"Này, ngươi không muốn sống nữa sao??"- Một giọng nói giống như vịt đực kéo dài ra.
Thanh Linh cả người nóng rần lên, nàng còn chưa uống thuốc. Mới chạy không bao lâu, bước chân đã bắt đầu lảo đảo, đầu cực kì nhức, ánh mắt dần dần mơ hồ. Loạng choạng chạy vào khúc quanh thì đυ.ng phải một chiếc xe ngựa, trước mắt đột nhiên tối sầm, nàng liền ngất đi.
Chiếc xe trước mặt dùng hai con bạch mã để kéo, to lớn mà hoa lệ, màn xe có vài sợi bạc tua xoắn quấn quýt dây dưa, trên mui xe còn có một viên dạ minh châu to bằng quả đấm. Mặc dù đẹp đẽ quý giá nhưng lại không cho cảm giác tục tiểu phản cảm, ngược lại còn khiến người khác nhận định nhân vật trong xe là một người phi phàm.
Phu xe A Thất nhìn thấy một màn đυ.ng xe ngất xỉu của Thanh Linh, đang không biết phải xử lí thế nào thì một tiếng nói ôn nhuận thanh nhã từ trong xe truyền ra: "A Thất, sao không đi tiếp?"
Giọng nói nhàn nhã mà lười biếng, âm sắc tuyệt mỹ như giai điệu du dương của thần tiên.
"Công tử, có người đυ.ng vào xe ngựa, đã hôn mê."
"Ồ, là ai??"- Giọng điệu nhàn nhạt như không thèm điếm xỉa tới.
A Thất định thần lại nhìn người té xỉu trên mặt đất, nói: "Là Nhị tiểu thư của phủ Uy Viễn Tướng Quân."
Người trong xe trầm ngâm.
"Hách Liên Dực."- Thanh Linh vốn đã ngất đang nằm dưới đất đột nhiên kêu lên tên của một người, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn bị người trên xe nghe thấy.
Màn xe bị một bàn tay thon dài xinh đẹp, trắng nõn vén lên, trong phút chốc, thiên địa thất sắc.
Trong xe, một nam tử vận bạch y đang chống tay, lười biếng nghiêng người dựa trên chăn lông màu trắng. Tóc đen như mực so với nữ tử còn dài hơn rũ xuống chăn lông, tán ra thành một đóa hắc liên. Mặt căng mịn như bạch ngọc, không chút tì vết, như nơi tập hợp hết tất cả tinh hoa tuyệt mỹ của trời đất. Cực kì thanh khiết, cực kì xinh đẹp, cực kì chói sáng, cũng cực kì thanh nhã. Tựa như thiên tiên cũng tựa như ma quỷ. Trên tà áo thanh quý thêu hoa văn tao lịch màu tím nhạt, vạt áo tuyết trắng trải rộng trên thảm lông. Khoan thai như mẫu đơn nhưng không mất đi thoát tục hay nhiễm chút bụi bặm nhân thế. Lộng lẫy như yêu ma dưới ánh trăng nhưng không mất đi tinh lệ của hoa lan.
Dung mạo trời sinh, chiếm hết phong lưu.
Phong thái lay chuyển cả nhân thế, hào hoa phong nhã che lấp vạn vật.
Chỉ cần một ánh mắt lười biếng cũng đủ làm kinh tâm đoạt hồn người, khuynh đảo chúng sinh.
Người đi ngang qua đường nhìn thấy dung mạo nam tử tuyệt mỹ như tranh vẽ như vậy, mặt tràn đầy kinh diễm, bước chân cũng ngừng lại, đứng yên tại chỗ.
A Thất bị mọi người nhìn chằm chăm, có chút không vui, kéo ra giọng nói như vịt đực nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ thấy qua thiếu niên tuấn mỹ, xinh đẹp như hoa sao. Các ngươi nhìn nữa liền thu tiền."
