Edit: Trảm Phong
Không thích!
Xác thực không thích!
Nhưng đây là yến tiệc đêm giao thừa, Khánh Viễn Đế tự mình hạ chỉ mệnh lệnh cử hành, do Hiền phi tự mình động thủ xử lý yến hội!
Cho phép nàng không thích sao?!
Vân Khanh nhẹ nhàng câu môi, nhìn không ra vì sao bật cười, con ngươi trong trẻo mang theo hàn khí nhàn nhạt, thanh âm trầm thấp nói, “Nương nương sao lại nghĩ như vậy? Vân Khanh gả vào tướng phủ lễ mừng năm mới đầu tiên đã có thể tham gia yến hội trọng yếu như vậy, cảm kích hoàng ân mênh mông cuồn cuộn cũng không kịp, sao lại không thích.”
Giọng nói của nàng nhàn nhạt, nghe không ra là chân tâm thật ý hay là châm chọc.
Mai phi cũng không thèm để ý câu trả lời của nàng, con ngươi nhẹ nhàng đảo một cái, khẽ cười nói, “Ha ha, bản cung cùng phu nhân chỉ đùa một chút thôi, phu nhân cũng không nên để ý, bất quá bản cung thấy dung sắc phu nhân xác thực không tốt lắm, chớ không phải là thân thể khó chịu?”
Nếu là nói thân thể khó chịu có thể thả nàng đi nghỉ ngơi sao?
Căn bản không thể nào! Trong lòng nàng cười lạnh, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ, “Đa tạ nương nương quan tâm, Vân Khanh hết thảy mạnh khỏe.”
Mai phi cười nhạt một tiếng, ngược lại không có dây dưa nhiều trên vấn đề này.
Bạch lão phu nhân mặt mày từ ái, trong con ngươi lại ngậm tia tức giận. Sắc mặt Bạch ngự sử vẫn bất động như cũ, bưng chén rượu một mực uống.
Bão tuyết bay tán loạn, chỉ chốc lát sau trên đỉnh đầu Vân Khanh liền phủ một tầng màu trắng.
Nếu không phải Phong Lam Cẩn dùng nội lực giúp Vân Khanh hóa giải hàn khí trên người, hôm nay nàng sớm đã toàn thân đông lạnh cứng ngắc, sắc mặt phát xanh.
Con ngươi Phong Lam Cẩn càng phát ra u hàn.
“Khụ khụ… Khụ…”
Một hồi ho nhẹ đè nén tại đối diện vang lên, con ngươi Phong Lam Cẩn sâu thẳm, khóe môi liền ngậm tia tiếu ý, hắn cùng Quân Ly liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người nhanh trao đổi, Phong Lam Cẩn lúc này cùng hắn hợp tác hết sức ăn ý.
Nhìn Quân Ly dụng quyền đầu đỡ khóe môi không ngừng ho khan, ân cần nói, “Nhị điện hạ, thân thể khó chịu?”
Lời này của Phong Lam Cẩn vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Quân Ly.
Quân Ly khụ khụ không ngừng, trên mặt dần phát ra một tia ửng hồng.
Sắc mặt Khánh Viễn Đế lúc này chìm xuống.
“Các ngươi chiếu cố Nhị điện hạ thế nào?!” Hắn hơi giận phát hỏa đối với người bên cạnh Quân Ly.
Quân Ly rốt cục đã ngừng ho khan, hắn khoát tay áo, mặt mày nhàn nhạt, “Chỉ là hôm qua nhi thần nhiễm phong hàn, phụ hoàng cũng biết nhi thần có bệnh cũ trong người, thân thể yếu đuối, ngã bệnh cũng là chuyện thường, chẳng trách người ngoài.”
Hô hấp Khánh Viễn Đế cứng lại, hồi lâu không nói gì.
Tiếng ho nhẹ đè nén ngẫu nhiên vang lên ở trong yến hội.
Đối với người không thèm để ý mà nói tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì, nhưng Khánh Viễn Đế lại càng căm tức.
