Quyển 4 - Chương 34: Phương Du chết

Edit: Trảm Phong

Tên tiểu cô nương được định xuống, ngược lại ba tiểu bánh bao còn không có tên, Vân Khanh trong tháng không thể ôm hài tử, nhiều thời gian đều là để cho tiểu hài tử nằm ở trên giường nàng cùng Phong Lam Cẩn ngủ.

Vân Khanh lệch nghiêng ở trên giường nhìn mấy tiểu oa nhi giống nhau như đúc, trong lòng hết sức phong phú. Nàng lấy ngón tay chọc một cái vào làn da nhẵn nhụi của con lớn nhất, vào tay như tơ lụa, hết sức thoải mái.

Rõ ràng ba tiểu gia hỏa đáng yêu như thế, nhưng là người làm cha kia cảm thấy đối với con trai phải nghiêm khắc, nói cái gì cũng không chịu ôm lên liền đặt đó, dù cho ôm vào trong ngực, vẻ mặt cũng thối thối, ôm vào trong ngực cũng không dè dặt giống như ôm Tiếu Tiếu vậy, Vân Khanh nhìn có chút nổi giận.

Nàng hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn Phong Lam Cẩn đang ỷ ở trên giường nệm vừa đọc sách vừa uống trà, thản nhiên nói, “Hôm nay ba tiểu bánh bao còn chưa có tên đây!”

“Ừ.” Phong Lam Cẩn thần sắc bất động, con mắt đều không nháy một cái. Gập lại quyển sách không đếm xỉa tới nhẹ giọng nói, “Không có việc gì, không phải còn chưa đầy tháng sao.”

“Này!” Vân Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, “Muội muội đã có tên, ba ca ca vẫn vô danh, cũng không thể liên tục kêu bánh bao nhỏ đi.”

“Ta hai ngày nay tra một vài điển cố, ngó ngó xem có tên chữ thích hợp hay không.” Hắn cuối cùng cũng từ trong bộ sách ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật để cho hắn đặt, còn không bằng giao cho phụ thân đi đặt.

Đỡ phải phiền toái.

Nháy mắt đều sắp đến lễ mừng năm mới, Vân Khanh biết rõ hai ngày nay bên ngoài tuyết rơi, lại không thể ra ngoài chơi, ngay cả mở cửa sổ ngắm tuyết cũng không được cho phép, nàng thở dài một tiếng, nhìn chậu than trong phòng thiêu đốt.

Ai oán nói, “Tháng này phải đợi tới khi nào a.” Gãi gãi tóc dài đặt ở cánh mũi nhẹ ngửi, lông mày nàng thanh tú lập tức nhăn lại, “Thối chết, Phong Lam Cẩn, ta đều ba ngày không được tắm rửa.”

“Nương nói phải ra tháng mới có thể.”

“Lão thiên, không phải là muốn một tháng sao?!” Nàng không dám tin, “Vậy đến lúc đó cả người còn phải mốc meo a.”

Hắn chế nhạo nói, “Giữa mùa đông còn không đến mức mốc meo.”

“Phong Lam Cẩn, ta muốn tắm rửa a.”

“Không được.”

“Nhưng rất khó chịu.” Nhất là trong phòng chỉ có cửa sổ còn lưu lại một khe hở nho nhỏ dùng để thông gió, Phong Lam Cẩn hình như là sợ nàng sẽ bị lạnh, trong phòng chẳng những đốt nhiều chậu than, còn để nàng đắp hai cái chăn bông dày.

Nàng cho dù sợ lạnh dưới nhiệt độ như vậy cũng ra một tầng mồ hôi, mồ hôi dính ở trên người nhơn nhớt, cực kỳ khó chịu.

“Nàng mới sinh ba ngày, tuyệt đối không được đυ.ng nước.” Phong Lam Cẩn thập phần kiên trì, nhìn bộ dáng nàng nhíu mày, có chút đau lòng, tâm vốn kiên định như sắt cũng mềm nhũn ra, hắn thương lượng, “Nếu không hai ngày nữa ta hỏi nương một chút, xem đến tột cùng có thể không?”