(Chú thích: anh này đang tưởng dân chúng nhìn mình.)
"Cắt"- Mọi người khinh bỉ.
"Hách Liên Dực."- Thanh Linh vô ý thức lẩm bẩm.
Bạch y nam tử quan sát Thanh Linh, đột nhiên, khóe môi mang theo nhiều ý tứ hàm xúc thoáng cong lên, con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy cực nhanh lóe qua một tia tìm tòi nghiên cứu.
Một đạo bạch quang từ trong xe bay ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì thì Thanh Linh đang nằm dưới mặt đất đã biến mất không thấy đâu. Lại ngẩng đầu lên lần nữa, màn xe đã rũ xuống.
"A Thất, đi thôi!"- Một giọng nói làm say lòng người thản nhiên bay ra.
Bạch y nam tử thu hồi lại bạch gấm đang quấn ngang hông Thanh Linh, đem nàng để xuống kĩ càng.
Sắc mặt Thanh Linh trắng bệch đến dọa người, lông mày thon dài nhíu chặt, một tay dùng sức che ngực, bộ dáng hết sức thống khổ.
"Hách Liên Dực, ngươi thật độc ác!"- Trong xe ngựa yên tĩnh rộng rãi hoa lệ khiến giọng nói nàng đặc biệt rõ ràng, mang theo tràn trề hận ý cùng phẫn nộ.
"Ngươi hận Hách Liên Dực."- Bạch y nam tử khẳng định nói.
Mạch Sương là vị hôn thê duy nhất của Hách Liên Dực nhưng đã chết, thái tử bị phế, tiếp theo đến Mạch Chiêu Nam gặp chuyện không may. Sau khi Định quốc Hầu phủ bị hủy diệt, Hách Liên Dực bắt đầu công khai lôi kéo phủ Tướng Quân. Bên ngoài, Hách Liên Dực trước hết đem chủ ý đánh vào hai vị song thân ngàn vàng bên trong phủ. Thời gian gần đây, hắn rất chịu khó chạy ngược chạy xuôi vào Tướng phủ. Nhưng mà, không biết vì sao lại trêu chọc trúng vị Diệp Nhị tiểu thư này, khiến nàng oán hận.
"Ca, không cần đi! Ca ca!"- Giọng nói nàng thê lương, có thể so sánh với tiếng oán than của chim đỗ uyên.
Hắn nhìn chân mày nàng vì bất an mà nhíu chặt, tay thuận tiện rót ly trà, động tác tiêu sái, lưu loát như mây bay nước chảy, ưu nhã đẹp như tranh vẽ. Dùng ngón tay trỏ thấm ướt chút nước trà, chuyển tới hàng lông mày đang nhíu chặt của nàng nhẹ nắn dãn ra. Lòng ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng hỏi khiến hắn có chút nhíu mày. Nha đầu này thế nhưng sốt nghiêm trọng như thế.
Cảm giác mát mát thấm vào giữa lông mày giúp sắc mặt thống khổ của Thanh Linh giảm đi không ít. Mơ hồ mở mắt ra, trong sương mù nàng thấy một nam tử, bộ dáng nam tử kia giống như của đại ca, nàng vui mừng, lập tức ngồi dậy: "Ca ca, thì ra người không chết, ta cũng biết là ca ca sẽ không bỏ lại ta mà."
Bạch y nam tử kinh ngạc, các công tử của Diệp phủ đều còn sống, vậy sao Diệp Thanh Linh lại nói rằng ca ca của nàng đã chết??
Đầu nóng ran khiến Diệp Thanh Linh hồ đồ nhất thời kích động, nhào về phía nam tử.
Bỗng xe ngựa đột nhiên lắc lư mạnh mẽ, Thanh Linh lại vọt tới sức không hề nhỏ, mà bạch y nam tử lại không đề phòng. Hậu quả là sau khi đánh rơi ly trà, hắn tiếp tục bị nàng đυ.ng ngã trên thảm lông.
