"Diệp Thanh Linh, ngươi dựa vào cái gì đánh người của ta?" Diệp Thanh Ngọc chỉ tay về phía Diệp Thanh Linh tức giận quát.
Hương Lan vừa nhìn thấy cứu tinh đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền nhào tới bên cạnh Diệp Thanh Ngọc khóc sướt mướt.
"Đại tỷ, ta chịu khó nấu dược nhưng Hương Lan chỉ là một cái nô tỳ nho nhỏ lại dám lấy đi dược của ta. Dù nói thế nào thì ta cũng là thiên kim của phủ Tướng Quân, cho dù bị bỉ ổi dưỡng, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật ta là nữ nhi của phụ thân cùng Đông Lăng Công chúa. Dù ta không được phụ thân sủng ái nhưng vẫn là Nhị tiểu thư trong phủ, cũng là một vị chủ tử. Đại tỷ ngươi nói một chút, trong phủ Tướng Quân khi nào thì cho phép một kẻ nô tỳ giẫm lên đầu chủ tử??" Thanh Linh cười nhẹ nói.
"Nô tỳ chính là nô tỳ, sao có thể giẫm lên đầu chủ tử. Tiện tỳ này không ngờ lại không hiểu chuyện như vậy, nên muội muội dạy dỗ nàng là phải." Diệp Thanh Ngọc mở miệng nói, tức giận trên mặt bị dáng tươi cười thay thế. Mặt thay đổi rất nhanh, chỉ là bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
Hương Lan đứng một bên bị sự thay đổi Diệp Thanh Ngọc dọa sợ. Trong dĩ vãng, nếu gặp tình huống này, Đại tiểu thư không phải sẽ tiến lên ném hai cái bạt tay vào mặt Nhị tiểu thư sao??
"Hương Lan, mau đem dược của Nhị tiểu thư để lại chỗ cũ, đồng thời cũng đem dược đó nấu thật tốt. Sau đó cầu xin Nhị tiểu thư tha thứ."
Hương Lan sững sờ nhìn Đại tiểu thư, chợt thấy Đại tiểu thư dùng mắt ra hiệu, động tác tay vuốt vuốt tóc ở trước ngực đã cố ý ám chỉ nàng. Trong nháy mắt Hương Lan đã hiểu, Đại tiểu thư quả nhiên vẫn là Đại tiểu thư. Mới vừa rồi Đại tiểu thư tỏ ra yếu thế hơn, chẳng qua là muốn Nhị tiểu thư giảm bớt đề phòng trong lòng.
"Nói như thế nào thì Nhị tiểu thư cũng là thiên kim phủ Tướng Quân, loại việc nấu thuốc này vẫn nên để Hương Lan làm là tốt nhất." Diệp Thanh Ngọc dịu dàng cười nhẹ nói, bộ dáng hết sức thân thiết
Trong lòng Thanh Linh khinh thường hừ nhẹ, gọi Hương Lan nấu thuốc cho nàng thì Hương Thảo còn có thể sống đến ngày mai sao?? Nàng vẫn chưa có quên ánh mắt hung ác hận không thể lập tức gϊếŧ nàng của Diệp Thanh Ngọc hôm qua từ dưới nước đi lên đâu. Cho nên bây giờ thấy Diệp Thanh Ngọc bỗng dưng thay đổi thành người dễ nói chuyện như vậy, nàng càng không tin trong chuyện này không có mờ ám.
Hương Lan đi đến sau lưng Thanh Linh, cầm lấy bình thuốc vừa rồi. Nước bên trong còn rất nóng, nóng đến mức hơi nước vẫn còn hừng hực bay lên trên. Hương Lan bưng lên, nhẹ nhàng mở nắp ra, chuẩn bị giội nó vào sau lưng Thanh Linh.
Toàn bộ thuốc nóng này nếu đều giội hết lên người Thanh Linh, ít nhất cũng bị lột da.
Trong mắt Thanh Linh xẹt qua một tia sáng quỷ dị, vui vẻ trên mặt ngày càng sâu.
