Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hắn hỏi người Thanh Linh đang ở đâu, được biết Thanh Linh đã ra ngoài từ sáng sớm.
“Công tử đừng quá lo lắng, có lẽ phu nhân chỉ đi dạo đâu đó, một lát liền trở lại.” Trong phòng khách tại Quy Noãn các, Minh Lục nói với Tần Liễm.
“Phái người đi tìm, bổn tướng phải biết nàng đang ở đâu?” Tần Liễm nói, nếu như nàng độc phát, hắn vẫn có thể tới kịp lúc.
“Vâng.” Minh Lục nhận lệnh lui ra ngoài. (MTLTH.dđlqđ)
Chạng vạng, Tần Liễm đang ở trong thư phòng, lúc này Linh Tứ xuất hiện, hắn hành lễ với Tần Liễm: “Công tử, Dung Sắc có việc bẩm báo.”
“Gọi nàng ta vào đây.” Tần Liễm nhàn nhạt nói.
Dung Sắc một thân quần áo đơn giản, cước bộ nhanh chóng: “Công tử.” Nàng hành lễ: “Thuộc hạ đã tra ra được tung tích của Hách Liên Dực.”
Thông tin Dung Sắc bảm với Tần Liễm không khác lắm so với Thư Nghiễn.
“Cơ Khinh Hoa vì Hách Liên Dực mà mạo hiểm cứu hắn ra khỏi Nam Hạ?” Tần Liễm nghi hoặc hỏi.
Dung Sắc không biết phải phản ứng ra sao, Minh Lục vội vàng chạy tới: “Công tử, đã thu được tin tức phu nhân ra khỏi thành. Thuộc hạ đã phái người tim quanh phụ cận, mỗi quan lộ đều có dấu vết của phu nhân.”
Thanh Linh phân phó đến mười sáu chiếc xe ngựa rời khỏi Hạ thành cùng một lúc đúng là vì muốn tung hỏa mù cho Tần Liễm, mất khoảng một thời gian khá dài mới có thể tìm được chính xác con đường nàng đi.
“Thuộc hạ đã sai người đuổi theo mười sáu chiếc xe ngựa, đến giờ vẫn chưa có tin tức.”
Tần Liễm nghe thấy, đôi mắt đột nhiên tối đen như mực, âm trầm làm người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Sau một lúc lâu, hắn tức giận mắng lớn: “Diệp Thanh Linh, khốn nạn!” Rõ ràng thực tức giận nhưng khi vào đến tai Minh Lục, không hiểu sao hắn lại cảm giác như một đứa nhỏ đang tức giận vì người lớn thất hứa.
“Đi! Mau đi!” L*иg ngực Tần Liễm phập phồng kịch liệt: “Toàn bộ tập trung tinh lực tìm nàng về đây cho bổn tướng!” Diệp Thanh Linh, lá gan nàng càng ngày càng lớn, không ngờ lại dám chạy mất! Tốt nhất nàng nên cầu nguyện không bị hắn tìm ra, nếu không, nếu không….”Khốn nạn!” Hắn giận tới mực giậm chân xuống sàn, sàn nhà liền nứt ra như mạng nhện.
Minh Lục cùng Dung Sắc quay đầu lại nhìn nhau, yên lặng lui xuống.
Vào lúc này, trên xe ngựa của Thanh Linh, nàng thật sự mong Tần Liễm không tìm ra nàng.
“Trương Mộc, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.” Ban ngày chạy đường dài cũng mệt mỏi, đến chợ ồn ào náo nhiệt, nàng liền phân phó Trương Mộc dừng chân nghỉ ngơi một lúc.
Từ sáng sớm đã ở trên xe ngựa, lúc này xuống xe động động cơ thể, cảm thấy cả người đều có tinh thần. (MTLTH.dđlqđ)
Trong khu chợ tấp nập kẻ đến người đi, Thanh Linh đi đằng trước, Vô Ảnh vẫn luôn luôn theo sau.
Đột ngột, Vô Ảnh đứng sóng vai bên cạnh nàng: “Tiểu thư, đằng sau có người.”
Thanh Linh gật đầu, mặc dù nàng thân trúng kịch độc nhưng nội lực vẫn còn, phía sau vang lên tiếng bước chân của người tập võ, nàng vẫn có thể nhận ra.
“Đã tìm thấy rồi à?” Thuộc hạ của Tần Liễm quả nhiên không phái mấy bao cỏ, chưa đến nửa ngày đã tìm thấy nàng.
