: "Vậy mẹ đi cẩn thận."
Tuy nói như vậy. Đặng Thanh Ngọc lại đứng một chỗ, nhìn Thư NIệm đang đi đến chiếc xe kia.
Sau khi Thư Niệm đi tới, cửa sổ ghế phía sau liền kéo xuống, bên trong có người đàn ông đang ngồi. Cách đó không xa, Đặng Thanh Ngọc có thể thấy rõ ngoại hình của đàn ông đó.
Vốn đã sinh ra đã có một khuôn mặt đẹp đẽ, vóc người gầy gò, khí chất âm trầm mỏng lạnh. Lúc nhìn Thư Niệm, biểu tình mặc dù không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại nhu hòa xuống. Hai người không biết nói cái gì. Sau đó, Thư Niệm quay đầu nhìn về phía Đặng Thanh Ngọc, xa xa cùng bà vẫy tay một cái. Đặng Thanh Ngọc lộ một nụ cười, hướng cô gật đầu đồng ý. Sau đó Thư Niệm liền lên chiếc xe kia.
Đặng Thanh Ngọc đang đi lại dừng lại, quay đầu nhìn cửa nhỏ của tiểu khu kia. Trong đầu lại lần nữa hồi tưởng lại người đàn ông vừa rồi, cảm thấy quen thuộc. Đi mấy bước, bà chợt nhớ ra.
Đó là con trai của Tạ Ký cùng Quý Tương Ninh: Tạ Như Hạc.
Trước kia lúc Thư Niệm chơi thân với Tạ Như Hạc, Đặng Thanh Ngọc vô cùng không đồng ý, đe dọa cô nhiều lần, để cho cô cách anh xa một chút. Nhưng cũng không tác dụng gì mấy, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Thật ra thì Đặng Thanh Ngọc cũng không biết gia đình của anh, chẳng qua là nghe người trong phường nói, Tạ Ký là một ngày chỉ biết uống rượu, tâm tình không tốt liền đập đồ chửi mắng người khác, có lúc không tỉnh táo còn sẽ động thủ đánh người.
Đặng Thanh Ngọc vốn lo lắng Tạ Như Hạc giống ba của anh, lo lắng sẽ làm gì với Thư Niệm làm chuyện gì đó không tốt.
Quý Tương Ninh cũng không phải người của trấn này.
Nghe nói giống như là trên phim vậy, là một tiểu thư nhà giàu. Người nhà không đồng ý cô ấy đi theo Tạ Ký, một tên nhà nghèo, cô ấy liền hạ tâm cùng người nhà cắt đứt liên lạc, cùng người ta bỏ trốn chạy tới cái địa phương nhỏ này.
Đặng Thanh Ngọc vốn cho chẳng qua là những người này rất thích nói chuyện phiếm, không quá tin tưởng. Nhưng sau đó, ông ngoại Tạ Như Hạc lại đến đón anh. Điều này cho thấy, Quý Tương Ninh có điều kiện gia đình quả thật rất tốt, cả đời sống xuôi gió xuôi nước.
Đáng tiếc nhưng lại giao cả đời cho một người chồng quá tệ bạc.
Cả đời hủy hết.
Nghĩ đến Tạ Như Hạc cùng Quý Tương Ninh, Đặng Thanh Ngọc thở dài một cái, cảm thấy ban đầu mình nghe những lời người khác nói, lại kêu Thư Niệm cách xa Tạ Như Hạc một chút, hành động này quả thực có chút tàn nhẫn.
Ở trong một gia đình như vậy lớn lên, vẫn là một đứa bé ngoan.
Một cậu con trai đáng thương.
..........
Khi cô bước tới, cửa sổ liền kéo xuống.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, hỏi: "Anh làm sao lại tới?"
Tạ Như Hạc thành thực nói "Có chuyện tìm em."
"Cái gì?"
"Không phải em muốn tới phòng thu âm sao?"
"Đúng nha."
"Lên xe trước đi." Tạ Như Hạc nhẹ giọng nói "Tôi đưa em một đoạn."
Thư Niệm không cự tuyệt, quay đầu hướng Đặng Thanh Ngọc vẫy tay một cái, sau đó đến bên kia lên xe, cúi đầu cài dây an toàn: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Dường như phát hiện có người ngoài cửa sổ, Tạ Như Hạc không trả lời vấn đề của cô, đột nhiên hỏi: "Người đó là mẹ em sao?"
Nghe nói như vậy, Thư Niệm liếc mắt nhìn một chút, chú ý tới bóng lưng của Đặng Thanh Ngọc.
"Đúng vậy."
Tạ Như Hạc dừng lại, hỏi: "Dì ấy muốn đi đâu? Tôi đưa dì ấy đi."
"Không cần." Thư Niệm nói, "Mẹ đi siêu thị gần đó mua thức ăn."
"Vậy tôi..." Giọng nói của Tạ Như Hạc mang theo điểm dè dặt, giống như là đang hỏi ý kiến của cô, "Tôi có nên đi chào hỏi dì ấy không?"
Thư Niệm quả thật không nghĩ tới cái này, có chút sững người: "Không cần, cũng đi xa rồi." Cô trong nháy mắt nhớ lại trước đây Đặng Thanh Ngọc nói với cô những điều không tốt của Tạ Như Hạc, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Lần sau đi."
Tạ Như Hạc gật đầu.
Phương Văn Thừa ngồi chỗ tài xế khởi động xe.
Không biết tại sao Tạ Như Hạc lại tới tìm mình, hỏi hai lần anh cũng không trả lời. Thư Niệm không hỏi lại, nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, cái này cho anh."