“Tốt!” Nàng thấy có thu hoạch, nhìn Phong Lam Cẩn một thân quần áo trắng, nhẹ giọng hỏi, “Ai? Chàng không phải cuồng xiêm y màu tím sao, gần đây sao lại thay đổi.”

Con ngươi hắn chợt lóe, nhấp một ngụm nước trà, cố ý nói, “Sao, ta mặc khó coi?”

“Không phải.” Bộ dạng hắn một thân áo tơ trắng lúc đứng có vẻ hết sức thanh tuyển ưu nhã, hết sức tuấn dật, làm sao lại khó coi. Chỉ là… Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, mi tâm hoang mang nhăn lại, “Ừ, có lẽ là ta chưa từng thấy chàng mặc áo tơ trắng, hôm nay nhìn cảm thấy rất kỳ quái.”

Không chỉ là mặc lên, hắn phảng phất như thoát khỏi xe lăn liền như thế, ngay cả khí chất cũng thay đổi một phen.

Trên mặt vốn ôn hòa như ngọc, kì thực lãnh đạm xa cách.

Hôm nay lại hướng phương diện công tử văn nhã mà phát triển.

“Chính là nhìn quá trêu ghẹo hoa đào.” Đúng vậy, con ngươi Vân Khanh sáng ngời, rốt cục nghĩ ra được chỗ bất đồng của Phong Lam Cẩn, hắn vốn cũng hết sức ra vẻ yếu kém, chỉ là làm người tương đối điệu thấp, một thân tử y trung quy trung củ ở trên người, khóe môi mỉm cười, mặc dù dung mạo khí chất hết sức xuất sắc, nhưng cũng cực kỳ dễ dàng bị xem nhẹ.

Hôm nay một thân bạch y rõ ràng, mặt mày ôn hòa mang theo độ cong như cười như không, môi mỏng nhảy lên chính là cười mỉa mai, mân lại liền nghiêm túc làm cho người không dám nhìn thẳng. Đỉnh chân mày cũng không cao không thấp, nhìn hết sức bén nhọn.

Như vậy mà thả ở trong đống người liếc nhanh cũng nhìn thấy.

Nhìn mà Vân Khanh có chút buồn bực.

Phong Lam Cẩn lại trầm mặc khác thường, hắn buông quyển sách xuống ngồi ở trên giường, nhìn bốn tiểu bao tử cùng Vân Khanh trên giường, khuôn mặt bén nhọn của hắn mềm mại xuống, mấy người trên giường này, là nhớ thương cùng mềm mại lớn nhất cả đời này của hắn.

Hắn cầm tay Vân Khanh.

“Sẽ không chọc hoa đào. Vĩnh viễn cũng sẽ không!”

Trước kia hắn không thèm để ý những thứ đó, người khác nguyện ý nhìn hắn thế nào liền nhìn hắn như thế đó, hắn làm người lãnh đạm đối với mấy cái này cũng không quan tâm.

Nhưng lại nhảy ra một Quân Tư Điềm, một Phương Du!

Quân Tư Điềm phái ra thân vệ ám sát nàng, làm bản thân nàng bị trọng thương.

Phương Du lại làm nàng suýt nữa bị mất mạng, một thi năm mệnh.

Đêm hôm đó nàng sinh con, hắn một đêm cũng không chợp mắt, một mực nghĩ, nếu lúc trước hắn có thể xử lý tốt người cùng chuyện bên cạnh, nàng sẽ không bị hắn liên lụy như thế.

Nói cho cùng, ba phen mấy bận nàng gặp nạn. Hắn phải gánh một bộ phận trách nhiệm.

“Chuyện đều đã qua, còn nói chuyện này để làm gì.” Vân Khanh hiểu hắn áy náy, nháy mắt mấy cái cố ý giả vờ cả giận nói, “Về sau không cho phép nhìn cô gái khác, không cho phép cảm thấy sau khi ta sinh hài tử chính là thiếu phụ có chồng luống tuổi mà không thích ta.”

“Làm sao sẽ!”

Đã sinh hài tử, ý vị của nàng so với lúc trước càng thêm làm cho hắn động tâm, trời mới biết mỗi ngày hắn ôm nàng vào lòng, dụ dỗ nàng chìm vào giấc ngủ tâm tình như thế nào.