Thần sắc Thanh Linh vẫn như thường, liếc Vô Ảnh một cái rồi mới nhanh chóng rời đi. Bước chân nàng dần chuyển nhanh đi lên phía trước một đoạn đường, nhìn con ngõ ít người ra vào liền rẽ vào. Đi vào một khoảng liền nghe thấy tiếng bước chân.
Thanh Linh quay đầu nhìn Vô Ảnh đang giao thủ cùng với một nữ tử có dung nhan diễm lệ. Nang nhanh chóng gia nhập trận đánh, trở thành hai đánh một.
Vô Ảnh không thấy Thanh Linh ra tay thế nào, thế nhưng chỉ cần qua vài chiêu, nàng đã chế trụ được người vừa theo dõi hai người.
Thanh Linh nhìn người nàng đang bị bắt giữ, tâm thần chấn động, tay không khỏi dùng thêm lực khiến cổ nàng ta chuyển sang màu xanh tím: “Dung Thi Thi.” Ba từ màng theo cả hận ý thốt ra từ miệng nàng.
“Phu…phu nhân, thuộc hạ không…không phải!” Dung Sắc bị nàng bóp cổ, hô hấp khó khăn, nói năng cũng không thuận.
Thanh Linh nhìn đuôi mắt nàng ta đúng là không có nốt ruồi hình giọt lệ, bàn tay đang bóp cổ nàng ta mới thả ra trong chốc lát.
Khuôn mặt Vô Ảnh quanh năm chỉ một sắc mặt cũng dần dần dâng lên hận ý: “Giảo biện!” Nàng vẫn cho rằng nữ nhân đối diện này chính là Dung Thi Thi: “Không nghĩ ngươi thế mà có khả năng sống lại! Đúng là mạng lớn!” Ánh mắt Vô Ảnh chỉ có thù hận: “Năm đó ở hậu sơn Tướng Quốc tự, ngươi xuống tay hại Mạch Sương tiểu thư, hôm nay ngươi phải trả giá cho hành động đó.” Kiếm trong tay nàng nhắm thẳng vào ngực trái của Dung Sắc. (MTLTH.dđlqđ)
“Vô Ảnh!” Thanh Linh một tay chế trụ: “Nàng ta không phải Dung Thi Thi.” Tần Liễm đã nói Dung Thi Thi đã chết, chắc chắn nàng ta đã chết.
Vô Ảnh chưa từng nhìn thấy Dung Sắc, giờ phút này vừa thấy liền nghĩ rằng nàng chính là Dung Thi Thi.
Nàng cầm chặt kiếm trong tay, đôi mắt chỉ còn lại hận ý chưa giải. (MTLTH.dđlqđ)
“Thuộc hạ Dung Sắc tham kiến phu nhân!” Dung Sắc thở hổn hển: “Dung Thi Thi là muội muội sinh đôi của thuộc hạ, dung mạo hai người chúng thuộc hạ tương tự nhau đến chín phần.
Năm trước chưa có lệnh của công tử đã gϊếŧ chết Mạch sương tiểu thư chính là muội muội Dung Thi Thi của thuộc hạ.
Sau này vì muội muội phạm lỗi, đã sớm bị xử tử.”
“Chưa có lệnh của công tử đã gϊếŧ chết Mạch Sương?” Vẻ mặt Thanh Linh chấn kinh, bàn tay run rẩy: “Tần Liễm chưa từng hạ lệnh gϊếŧ Mạch Sương sao?”
Dung Sắc nhanh nhạy phát hiện chuyện công tử có hạ lệnh gϊếŧ Mạch sương hay không rât quan trong với Thanh Linh không khỏi cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn trung thực nói: “Công tử chưa từng hạ lệnh cho Dung Thi Thi lấy mạng Mạch Sương, Thi Thi vì muốn lập công lớn mà được đề bạt lên địa vị cao hơn ở Phong Tuyết lâu nên tự ý gϊếŧ chết Mạch Sương mà không có lệnh của công tử.” Luật lệ của Phong Tuyết lâu, người lập công lớn mới được lên địa vị cao hơn, có khả năng được chức vị ở vị trí trung tâm hoặc một bí pháp võ công nào đó, có khi được làm việc cho chính công tử.
“Gϊếŧ chết Mạch Sương tiểu thư vì sao được cho là lập công lớn?” Vô Ảnh lạnh nhạt hỏi, Thanh Linh nói nàng dừng lại, nàng chỉ hơi thu hồi mũi kiếm.