Chương 4

Khoảng cách của dinh thự phủ Tướng quân so với phủ thừa tướng còn gần chính sự đường hơn một chút. Hơn nữa Quý Phong một mình thúc ngựa, cho nên hắn ta đến chính sự đường sớm hơn Lâm Lâm một bước.Nơi này tuy không phải là nơi làm việc của Quý Phong, nhưng nếu hắn ta muốn xông vào, cũng không ai làm gì được.Sau khi vào đến nơi, hắn ta nhẹ nhàng mà tránh đi tai mắt, yên lặng không tiếng động mà lẻn vào phòng xử lý chính vụ của Lâm Lâm, bắt đầu tìm kiếm trong một chồng tấu chương kia.Hắn ta không biết quy luật sắp xếp tấu chương của Lâm Lâm, cho nên chỉ có thể rút lung tung vài quyển ra tìm kiếm một lần. Thế nhưng phần lớn đều là những tấu chương đã xử lý xong.Người ta vẫn nói, nét chữ nét người, tuy rằng Quý Phong rất chướng mắt cái tên Lâm Hoài Ấm tiếu lý tàng đao (giấu dao trong nụ cười) này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn có thể xưng được với bốn chữ “thanh tuyển phong lưu.”Tìm kiếm rất lâu, Quý Phong rốt cuộc cũng tìm thấy tấu chương về vị quận thủ Lụa Thành kia. Hơn nữa còn tìm thấy một trang viết giao dịch qua lại với hắn ta trong đó.

Hắn ta còn chưa kịp cất tờ giấy kia vào trong l*иg ngực, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa. Tay chân luống cuống, hắn ta chỉ có thể bỏ tờ giấy kia vào túi, sau đó để lại quyển tấu chương về chỗ cũ. Trong lúc hắn ta đang vất vả mà sắp xếp ổn thỏa, đúng lúc đó Lâm Lâm mở cửa ra, hai mặt nhìn nhau.

Lâm Lâm dường như không lường trước được phòng làm việc của mình lại có người khác tiến vào. Hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn của hắn — Quý Phong. Ngay lập tức nhướng mày, khoé lên cong lên một tia cười không rõ ý vị.

“Quý đại nhân không ở quân doanh hoặc phủ tướng quân của mình cho tốt, lại đến chính sự đường của ta làm gì?”

Quý Phong thấy mình bị bắt quả tang, cũng không có chút hoảng hốt nào. Chỉ thấy hắn cũng tươi cười theo: “Bản quan ngưỡng mộ Lâm đại nhân đã lâu, nghe nói, Lâm đại nhân rất giỏi xử lý chính vụ, nên muốn đến tham quan một chút, chỉ là không khéo, Lâm đại nhân vừa vặn không có ở đây.”

Lâm Lâm cười lạnh một tiếng, không tin tưởng lời hắn ta nói chút nào: “Sao bản quan lại không biết Quý đại nhân ngưỡng mộ mình nhỉ? Còn nữa, chính sự đường là nơi xử lý công việc quốc gia, sao lại là nơi mà người ngoài có thể tự ý ra vào?”

Nói xong, Lâm Lâm tiến lên vài bước, đi tới án thư trước mặt. Khoảng cách hai người thoáng chốc trở nên rất gần. Lâm Lâm nhìn hắn ta, hình như nghĩ ra gì đó, ngữ khí cũng lạnh đi rất nhiều: “Còn nữa, ta vừa lấy được một phần tấu chương, là về quận thủ Lụa Thành kia, ta nhớ mang máng ngươi có chút liên hệ qua lại với hắn ta, không phải ngươi đến vì cái này chứ?”

Vừa nói, Lâm Lâm vừa đưa tay ra với Quý Phong: “Trong lúc ta không ở đây, ngươi đã giấu thứ gì, mau giao ra đây.”

Quý Phong sao có thể chắp tay nhường người chứng cứ đã đến tay mình, hắn ta tiếp tục giả ngu: “Lâm đại nhân đang nói gì vậy, ta nghe không rõ.”