Edit: Trảm Phong
Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng đẩy xe lăn, lui về sau một bước nhỏ.
Chính là một bước nhỏ khoảng cách này, một đám hắc y nhân kể cả Quân Ngạo kinh ngạc phát hiện, vốn là Phong Lam Cẩn bị bọn họ tầng tầng bao quanh thế nhưng không thấy tung tích.
Cả người liền biến mất trong không khí.
“Khàn – -” giữa ánh trăng thanh lãnh, đao kiếm phản xạ lãnh mang, mơ hồ có người hít một hơi lãnh khí.
Cơ hồ là theo bản năng, tất cả mọi người khϊếp sợ lui về sau một bước, cùng người bên cạnh nhìn nhau, đáy mắt đều giấu không được sợ hãi.
“Vội cái gì.” Quân Ngạo quát lạnh một tiếng, “Là trận pháp.”
Nhưng đã chậm.
Ngay khi tất cả mọi người kìm lòng không được lui về phía sau một bước, viện tử vốn rộng rãi đã thay đổi hình dáng, chung quanh không còn là tiểu viện tử mộc mạc thanh chuyên gạch ngói, mà biến thành một đại sa mạc mênh mông, trong bóng đêm trăng sáng màu bạc cũng trở thành mặt trời nóng bỏng vô cùng, chung quanh sáng choang, duy chỉ không thấy chính là thân ảnh Phong Lam Cẩn.
Quân Ngạo mặt mày đông lạnh, vốn cho là cục diện tất thắng, ai nghĩ đến Phong Lam Cẩn lại am hiểu ngũ hành bát quái!
Hắn cơ hồ bóp gãy trường kiếm trong tay, trong lòng kinh hãi lại khó nén khϊếp sợ.
Cho tới nay hắn đều đem Phong Lam Cẩn xem như đối thủ lớn nhất, nhưng Phong Lam Cẩn đối với tất cả hành động tính tình của hắn đều rõ như lòng bàn tay, mà hắn đối với Phong Lam Cẩn lại… Hắn vẫn cho là hắn đủ hiểu Phong Lam Cẩn, nhưng mỗi lần hắn cho rằng vậy là đủ hiểu biết hắn, hắn ta lại sẽ làm ra một chút chuyện tình càng thêm làm cho hắn khó có thể nắm bắt.
Tỷ như hắn vẫn chưa bao giờ biết rõ Phong Lam Cẩn hiểu ngũ hành bát quái.
“Điện hạ, chúng ta làm sao bây giờ?”
Bên cạnh thuộc hạ thăm dò hỏi, Quân Ngạo nhìn cát vàng mênh mông, ánh mắt như điện quét một vòng, lại cái gì cũng không phát hiện được.
Trong lòng hắn khϊếp sợ, trên mặt lại không biểu lộ ra, lạnh lùng nói, “Vội cái gì, nếu là trận pháp thì nhất định có trận nhãn, tìm!”
“Vâng!”
Hắn ta vừa vừa bước một bước nữa vào cát vàng, cảnh tượng trước mặt lại biến đổi, nguyên một đám tử sĩ bên cạnh tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, mà cát vàng mênh mông cũng bị vực sâu vạn trượng thay thế.
Mạnh dừng bước, lui về phía sau một bước, sống lưng đều toát ra mồ hôi lạnh dày đặc, Quân Ngạo cơ hồ có thể nghe được cục đá nhỏ bên chân rơi vào vực sâu rất lâu sau đó sau mới truyền đến tiếng vọng thanh nhàn nhạt.
Hắn cảm thấy cả kinh, hít sâu một hơi cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu từ từ tìm trận nhãn…
Bên kia, Phong Lam Cẩn cũng đã thừa dịp đem Quân Ngạo vây hãm suốt đêm ra khỏi trạm dịch, thẳng hướng phương hướng kinh thành.
Bọn binh sĩ bị những tiểu nhị trong trạm dịch làm “Mê ngất” mắt thấy một hồi chém gϊếŧ nguyên vốn cần máu tươi tế điện hóa thành nước chảy, đáy mắt hàm chứa kính nể nhìn Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh một lần nữa ngồi trở lại trong xe ngựa, dưới mã xa đặt chăn bông dầy phòng ngừa lắc lư, Phong Lam Cẩn lười biếng nửa ỷ ở trên vách xe, một tay chống gò má, khóe môi thoáng ánh lên cười tà lười nhác lại không kềm chế được.
Hai chân dài nhàn nhã mở rộng, xuyên thấu ra ngoài cửa xe thấy ánh trăng loáng thoáng, Vân Khanh rất rõ ràng nghe được tim mình bang bang đập.
Gấp rút quay đầu đi chỗ khác, thầm mắng một tiếng “Yêu nghiệt”.
“Khanh nhi…”
Thanh âm hắn đến gần nàng, tận lực tạo nên không khí mập mờ làm cho người mặt đỏ tim đập.