Hắn đè nén lửa giận, chậm rãi nói với Quân Ly, “Thân thể ngươi khó chịu liền vào trong đại điện nghỉ ngơi chốc lát…” Trong lời nói là ân cần nhàn nhạt.
Quân Ly ngồi ở trên ghế đẩu không động.
Ngược lại bưng lên một chén rượu nước, một chút một chút uống xuống, gió tuyết thổi qua, rơi trên xiêm y tuyết trắng của hắn, càng làm sắc mặt hắn trắng bạch.
Trong lòng Khánh Viễn Đế căng thẳng, mi tâm nhăn nhẹ, không đồng ý nhìn hắn.
Quân Ly bật cười lớn, “Giao thừa, nhi thần tự nhiên muốn cùng chúng vị đại nhân còn có phụ hoàng đón lễ mừng năm mới, phụ hoàng không cần lo lắng, nhi thần chỉ là nhiễm phong hàn, thái y nói không để nhiễm lạnh cũng không sao. Ngày hôm nay nhi thần mặc dày, lại uống rượu ấm người, cũng không cảm thấy lạnh, chắc là không ngại.”
Phong Lam Cẩn cũng nhịn không được ở trong lòng hô một tiếng ‘Hảo!’ với Quân Ly!
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt mày buông lỏng. Lại hạ mí mắt không nói chuyện.
Có người lại nhịn không được.
Thái úy Hà đại nhân đầu mày gắt gao cau lại, hắn từ trên chỗ ngồi đứng dậy, ôm quyền nói với Khánh Viễn Đế, “Bệ hạ, Nhị hoàng tử thuở nhỏ thân thể suy yếu, nếu tối nay ở chỗ này chịu một đêm gió lạnh thổi, chỉ sợ một tháng đều không xuống được giường bệnh. Nhị điện hạ có một mảnh hiếu tâm muốn cùng bệ hạ đón lễ mừng năm mới, cựu thần thập phần kính nể, cho nên thần khẩn cầu bệ hạ đem yến hội chuyển vào trong phòng đi…”
“Lời này của Hà đại nhân là đang chỉ trích bản cung an bài yến hội không hợp lý sao?” Nhìn Khánh Viễn Đế trầm mặt không nói lời nào, Hiền phi nhíu mày nói, “Hà đại nhân, Nhị điện hạ thân thể không tốt, bệ hạ cũng đồng ý cho hắn đi về nghỉ. Bệ hạ thích nhất cảnh tuyết chắc hẳn Hà đại nhân biết được, điềm Thụy Tuyết báo năm tới được mùa, giao thừa hạ tuyết lớn như vậy, năm sau nhất định sẽ có thu hoạch tốt…”
“Tốt lắm!” Khánh Viễn Đế cảnh cáo nhìn Hiền phi, cả giận nói, “Hiền phi ngươi làm ra chuyện tốt gì, chẳng lẽ chỉ vì chúng ta không mở yến hội ở trong đêm tuyết thu hoạch sang năm sẽ không tốt? Ngươi cân nhắc chuyện thế nào vậy.” Trong yến hội quan viên cùng các nữ quyến đều có chút lạnh, lặng lẽ ở dưới mặt bàn giậm chân, nhìn đến đây, Khánh Viễn Đế lửa giận càng sâu, “Ngươi cân nhắc vấn đề cũng không động não? Giao thừa rét lạnh như thế, ngươi ngay cả chậu than cũng không đốt, có chủ tâm làm chết rét người ngoài sao?”
Hiền phi bị hù dọa thân thể run lên quỳ ở trên mặt đất.
Bão tuyết bay tán loạn, gió rét run rẩy, bà ta cũng ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bà ta không dám lau, sắc mặt thảm trắng như tờ giấy.
“Là thần thϊếp cân nhắc không chu toàn, cầu xin bệ hạ giáng tội.” Lại gắt gao cắn môi, trong lòng ủy khuất lại không dám nói.
Chẳng lẽ nói, rõ ràng là bệ hạ ám hiệu thần thϊếp cho Phong gia một cái hạ mã uy, thần thϊếp lúc ấy đem quá trình yến hội cho ngài xem qua, ngài rõ ràng hết sức hài lòng sao?
