Liễu Chẩm Thanh mặc áo trong màu trắng, mái tóc đen dài tùy ý để xõa trên vai, y thản nhiên ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm nhìn hai người, chờ bọn họ phát giận xong mới từ tốn nói: “Tuy ta mất trí nhớ, nhưng nếu theo quy tắc bình thường mà nói, các ngươi nói chuyện với huynh trưởng kiểu đó sẽ không bị tổ phụ phạt ư?”
Kiểu hỏi một cách ngây thơ của Liễu Chẩm Thanh lập tức làm hai người câm nín.
“Ngươi còn dám mách lẻo?”
Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu nói: “Vì sao không dám? Hoặc là nói, không nên mách à?”
Hai người lập tức không biết nên nói gì với cái tên ngày thường chỉ biết im re nhẫn nhịn này mới được, chỉ có thể run tay chỉ vào Liễu Chẩm Thanh.
“Cẩm Lý, tìm tổ phụ đi.” Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nói, thấy mặt hai người kia nhăn nhó như săó ra tay bèn nói tiếp: “Xem tổ phụ đến nhanh hơn hay là hai người họ đánh chết ta nhanh hơn.”
Sắc mặt của cả hai tức khắc sặc sỡ đủ màu, chỉ có thể siết chặt nắm đấm như cái túi trút giận.
Cẩm Lý đáp một tiếng vang dội, đang định chạy đi thì đã bị ngăn lại.
“Bọn ta chỉ tới nói rõ tình hình một chút chứ đâu có ra tay!”
“Đúng vậy, bọn ta không hề ra tay, chỉ tới nói với ngươi không phải do bọn ta làm!”
Liễu Chẩm Thanh vừa lòng cười, giơ tay làm động tác “mời”.
Hai người nghẹn xanh cả mặt, bị chịu thiệt nên sao có thể cam tâm. Ngược lại là lão nhị đảo mắt qua nhìn binh thư bên gối của Liễu Chẩm Thanh, chợt nghĩ ra cách đả kích tuyệt hay.
Hắn ta lập tức đắc ý nói: “Ôi chao, còn xem binh thư của Hoắc tướng quân cơ đấy! Đúng thật là ngươi chưa từ bỏ ý định!”
Tam thiếu gia lập tức ngầm hiểu, châm chọc nói: “Không phải chưa từ bỏ ý định mà là không sợ chết! Đừng tưởng lúc này quân Hoắc gia ra tay cứu giúp là có gì đặc biệt, chẳng qua là trách nhiệm thôi!”
Nhìn vẻ đắc ý của hai người, có lẽ là muốn đánh đòn tinh thần với y. Liễu Chẩm Thanh không hiểu góc nhìn kỳ quái của bọn họ cho lắm, chẳng lẽ Liễu Tiêu Trúc cũng giống như Cẩm Lý, cực kỳ sùng bái Hoắc tướng quân?
Nhìn binh thư trong tay, hình như cũng có khả năng này, nhưng mà có phải hai cái tên “thông minh” này đã quên là y “mất trí nhớ” rồi không?
“Các huynh đệ cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, muốn khuyên người lạc đường biết quay đầu lại. Dựa theo mối quan hệ sâu xa giữa hai nhà chúng ta, cẩn thận chọc giận Hoắc tướng quân là hắn sẽ làm thịt ngươi đấy.”
Sắc mặt của Liễu Chẩm Thanh hơi trầm xuống, cần gì phải để họ nhắc nhớ, nắm đó lúc y chết đã bay ở trên không trung mấy ngày, quá rõ ràng quân Hoắc gia và người của Hoắc gia sẽ hận mình như thế nào.
Lời đồn nói y vì yêu mà báo thù riêng là bởi vợ của Hoắc đại ca cũng chính là vị sư muội mà y từng có hôn ước. Sau này y từ hôn để thành toàn cho hai người, nhưng trong mắt người ngoài thì có lẽ không phải thật sự như vậy, mà về điều này thì người của Hoắc gia lại biết rõ.
Đến mức… vong hồn của Hoắc đại ca và mười vạn quân Hoắc gia… đúng thật là bị y làm hại. Thậm chí y còn che giấu sự thật với Hoắc Phong Liệt năm đó còn là một thiếu niên, cho nên giờ y sợ nhất phải gặp Hoắc Phong Liệt.
Hiện tại Hoắc Phong Liệt oán hận y như thế nào cũng đều có lý, liên lụy tới người của Liễu gia bên này cũng rất bình thường.
Khóe miệng của Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng nhếch lên: “Thế à? Ta đây ngẫm lại kỹ một chút!”
Hai người lập tức bị nghẹn, nhớ ra y không biết gì cả nhưng vẫn không cam lòng đe dọa: “Vậy tốt nhất ngươi nhớ cho kỹ một điều, năm đó huynh đệ họ hàng xa Liễu Chẩm Thanh của nhà ta hại chết đại ca Hoắc đại nguyên soái của hắn, sau khi Liễu Chẩm Thanh chết, Hoắc tướng quân trở về biết được chân tướng đã đào mồ của Liễu Chẩm Thanh lên, nghiền xương thành tro, đốt cho không còn gì! Hoắc tướng quân hận họ Liễu thế nào, bây giờ đã hiểu chưa?”
Cơ thể Liễu Chẩm Thanh chợt cứng đờ, máu toàn thân nháy mắt như bị đông lại, nếu không phải do mất máu quá nhiều nên sắc mặt vốn đã trắng, có lẽ trong một chốc cũng không thấy nổi chút màu máu nào.
Cái này… Ác thế cơ à?
Đây vẫn còn là Hoắc Phong Liệt trong trí nhớ của y sao?
Tim Liễu Chẩm Thanh đập như nổi trống, y cười gượng hai tiếng.
Y kém Hoắc đại ca một tuổi, lại hơn Hoắc Phong Liệt mười tuổi, không cùng một lứa tuổi nên thường ngày không hay ở chung với hắn nhiều. Đệ đệ ruột của huynh đệ kết nghĩa thì đương nhiên cũng coi là đệ đệ của mình mà yêu thương. Nhưng mấy năm trước khi mình chết cơ bản không ở chung mấy, chắc chắn là sẽ xa cách.
Cho nên Hoắc Phong Liệt làm ra chuyện đó vì vong hồn của đại ca và quân Hoắc gia thật sự cũng… bình thường thôi. Dù sao cũng là chuyện xảy ra sau đó, trừ lúc ban đầu Liễu Chẩm Thanh còn thấy bị kí©h thí©ɧ, dần dần y đã không còn cảm giác gì.