Chương 17: Cô không nên tin

Edit: Na ~ Beta: Na

"....."

Thư Niệm đọc còn cho là mình đọc sai, nghi ngờ hỏi "Anh đang viết kiểm điểm sao?"

Tạ Như Hạc ừ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, đưa tay lật cái tờ giấy kia, đem mặt sau hướng lên trên, không khỏi có cảm giác càng giấu càng lộ ra. Không đợi cô nói nữa, anh liền xoay xe lăn hướng về một hướng

"Đi"

Thư Niệm đồng ý, đi theo

Hôm nay không giống như hôm qua, một buổi chiều đa số thời gian đều là luyện tập

Tạ Như Hạc trước hết để cho cô nghe nguyên vẹn bài hát một lần, sau đó để cho cô tiến vào phòng thu, nghe nhạc đệm bắt đầu hát. Đến một khúc nhịp điệu địa phương, anh sẽ lên tiếng nhắc nhở, sau đó lại trở lại, để cho cô hát một lần nữa

Lần trước khi đang thử âm. Thư Niệm nghe được người khác nói không ít chuyện của Tạ Như Hạc, tính nhẫn nại cũng không tốt, mắng chửi người không mang theo chữ bẩn, nhưng phá lệ cay nghiệt

Hơn nữa mới vừa Phương Văn Thừa đã cho cô một lời nhắc nhở ấm áp

Tạ Như Hạc gần đây tinh thần không được tốt lắm. hết sức bất thường, tận lực làm nhiều chuyện ít nói hẳn

Thời gian luyện tập, Thư Niệm không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy mình là nghe giờ học, dựa theo anh mà ngoan ngoãn làm thật tốt. Nhưng vừa vào phòng thu, giống như lên chiến trường

Thư Niệm rất sợ bị anh mắng, ca hát đều nơm nớp lo sợ, vừa nghe âm thanh của anh liền toàn thân cứng ngắc

Giọng nói căng thẳng mà mất tự nhiên

Nhận ra được cô không ổn, Tạ Như Hạc chân mày cau lại

Cái này biểu tình khiến lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như bị chột dạ khi đang trong giờ học mà ngủ gật, sau đó bị thầy phát hiện. Cô nuốt nước miếng một cái "Xin lỗi, tôi điều chỉnh trước một chút, tôi sẽ hát thật tốt. Tôi có thể luyện tập trước một chút không? Đợi một hồi khẳng định sẽ không bị trật nhịp"

Tạ Như Hạc bình tĩnh cắt đứt cô "Em có thể nghe ra tự mình chệch nhịp sao?"

Thư Niệm động động môi, nhưng không biết nên nói cái gì

Đúng là không thể nào biết được

Thư Niệm nhỏ giọng giải thích "Tôi ngày hôm qua trở về quả thật có luyện tập..."

Tạ Như Hạc nói "Tôi biết"

Thư Niệm thoáng buông lỏng "Tôi nhất định sẽ cố gắng"

Tròng mắt Tạ Như Hạc suy nghĩ một chút, nói "Em hát so với hôm qua tốt hơn rất nhiều. Nhưng một khúc cao âm này em không lên nổi, là âm vực của em có vấn đề"

Nghe vậy, Thư Niệm vẻ mặt mờ mịt "Vậy làm sao bây giờ?"

Tạ Như Hạc nói "Em đi ra đi, luyện một chút"

Thư Niệm gật đầu một cái, ra chỗ ghi âm, đứng ở bên cạnh Tạ Như Hạc

"Lúc em hát cao âm, không nên dùng giọng rống, dùng nhiều khí" Tạ Như Hạc làm mẫu cho nàng hai kiểu hát khác nhau "Em một mực dùng giọng rống, rất đau đớn thanh âm"

Thư Niệm không hiểu "Làm sao mới có thể dùng khí phát ra âm thanh?"

"Hát đúng thời điểm, cuống họng tận lực hạ thấp xuống" Tạ Như hạc nói "Em trước tiên luyện một chút hơi thở"

"Được"

"Hít sâu một hơi, đem khí hạ thấp xuống, phổi bên ngoài mở rộng, hà hơi đúng lúc hóp bụng"

Cái này đối với Thư Niệm mà nói rất quen thuộc, phối âm diễn viên cũng có huấn luyện như vậy. Cô có rảnh rỗi thì sẽ luyện tập, lúc này làm ung dung tự nhiên, cũng không cảm thấy khó khan, lặp đi lặp lại ba lần