Lời này tự nhiên không thể nói, chỉ có thể dằm nát ở trong bụng.
Hoàng đế làm sao có thể có sai.
Khánh Viễn Đế cũng là do nhìn Quân Ly không thoải mái, cho nên mới căm tức, hôm nay nghe được Hiền phi nhận sai, sắc mặt càng khó coi.
“Ngươi thật sự cân nhắc không chu toàn.” Thanh âm hắn rét lạnh, trực tiếp hạ chỉ, “Truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức đem bàn ghế chuyển đến giữa đại điện, người đâu đi lĩnh chậu than đến đốt, để cho ngự thiện phòng đem chút canh nóng lên.”
Hiền phi không dám nói lời nào, sau lưng Khánh Viễn Đế, Toàn Phúc đã đê mi liễm mục đồng ý.
Trong cung, tốc độ của con người phi thường nhanh.
Vân Khanh sững sờ theo Phong Lam Cẩn vào đại điện còn có chút ngạc nhiên, Phong Lam Cẩn cùng Quân Ly nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hàm ẩn thâm ý.
Khánh Viễn Đế đến trong đại điện cũng phát giác vừa rồi đối với Hiền phi có chút quá, bởi vậy cũng không nhắc lại muốn xử trí nàng.
Các đại thần trao đổi ánh mắt, trong mắt cũng có vài phần đọ sức.
Sắc mặt Quân Mạc cùng Quân Ngạo trở nên tương đối khó xem.
Mai phi cũng nhìn ra Khánh Viễn Đế tâm tình không tốt, nàng khẽ cười một tiếng, giật nhẹ ống tay áo của hắn.
“Bệ hạ, ngài không cần tức giận Hiền phi tỷ tỷ, nàng cũng là có lòng. Thần thϊếp nhảy một điệu nhảy trợ hứng cho người thế nào?”
Ánh mắt Khánh Viễn Đế dừng lại.”Đúng.”
Mai phi khẽ cười lui xuống đi đổi vũ y.
Trong đại điện so với vừa rồi ấm áp hơn rất nhiều, ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống, diện mục Vân Khanh hết sức dịu dàng thả lỏng.
Nàng thừa dịp trong đại điện vũ cơ vũ động cùng Phong Lam Cẩn xì xào bàn tán.
“Mai phi… Có cổ quái.” Cụ thể cổ quái thế nào nàng nói không ra, nhưng là ánh mắt Mai phi nhìn nàng làm cho nàng hết sức không thoải mái, rõ ràng trên mặt là mang theo thân thiết vui vẻ, nhưng trong con ngươi lộ ra một mảnh rét căm căm, cảm giác mãnh liệt kia làm cho lòng người hết sức không thoải mái.
Nhưng nàng nghĩ phá đầu đều không nhớ ra được ở chỗ nào đắc tội một nữ tử như vậy.
“Không nghĩ ra đã gặp nhau ở nơi nào sao?” Hắn hạ thấp giọng.
Vân Khanh lắc đầu, “Không có bất kỳ ấn tượng.”
Con ngươi hắn thâm trầm, khẽ cười nói, “Vậy… Thật đúng là làm người ta khó hiểu…”
“Bất kể thế nào, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi.”
“Ừ, hết thảy có ta!”
Đang nói chuyện, Mai phi đã đổi lại một thân vũ y đỏ thẫm sắc xuất hiện.
Một đám vũ cơ quanh thân thể của nàng làm bạn nhảy. Dáng người nàng diêm dúa, ánh mắt mị hoặc, lúc vũ động thân thể mềm mại, mọi cử động giống như anh túc tản ra hấp dẫn mãnh liệt.
Đại đa số nam tử ở đây hô hấp đều khẽ ngưng trệ, ánh mắt mọi người theo đuổi cô gái dưới ánh đèn cái kia giống như họa thế yêu cơ, con mắt cũng không nháy một chút.
Lại cũng có người xì xào bàn tán, âm thầm khinh bỉ.