Bao nhiêu lần ban đêm thừa dịp nàng ngủ thϊếp đi len lén đi đến phòng bên tắm nước lạnh.

Hắn cúi đầu thở dài, “Ta đời này là bại ở trong tay nàng, cũng chỉ có thể gieo họa nàng thôi.”

Nàng mím môi cười một tiếng.

Trong phòng không khí thập phần ấm áp.

Chỉ chốc lát sau mấy tiểu hài tử tỉnh lại, Vân Khanh chưa từng chăm hài tử nhưng nghe Mạc Ngôn nói, mấy tiểu hài tử này xem như hết sức dễ chăm, rất ít khóc rống, lại không ầm ĩ người.

Lúc này đại bánh bao đã tỉnh lại, hắn không kêu không khóc, mở to một đôi mắt đen như mực ướt nhẹp nghi hoặc nhìn mẹ ruột của hắn, rõ ràng là tiểu hài tử mới sinh ra không được vài ngày, lại có thể làm cho người ta cảm giác hết sức chững chạc.

Trên mặt nho nhỏ bất ngôn cẩu tiếu, chân mày nhỏ mềm như nhung hơi nhíu lại, nhìn rất nghiêm túc.

Mới đầu làn da tiểu hài tử nhiều nếp nhăn nhìn không ra ngũ quan giống ai, hôm nay mặt hơi chút nẩy nở, Vân Khanh có chút chịu đả kích.

Nàng lấy ngón tay trêu chọc con lớn nhất, oán giận nói, “Rõ ràng là ta sinh, bộ dạng lại như chàng, quá không công bình đi.”

Không chỉ là con lớn nhất, còn có hai đứa con trai khác cũng giống như vậy, bộ dạng ngũ quan đều cực kỳ giống Phong Lam Cẩn.

Dùng lời Mạc Ngôn cùng Phong Nhiễm Mặc mà nói, bộ dạng mấy tiểu hài tử cùng Phong Lam Cẩn khi còn bé giống nhau như đúc.

“Rất công bình.” Nghe vậy lông mi dài của Phong Lam Cẩn nhảy lên, tựa trên cột giường đem Vân Khanh ôm vào trong ngực, chui đầu vào cổ của nàng nhẹ hít, cảm giác được nàng khước từ, hắn ôm chặt hơn nữa, ở bên tai nàng thổi nhiệt khí, mập mờ nói, “Bởi vì ta xuất lực rất nhiều…”

Mới đầu Vân khanh nghe không hiểu, lúc kịp phản ứng lại trên mặt

hiện lên từng đợt đỏ ửng.

Giận mắng, “Trước mặt hài tử, nói cái gì đó.”

“Không sao.” Hắn bị nàng thẹn thùng kí©h thí©ɧ con mắt có chút hồng, rầu rĩ ở cổ nàng rù rì nói, “Bọn nó nhỏ như vậy, nghe không hiểu…”

Vân Khanh, “…”

Đến buổi tối thời điểm dùng bữa, Mặc Huyền lách mình xuất hiện. Phong Lam Cẩn đang bưng chén nhỏ bón nàng ăn dược phẩm bổ dưỡng cùng với nước canh xương hầm. Thấy Mặc Huyền kề lỗ tai Phong Lam Cẩn nói mấy câu.

“Chàng có việc thì mau đi đi.” Vân Khanh thấy hắn cần đi liền đón chén thuốc, “Sớm đã nói ta không phải bưng không nổi một cái chén, nào có suy yếu đến cần chàng đút.”

Phong Lam Cẩn mỉm cười không động, “Không sao, không vội.”

Đút nàng uống một chén lớn canh xương, Phong Lam Cẩn đem mọi thứ trong phòng thu thập hết, sau đó để cho Tử Khâm ôm mấy tiểu hài tử đi phòng kế nghỉ ngơi.

Hắn dặn dò Vân Khanh, “Ta phải một lát mới về, nàng sớm đi nghỉ ngơi.”

“Chàng mau đi đi.”