Hương Lan đem miệng nồi nhắm ngay Thanh Linh, nhưng còn chưa kịp giội xuống, Thanh Linh đột nhiên xoay người, bắn một đồng tiền về phía bình thuốc trong tay Hương Hoa, động tác nhanh như chớp, không ai phát hiện được.
Đúng như dự tính của Thanh Linh, bình thuốc trong tay Hương Lan vỡ tan tành, đồng tiền trộn lẫn trong thuốc, không một người nhìn thấy. Thoáng chốc, nước thuốc nóng hổi toàn bộ đều đổ xuống trên người Hương Lan. Nàng bị phỏng, theo bản năng dậm chân. Vô ý trượt chân, liền đập trúng mảnh vỡ của nồi thuốc, đau đến khóc thét.
Diệp Thanh Ngọc tức giận như sắp nổ tung, thầm mắng Hương Lan ngu xuẩn, tươi cười trên mặt cứng đờ, sau đó trầm giọng phân phó: "Người đến, đem Hương Lan đưa đi."
"Chao ôi, dược của ta, thật đáng tiếc." Thanh Linh ngồi xổm người xuống, một bộ dáng tiếc hận cầm lên một nắm thảo dược. Ngầm đem miếng đồng tiền kia thu hồi lại.
"Hương Đậu, đem Thiên Tiên thang của bổn Tiểu thư nấu lại, sau đó thay Nhị tiểu thư nấu phần dược khác." Diệp Thanh Ngọc phân phó xong, cùng Thanh Linh nói thêm vài câu khách sáo liền rời đi.
Hương Đậu là muội muội của Hương Lan, khuôn mặt hai tỷ muội lớn lên có chút giống nhau.
Thanh Linh đương nhiên sẽ không an tâm để Hương Đậu tự tại nấu thuốc giúp nàng. Hương Đậu cũng là một nha đầu không an phận, nàng còn muốn nhân lúc Hương Linh không để ý bỏ thêm đồ vào, nhưng Thanh Linh từ đầu đến cuối đều cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng ta không thực hiện được mưu đồ.
Thanh Linh bưng dược ra cửa, nhếch môi, muốn thêm đồ vào trong thuốc của bổn cô nương, ngươi không có cửa đâu. Ngươi muốn nấu Thiên Tiên thang phải không?? Hắc hắc, lúc này bổn cô nương liền khiến Thiên Tiên thang của ngươi hầm thành Địa Ngục thang.
Đêm nay, trong sân của Thanh Lạc viện vốn yên tĩnh lại bị tiếng thét chói tai, mắng chửi của người nào đó làm náo nhiệt hẳn lên.
"Diệp Thanh Linh, ngươi là tiểu nhân bỉ ổi, mau cút ra đây cho ta."
Người còn chưa đi đến cửa sân, tiếng chửi bậy của người đàn bà chanh chua ngược lại đã truyền đi khắp cái tiểu viện cũ rách này. Thanh Linh không thể không từ ổ chăn ấm áp dễ chịu đứng lên, mặc quần áo chỉnh tề mới đi ra cửa phòng ngáp một cái. Hừ, quấy nhiễu giấc mơ đẹp của người ta, thật đáng ghét nha!
"Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư làm sao vậy??" Hương Thảo mặt mũi vẫn bầm dập như cũ hỏi.
Còn chưa nghe thấy Thanh Linh trả lời đã nghe 'Ầm' một tiếng. Cửa nhỏ cũ rách vốn đã lung lay sắp đổ, bởi vì một cước của Diệp Thanh Ngọc mà bị đá văng. Chỉ thấy Diệp Thanh Ngọc mang khăn che đi mặt, hung ác như lệ quỷ xông tới.
"Đem tiểu tiện nhân bỉ ổi kia hung hăng đánh chết cho ta"
Thị nữ Diệp Thanh Ngọc mang đến nghe được phân phó của nàng, lập tức tiến lên muốn đánh Diệp Thanh Linh.