Hơi thở của cô rất ổn, Tạ Như Hạc không cho cô tiếp tục luyện cái này nữa, tiếp tục nói "Lúc em hát âm cao, lưng leo phải dùng lực, thu vào, đầu không nên nghiêng. Cổ họng ép xuống dưới"

Thư Niệm nghe anh hướng dẫn, dựa vào mà làm theo

Tạ Như Hạc nói "Em bây giờ thử hát một chút, câu ở khúc âm cao"

Thư Niệm hát một lần

Tạ Như hạc nhắc nhở "Hóp bụng, lưng eo dùng sức"

Thư Niệm suy tư một chút, tận lực dựa theo lời anh nói mà làm, lại hát một lần nữa

Tạ Như Hạc vẫn cảm thấy không đúng, nói "Em chống nạnh, hít hơi, lưng eo cùng xương sườn hướng bên trong thu lại, sau đó hát một lần. Mình phải cảm giác hữu dung hay không phải dựa vào lực của eo"

Lại làm theo những gì anh nói, kết quả lần này còn chưa đúng

Thư Niệm cảm thấy buồn rầu, rõ ràng đều là dựa theo những gì anh nói mà làm, nhưng hiệu quả vẫn không được tốt. Cô buồn thở ra mộ hơi, đột nhiên khom lưng, kéo lấy cổ tay của anh

Tạ Như Hạc bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cô, tay phải cứ thế bị cô kéo lên

Thư Niệm có loại cảm giác vô lực, cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không làm được, muốn cầu sự giúp đỡ của anh. Cô lấy bàn tay của anh đặt lên hông mình, nghiêm túc nói "Tôi dùng sức, anh cảm thụ một chút, tôi nơi này bắp thịt đều căng thẳng, ta cũng sẽ làm theo những gì anh vừa nói"

"...." Bất thình lình như vậy, để cho Tạ Như Hạc toàn thân cứng ngắc

Anh nhìn chằm chằm tay mình, yết hầu lên xuống. Y nguyên mặt không thay đổi, tình ý hoàn toàn không để lộ ra ngoài, nhưng bên tai dần dần đỏ lên. Tạ Như Hạc liếʍ liếʍ môi, muốn đem tay mình kéo trở lại

Nhưng Thư Niệm lại đè tay của anh, không để cho anh động "Thầy, giúp tôi tìm vấn đề"

Lần đầu, Tạ Như Hạc cùng cô có hành động thân mật như vậy, có chút không tự nhiên "Cái gì??"

Sau đó, Thư Niệm lại làm theo những gì anh dạy bảo, lai hát khúc có âm cao

Chờ cô hát xong, Tạ Như Hạc lập tức thu tay về, di chuyển tầm mắt, giọng nói trầm thấp mơ hồ "Chỉ cần như vậy mà hát, cô luyện tập một chút sẽ tốt"

Thư Niệm trừng mắt nhìn "Đúng rồi sao?"

Tạ Như Hạc không nhìn cô, dùng ngón tay tay trái ma sát bàn tay của tay phải

"Ừ, luyện tập nhiều lần"

Chú ý tới lỗ tai của anh đỏ cũng sắp lan tràn đến cổ, Thư Niệm hỏi "Có phải nhiệt độ của máy điều hòa cao quá không?"

Tạ Như Hạc nhìn "Em nóng?"

Thư Niệm lắc đầu, chỉ lỗ tai của anh "Không phải, tôi nhìn lỗ tai anh đỏ, cho là anh nóng"

Ánh mắt Tạ Như Hạc không được tự nhiên, đưa tay sờ lỗ tai một cái "Là hơi nóng"

Thư Niệm đáp lại, tìm được điều khiển từ xa điều chiển nhiệt độ thấp một chút

Sau đó hai người bắt đầu làm chuyện riêng của mình, Thư Niệm ở một bên luyện ca, Tạ Như Hạc nhìn laptop, không biết đang làm gì. Luyện tập được một thời gian, Tạ Như Hạc đưa cho em một chai nước, nói "Nghỉ ngơi một chút đi"

Thư Niệm nhận lấy, uống một hớp "Được"

Tạ Như Hạc tiếp tục nhìn latop của mình

Thư Niệm tiện tay cầm lấy điện thoại ra nhìn một cái, đột nhiên phát hiện vốn rất ít tin nhắn Wechat, vào thời khắc này lại hiện ra cái điểm đỏ. Cô vốn tưởng là công chúng ai đó nhắn tới, mở ra nhìn một cái, nhưng phát hiện là tin nhắn đó là của Lâm Kỳ Kỳ

Lâm Kỳ Kỳ:Còn nhớ tôi không? Ngày đó cùng cô cùng nhau đi ghi âm, Lâm Kỳ Kỳ

Sợ quần rấy đến Tạ Như Hạc, Thư Niệm tắt chuông đi:Nhớ

Lâm Kỳ Kỳ:Cô tên là gì nhỉ?