Bạch ngự sử làm người không tính là cứng nhắc, nhưng nhìn mà cũng không nhịn được trầm mặt.
Giao thừa, một cung phi, còn là cung phi được bệ hạ sủng ái, thế nhưng ngay trước mặt một đám đại thần nhảy múa như vậy… Quả thực không ra thể thống gì!
Khánh Viễn Đế lại cười mười phân thoải mái, hắn thích chính là Mai phi một lòng không quan tâm ngó ngàng.
Khẽ nhảy múa thôi, Mai phi thở nhẹ. Lại hết sức vui vẻ ngồi trở lại chỗ cũ, cũng không để ý một thân vũ y vô cùng bại lộ.
Có người cười nhạo một tiếng.
“Mai phi nhảy điệu này thật đúng thời điểm a!”
Ánh mắt Mai phi chuyển sang người nọ, con mắt diêm dúa thế nhưng có vẻ hết sức đơn thuần, “Đại nhân cớ gì nói ra lời ấy?”
Nam tử kia hiển nhiên là chẳng thèm ngó tới nàng.
Lạnh lùng nói, “Điệu múa này của nương nương vốn là điệu múa thành danh của cố Hoàn hoàng hậu – – Kinh Hồng a.”
Mai phi bưng miệng cười, “Đại nhân hảo nhãn lực.”
Nam tử kia lại hừ lạnh một tiếng, “Nhưng nương nương nhảy lại không kịp một phần vạn Hoàn hoàng hậu. Năm đó hoàng hậu nương nương nhảy ra chính là mạnh mẽ dịu dàng, nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc. Nhưng đến chỗ nương nương lại thành vũ kỹ bình thường, thành cử động câu nhân. Cựu thần thật sự là thập phần thay hoàng hậu nương nương tiếc hận, nếu hoàng hậu nương nương biết được điệu nhảy mình biên lại thành như vậy, không biết có hối hận đã tạo ra nó không.”
Lời này vừa nói ra, lập tức có người nhớ tới năm đó cô gái kia đoan trang uyển chuyển hàm xúc thập phần tươi đẹp nhảy múa.
Không trách được thấy Mai phi nhảy có chút quen thuộc.
Thì ra là như vậy a.
Nhắc tới Hoàn hoàng hậu, sắc mặt Khánh Viễn Đế nhất thời phức tạp.
Ánh mắt đã rơi vào trên người Quân Ly, thấy ánh mắt Quân Ly nhìn Mai phi hết sức chán ghét, mà lại mang theo một tia căm hận.
Khánh Viễn Đế chưa bao giờ thấy qua đứa con trai này có cảm xúc mãnh liệt như thế, nhất thời không biết là mừng hay là lo.
Nhưng lại xác thực không thể không nói, hắn sở dĩ thích Mai phi, đích xác là vì nàng cùng Hoàn hoàng hậu có chỗ tương tự.
Nhất là điệu nhảy vừa rồi, hắn nhìn lập tức cũng nhớ tới Hoàn, thần sắc lập tức có chút ưu tư, từ trên bàn bưng một chén rượu nước, ngước cổ lên uống một hơi cạn sạch.
Lại nghe thấy một giọng nói cực kỳ không hài hòa chen vào.
“Thô tục!”
Võ quan mới mở miệng sắc mặt căng thẳng, trên mặt đã có tức giận, hắn đi ngược chiều cùng Phương Nhân lạnh lùng nói, “Vậy cũng khá hơn một ít người có hành vi dối trá.”
Trên mặt Phương Nhân chợt lóe giận dữ, cưỡng chế đè nén, ánh mắt nhìn võ quan kia hận không thể đem hắn xé xác.
Phong Lam Cẩn thay Vân Khanh giải thích.
“Chính là người ở Lãm Nguyệt Lâu đem con trai Phương Nhân một kiếm chọc chết…”
Vân Khanh hiểu rõ cười cười, con ngươi nhàn nhạt quét qua trên người Khánh Viễn Đế.
Lúc này quả nhiên là có trò hay để nhìn…