Bị cánh môi mềm mại, ấm áp xẹt qua gò má, trong nháy mắt, toàn thân bạch y nam tử cứng lại. Mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về nữ nhân bồng bềnh lượn lờ bên mũi hắn. Hô hấp có chút loạn, tâm vốn bình tĩnh không gợn sóng lại sinh ra rung động. Cánh tay ngọc của nàng vòng qua bên hông, thân thể mềm mại của nữ tử dán chặt ở trên người hắn, cực kì vừa khít, giống như trời sinh đã là như thế. Nàng vặn vẹo hai cái, hắn liền cảm thấy một cỗ cảm giác tê dại chảy khắp toàn thân, thật kinh ngạc là hắn lại không chán ghét loại cảm giác này.
"Công tử, bên trong không sao chứ??"- Lúc nãy xe ngựa không may đi trúng một hố lớn nên lắc lư mạnh một tí, A Thất nghe được bên trong có động tĩnh, một tay ổn định xe ngựa, cúi ngươi xuống, một tay vén rèm lên. Đúng lúc chứng kiến một màn công tử nhà mình bị nữ thân áp dưới thân. Khϊếp sợ trừng to mắt, một lát sau cười lớn ra tiếng.
"Haha, Công tử cáo già quyến rũ mê người của chúng ta cũng có lúc bị nữ nhân đè dưới thân. Haha, lúc tuổi già khó giữ được trinh tiết nha, haha"
Ách, tuổi già khó giữ được trinh tiết? Hình như bộ dáng của mỹ nam bạch y cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi.....
Bạch y nam tử không một chút xấu hổ, thong dong bình tĩnh kéo Thanh Linh từ trên người ra, nhưng Thanh Linh vừa bị kéo ra rất nhanh lại quấn lên người nam tử. Bạch y nam tử bất đắc dĩ cười một tiếng, trực tiếp ôm nàng ngồi dậy.
"A, ta có thể một ngụm khí nói ra ba cái thành ngữ. Công tử, ta lại có tiến bộ. Có thể ban thưởng cho A Thất hay không??"
A Thất ngu ngốc không biết thành ngữ của chính mình vừa rồi có ý nghĩa gì, chỉ biết nhận được ánh mắt như cười mà không cười của Công tử nhà mình. Phát hiện ra có gì đó nguy hiểm, dự cảm đột nhiên chuyển xấu: "Hắc hắc, ta chỉ giỡn thôi!"
Nói xong liến vội vàng để màn xe xuống.
"Muốn thưởng phải không?? Tốt, vậy ngươi đem những lời 'A Thất cáo già quyến rũ mê người về già khó giữ được trinh tiết' này sao chép một ngàn lần cũng tốt lắm."- Giọng nói nhu hòa thong dong, tựa như gió xuân tháng ba phất qua cành liễu.
A Thất lạnh rùng mình, vẻ mặt đau khổ khóc thét: "Công tử, có thể không chép không??"
Hắn ghét nhất là viết chữ.
"Người quá ồn, lại chép thêm một ngàn lần nữa."- Người trong xe thản nhiên nói.
Lại thêm một ngàn lần. A Thất bị hù dọa lập tức câm miệng.
Bạch y nam tử kéo người trong ngực ra. Thấy quần áo bị ướt một mảng lớn, hắn chán ghét nhíu mày.
Gò má Thanh Linh vẫn còn dính nước mắt, ngẩng đầu, trong sương mù phát hiện gương mặt này không phải của Đại ca mà là..... Hách Liên Dực.
Thì ra là Hách Liên Dực!
Khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu đột nhiên biến thành ngoan lệ. Trong lòng phẫn nộ không ngừng kêu gào, tay không chút lưu tình dùng lực quăng vào mặt bạch y nam tử một cái tát.
Da thịt tuyết trắng của nam tử lập tức hiện ra dấu năm ngón tay rõ rệt.