Thư Niệm đem túi trên tay cho anh.
Tạ Như Hạc theo bản năng nhận lấy, giống như là không phản ứng kịp: "Cho tôi?"
Sợ anh mất hứng, Thư Niệm có chút khẩn trương: "Ừ."
Yết hầu của Tạ Như Hạc bắt đầu hoạt động: "Sinh nhật em, tại sao lại tặng quà cho tôi?"
"A, anh còn nhớ sinh nhật tôi?" Thư Niệm liếc mắt, cao hứng nói, "Lúc sinh nhật anh, không phải anh cũng tặng quà cho tôi sao? Tôi liền làm lại, sinh nhật tôi cũng tặng quà cho anh."
Tạ Như Hạc mờ mịt, chần chờ nói: "Tôi tặng quà cho em sao?"
"Đúng vậy." Anh nhìn qua giống như không nhớ, Thư Niệm nhắc nhở anh: "Chính là cái túi thuốc mà anh cho tôi, thật hữu dụng. Cám ơn anh."
"..." Tạ Như Hạc không giải thích, lại lần nữa nhìn chằm chằm cái túi, thấp giọng nói: "Tôi có thể mở ra nhìn một chút không?"
Thư Niệm gật đầu: "Có thể."
Bởi vì trước kia có nghe Phương Văn Thừa nói, lúc chọn quà Thư Niệm đặc biệt có chút thận trọng. Suy nghĩ tới nghề nghiệp của anh, bình thường nghe bài hát không ít, cuối cùng cô quyết định tặng anh một bộ tai nghe.
Tạ Như Hạc mở ra xem, động tác rất nhẹ, ngay cả giấy bọc cũng không xé rách.
Nhìn đồ vật bên trong, tâm tình của Tạ Như Hạc tựa hồ không tệ, khóe miệng cong lên, sau đó cầm điện thoại ra, đem tai nghe cắm vào.
Nhận ra được anh không có mất hứng, Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn lo lắng anh sẽ không thích."
Tạ Như Hạc trầm mặc một chút, nói: "Không có."
Nhận quà từ người mình thích, người nhận quà tất nhiên phải vui mừng.
"Vậy anh dùng một chút thử xem." Thư Niệm tiến lại gần: "Tôi mua tai nghe này cũng chưa kịp thử, cái này cũng là do người khác giới thiệu. Chất lượng âm cùng công dụng ghi âm đều tốt, nhìn qua cũng không tệ."
Nghe vậy, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, giống như là nghĩ tới điều gì. Sau đó, anh đem microphone của tai nghe đưa cho cô, nói: "Thử thu âm một chút."
Thư Niệm nghi ngờ nhìn anh: "Cái gì?".
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, tránh ánh mắt của cô: "Tôi muốn thử hiệu quả của thu âm."
"A.." Thư Niệm nhận lấy microphone, hỏi anh: "Tôi thử sao?"
Tạ Như Hạc không ngẩng đầu, ừ một tiếng.
Thư Niệm gãi đầu một cái, một lúc không biết nên nói cái gì: "Vậy tôi nói cái gì?"
"..." Tạ Như Hạc không lên tiếng.
Thư Niệm suy nghĩ một chút, lấy một tờ lời thoại trong túi xách ra: "Vậy tôi nói một câu lời kịch nha."
Tạ Như Hạc nói: "Được."
Tạ Như Hạc bấm máy thu âm.
Thư Niệm tùy ý liếc một cái, hướng về phía microphone đem lời thứ nhất trong lời thoại nói: "Lần cuối chúng ta gặp mặt là cách đây hai giờ bảy phút mười sáu giây. Em có chút nhớ anh, anh có muốn tới gặp em một chút không?"
Nói xong, Thư Niệm liền đem tai nghe đưa cho anh, tỏ ý là mình đã nói xong.
Tạ Như Hạc nhận lấy, không có phần ghi âm. Sau đó, dường như không để ý đến, tiến tới bên cạnh cô, cúi xuống nhìn lời thoại trong tay cô.
Đột nhiên một hơi thở mát lạnh tràn đến, có hòa lẫn một chút mùi thuốc bắc, trong nháy mắt quấn quanh Thư Niệm.
Thư Niệm không khỏi có chút khẩn trương, theo bản năng nói: "Sao vậy?"
Tạ Như Hạc thờ ơ nói: "Tôi cũng muốn thử một chút, câu tiếp theo là gì?"
Thư Niệm đang muốn anh tự tìm ra.
Một khắc sau, Tạ Như Hạc liếʍ liếʍ khóe môi, ánh mắt dồn vào một chỗ, nhìn chằm chằm bốn chữ trong đó. Anh mở miệng, thanh âm trầm thấp "Anh thích em"
( trong tiếng trung, anh thích em là "我喜欢你")Đột nhiên, hô hấp của Thư Niệm dừng lại.
Thư Niệm há miệng một cái, vẻ mặt mờ mịt, cúi thấp đầu nhìn vở kịch trên tay. Tìm được lời thoại của anh lúc nãy, cô mím môi, chỉ cho anh một vị trí khác,"Tôi vừa nói lời thoại này."
Tạ Như Hạc thu hồi ánh mắt, bình tĩnh ngồi thẳng lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không biết bên ngoài có phải do ánh mắt trời chiếu vào hay không, lỗ tai của anh có chút đỏ.
Một hồi sau, Tạ Như Hạc nhẹ giọng nói" "Tôi không tìm được."