Thanh Linh mặt không sợ hãi, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, tia laser trong mắt to linh động di chuyển: "Đại tỷ, có chuyện gì từ từ nói, tại sao lại vừa vào đã muốn động thủ?"
"Là ngươi hạ độc dược vào Thiên Tiên thang của ta, ngươi chính là tiểu tiện nhân ác độc. Hôm nay, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt."
Nàng đúng là hạ độc dược trong canh nhưng trên mặt không có thừa nhận, ngược lại tỏ ra bộ dáng khó hiểu cùng ủy khuất: "Đại tỷ, ngươi oan uổng cho ta. Ta thật sự không có làm!"
Diệp Thanh Ngọc mặt che lụa trắng, xem ra là độc đã phát a.
"Lười cùng ngươi nói nhảm, tất cả đều tiến lên đánh nàng cho ta." Diệp Thanh Ngọc lạnh giọng phân phó đám nha hoàn bên người.
"Dừng tay" Một giọng nói có chút khàn khàn truyền đến, mọi người rối rít nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Bọn nha hoàn tiến lên định đánh Thanh Linh thấy rõ người đến, liền do dự.
Từ cửa tiến vào là một nam tử nho nhã trẻ tuổi, theo phía sau hắn là hai gã sai vặt.
Nam tử trời sinh cực đẹp, nhưng lại gầy yếu, khuôn mặt trắng bạch có bệnh, khoác áo choàng viền lông tơ bên ngoài. Hắn dừng chân, tóc tung bay, áo choàng phấp phới. Thoải mái phong lưu, phảng phất như từ cõi ảo mộng mà đến.
Lúc hắn nhìn Thanh Linh, ánh mắt lại cực kì ôn nhu. Khí tức trên thân hắn yên tĩnh, làm cho người cảm thấy rất thoải mái.
"Nhị ca, chuyện của chúng ta ngươi không nên xen vào" Diệp Thanh Ngọc lạnh lùng nói, lại hướng thị nữ giận dữ quát: "Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì. Còn không mau động thủ!"
"Khụ khụ..... Đều lui xuống cho ta..... khụ khụ" Nhị công tử cũng nổi giận, lớn tiếng ho khan, giọng nói không chỉ lớn mà còn mang theo một uy thế bức người.
Thanh Linh âm thầm quan sát nam tử kia, thì ra đây là Nhị công tử Diệp Đàm của phủ Tướng Quân, ca ca cùng một nương với nàng. Nhìn sắc mặt của hắn đã biết, hắn xác thật như tin đồn bên ngoài, bệnh không nhẹ.
Bọn thị nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn còn đang do dự, Nhị Công tử là thân tử của Công chúa Đông Lăng quá cố, là con trai trưởng danh chính ngôn thuận của phủ Tướng Quân, so với Đại Công tử, thân phận Nhị Công tử tôn quý hơn nhiều. Không chừng một ngày kia khi Nhị công tử hết bệnh, lại thành chủ nhân của Tướng phủ, cho nên hiện tại đắc tội với hắn thật không tốt.
Nhìn bọn thị nữ không chịu động thủ, Diệp Thanh Ngọc tức giận: "Các ngươi không dám ra tay, ta đây tự mình động thủ."
"Khụ khụ.... Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Không nên động thủ, trước tiên nói rõ ràng một chút." Diệp Đàm ngăn trước người Diệp Thanh Ngọc.
"Không thể nào, ngươi tránh ra cho ta!" Diệp Thanh Ngọc đẩy Diệp Đàm đang ngăn trở ở trước mặt ra.
Diệp Đàm rất dễ dàng bị nàng đẩy ngã, ngoài ý muốn té trên mặt đất, toàn thân run rẩy, lớn tiếng ho khan, đồng thời miệng còn hộc ra ngụm máu, máu nhiễm cả trên bạch y, màu đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình.
Diệp Thanh Ngọc thấy Diệp Đàm té trên mặt đất, tức giận nhanh chóng hóa thành sợ hãi.