Thư Niệm:Tên là Thư Niệm

Lâm Kỳ Kỳ:haha giống như đọc sách vậy

Trừ công việc, trừ cha mẹ, Thư Niệm rất ít chủ động nói chuyện với người khác, cô không biết nên nói cái gì, không thể làm gì còn hơn là phải mặt mày vui vẻ nói chuyện

Lâm Kỳ Kỳ: Đúng rồi, cô nhận được lời thoại của đạo diễn sao?

Lâm Kỳ Kỳ: Tôi còn không nhận được *khóc lóc*

Lâm Kỳ Kỳ: đã gần một tuần lễ, coi như không qua cũng ít nhất cũng phải thông báo một tiếng chứ *phát điên*

Thư Niệm không biết có nên nói thật hay không, cảm thấy có chút lúng túng, cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô không thể làm gì khác hơn là trở về cái biểu tình, liền đem điện thoại di động bỏ qua một bên, tiếp tục nhỏ giọng luyện ca

Thư Niệm không nhìn điện thoại di động nữa

Cô yên lặng, không có nhìn di động, cũng không biết đối phương vẫn còn ở đang nhắn với cô. Màn hình sáng lên, tin nhắn rõ ràng xuất hiện ở màn hình khóa

Tạ Như Hạc nghiêng đầu, vốn là muốn nhìn một chút Thư Niệm đang làm gì, tầm mắt lại rơi vào bên cạnh, lập tức bị điện thoại của cô được bỏ sang bên hấp dẫn chú ý

Tin nhắn cứ tiếp tục tới

Tựa hồ không phát hiện được sự lạnh lùng của Thư Niệm, Lâm Kỳ Kỳ vẫn rất nhiệt tình mà tựa như đã quen

Lâm Kỳ Kỳ: Cô nhớ ngày đó không? Thầy A Hạc chỉ nói với cô chữ tốt

Lâm Kỳ Kỳ: Cho rằng là đang chửi tôi, nhưng chẳng lẽ không nên dùng cách nào khác để hấp dẫn sự chú ý của cô sao?

Lâm Kỳ Kỳ: aizz, bất quá, không tin tức thì chẳng khác nào không qua

Lâm Kỳ Kỳ: Tôi vốn đang cho là tôi đã qua *phát điên*

Lúc này Thư Niệm quay đầu, thấy Tạ Như Hạc vẻ mặt không tốt, nhìn màn hình điện thoại di động của cô, không lên tiếng nào. Ánh đèn đánh lên người anh, anh cúi đầu, biểu tình mịt mờ không rõ

Màu vàng của ánh sáng cũng che đi khí chất lạnh rét từ người anh

Thư Niệm nghi ngờ nói "Sao thế?"

Tầm mắt của Tạ Như Hạc không thu hồi "Đây là người nào?"

Nghe vậy, Thư Niệm cúi đầu nhìn một cái, lúc thấy rõ được, cô có chút lúng túng, lập tức tắt nguồn điện thoại "Đừng xem"

Tạ Như Hạc nhìn cô, lặp lại "Là ai?"

Thư Niệm hầm hồ trả lời "Chính là người biết được khi đi ghi âm"

Tạ Như Hạc cau mày "Tôi mắng em?"

Thư Niệm cảm thấy không tốt khi ở sau lưng người khác nói những thứ này, cảm thấy mình có chút xin lỗi với Lâm Kỳ Kỳ, bởi vì một lúc không chú ý sẽ để cho người trong cuộc thấy được cuộc trò chuyện của mình, giờ phút này cũng không dám nói tiếp, chỉ có thể dùng yên lặng ứng phó

Một lát sau

"Thư Niệm" Tạ Như Hạc kêu cô "Tôi không có nghĩ đến việc sẽ hấp dẫn sự chú ý của em"

Thư Niệm phản ứng không kịp "Ừ?"

Tạ Như Hạc khó hiểu nhưng nghiêm túc, tròng mắt đen tỏ ra sáng trong suốt, giống như đối với chuyện này phá lệ để ý

"Em không nên tin lời cô ấy nói"

Lời của editor: Quà sáng sớm cho các bạn <3. Chắc hôm nay mọi người đi học nên Na đăng truyện sẵn chúc mọi người đi học vui vẻ nhé.