Ra khỏi phòng, khuôn mặt Phong Lam Cẩn mới chìm xuống.

Mặc Huyền đi phía sau hắn hai bước, hắn vừa đi vừa hỏi, “Chuyện khi nào?”

Mặc Huyền trầm tư một chút mới thản nhiên nói.

“Không có nha đầu săn sóc, là người đưa cơm phát hiện.”

Phong Lam Cẩn không nói gì thêm, trầm mặt đi tới trong sân Phương Du ở.

Mùa đông buổi tối đến sớm. Hôm nay mới vừa dùng xong bữa tối trời cũng đã đen lại. (TP: Thời xưa, người ta thường ăn tối vào giờ Thân (15-17h) và đi ngủ vào giờ Hợi (21-23h) Thức dậy vào giờ Dần (3-5h))

Ở trong sân Phương Du vì không có ai tu bổ cây cối, cho nên nhìn qua có chút hỗn loạn cùng suy bại, nhánh cây trụi lủi dài ngắn không đồng nhất, bồn hoa nho nhỏ cũng vì không có ai quản lý bị đông cứng chết trong chậu.

Trong sân yên lặng dọa người, đây là Phong Lam Cẩn yêu cầu.

Không có nửa điểm thanh âm thập phần khảo nghiệm tâm trí người, ngẫu nhiên từng đợt gió rét thổi qua lại càng mang đến không khí quỷ dị.

Cửa viện tử cũng không có nha hoàn bà tử coi chừng, Phong Lam Cẩn mới đến cửa viện tử thì có bà tử đưa cơm từ rất xa tiến lên đón chào. Nghĩ đến hẳn là ở trong sân cảm thấy quá kinh khủng dọa người, cho nên núp ở xa xa.

Thấy Phong Lam Cẩn bà ta lập tức hành lễ, “Tướng gia.”

“Ngươi đi xuống đi.”

Bà tử có chút ngạc nhiên, bà cho rằng Phong Lam Cẩn sẽ hỏi gì đó, cho nên mới lưu lại.

Phong Lam Cẩn vung ống tay áo, “Không có gì để hỏi, đi xuống đi.”

Bà tử không dám hỏi nhiều, vội vàng đê mi liễm mục lui xuống.

Khóe môi Phong Lam Cẩn kẹp một nụ cười châm biếm đi vào viện tử.

Tự nhiên đẩy mở cửa phòng. Trong phòng quỷ dị âm trầm đốt một ngọn đèn nhỏ, trong phòng bốn bề đều là gương lớn rõ ràng lại quỷ dị. Giống như là ánh mắt người, bốn phía cũng không có chỗ có thể trốn. Cảm giác viện tử yên lặng không có phân nửa động tĩnh, dị thường kinh hãi.

Trong phòng nho nhỏ, xuyên thấu qua ánh sáng ngọn đèn nhìn sang.

Tất cả gia dụng trong phòng đều bị quét sạch, hết sức vắng vẻ, cho nên liếc qua liền nhìn thấy trong phòng thân thể người nọ dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi cuộn trên mặt đất.

Không có nửa điểm động tĩnh.

Phong Lam Cẩn cười lạnh đi lên phía trước.

Một cước đem thi thể Phương Du đá xoay lại.

Mặt nàng ta dữ tợn đáng sợ, sưng đỏ không chịu nổi. Một đầu tóc dài như kẻ điên, trên mặt đất còn rơi lả tả vô số tóc dài mất trật tự, hiển nhiên là tự mình phát điên túm xuống.

Tròng mắt gắt gao trừng lớn, ngay cả như vậy cũng có thể nhìn ra tâm tình sợ hãi trước khi chết.

Phong Lam Cẩn nhìn mà lông mày cũng không nháy một cái chút, khẩu khí nhẹ nhàng nói, “Ta cho rằng nàng ta còn có thể chống đỡ mấy ngày, lại không thể ngờ được không chịu nổi kí©h thí©ɧ như thế!”

Trong giọng nói là khinh thường cùng mỉa mai nhàn nhạt!

“Ngày mai đi Phương gia báo tang, nói Phương di nương vô cớ nổi điên, tự mình hại mình!”