Vân Khanh cũng không phải là ngồi không, bất vi sở động đẩy gương mặt tuấn tú của hắn ra, lại tò mò hỏi, “Chàng ngày ngày đổi tới đổi lui như vậy, đến tột cùng ai mới là thật?”
Hắn thuận thế bắt lấy ngón tay của nàng đặt ở trên môi khẽ hôn một cái, lôi kéo nàng vào lòng, chỉ chớp mắt lại biến thành công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc Phong Lam Cẩn, chỉ là đuôi lông mày đáy mắt đều lộ ra hào quang sung sướиɠ nhàn nhạt cực kỳ giống Phong Tuyệt Trần, một tay đặt lên bụng của nàng, hắn khiêu mi nói, “Tự nhiên hai người đều là ta.”
“Chàng hôm nay sao không nhân cơ hội đem Quân Ngạo giải quyết luôn?”
Đây là vấn đề nàng tò mò, Quân Ngạo xuất cung nhất định là bí mật tiến hành, dùng cục diện vừa rồi, nếu như Phong Lam Cẩn có tâm muốn gϊếŧ hắn, có thể nói là dễ như trở bàn tay. Hơn nữa còn làm cho người ta tìm không được sai lầm.
“Nàng muốn hắn chết?”
Phong Lam Cẩn cảm giác được một sợi dây cung liên tục kéo căng trong lòng thả lỏng xuống, kinh ngạc nhướng mi.
Kể từ khi biết Vân Khanh trọng sinh tới nay, bọn họ rất ít khi đàm luận đề tài Quân Ngạo, hắn vẫn cho là hiện tại hận đến cỡ nào, đã từng yêu đến cỡ đó, cho nên Quân Ngạo vẫn luôn là cấm kỵ giữa hai người bọn họ. Trừ phi là liên lụy đến chuyện tình tương đối lớn, bọn họ mới có thể đem thoại đề đặt ở trên người của hắn.
“Hắn là kẻ gieo họa, thiếu hắn chính là tạo phúc muôn dân.” Vân Khanh mặt mày đông lạnh, chán ghét khinh bỉ.
Phong Lam Cẩn không để lại dấu vết phun ra một khẩu trọc khí, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi lâu mới dịu dàng cười một tiếng, nụ cười gió xuân ấm áp.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Nàng sờ sờ gò má, có điểm không được tự nhiên.
“Không có việc gì.” Hắn ôm eo của nàng, ánh mắt nhu hòa, “Chỉ là nghĩ thông một ít chuyện.” Chậm chậm lại nói, “Mặc kệ Quân Ngạo chết ở dưới tình huống nào, đối với chúng ta hiện tại mà nói đều rất bất lợi.”
“Hả?”
“Ngấp nghé Phong gia chúng ta nghĩ để cho Phong gia chúng ta xuống đài cũng không chỉ một mình Quân Ngạo!” Hắn mặt mày đông lạnh.
Vân Khanh một chút liền thông.
Khẽ sửng sốt một chút, chỉ chốc lát sau sáng tỏ gật đầu.
Quân Ngạo mà chết, dùng tính tình lãnh đạm của Quân Ly, chỉ sợ đến lúc đó hoàng tử có tiếng nói cao nhất liền trở thành Quân Mạc, Quân Mạc cùng Quân Ngạo đều một dạng, dã tâm bừng bừng, nếu hắn trở thành hoàng đế, điều thứ nhất muốn đối phó cũng tuyệt đối là Phong gia.
Mà Quân Ngạo hiện tại còn sống, tối thiểu nhất có thể cùng Quân Mạc phân tranh chống lại, hai người long tranh hổ đấu, sẽ không có tâm tư khác dùng tại Phong gia.
Vân Khanh nghĩ thông suốt, khẽ mỉm cười, ôm Phong Lam Cẩn, “Bẹp” một cái hôn trên gương mặt của hắn, “Tướng công nhà ta thông minh nhất, ban thưởng một chút.”
Con ngươi Phong Lam Cẩn tối sầm lại, ôm chặt eo của nàng, nặng nề hôn xuống, cho đến khi hơi thở hai người đều có chút không yên hắn mới lưu luyến không nỡ buông ra.
Thở hổn hển, con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm bụng của nàng, đôi mắt thâm thúy hiếm thấy thoáng hiện lên một tia ai oán.
Nhìn Vân Khanh mím môi cười không ngừng.
“Cũng không biết là con trai hay con gái.” Vân Khanh vuốt bụng lẳng lặng nằm ở trong ngực Phong Lam Cẩn, trên gương mặt nhẵn nhụi như sứ tràn đầy đều là ôn nhu cùng từ ái của người làm mẹ. Nàng ở trong ngực của hắn tìm được một vị trí thoải mái nằm xuống, nghe tim hắn trầm ổn hữu lực đập, trong lòng một mảnh an tường, “Phong Lam Cẩn, chàng hy vọng là con trai hay là con gái?”
“Con trai!”
“Ách…” Nàng không nghĩ tới hắn trả lời dứt khoát như vậy, hơi sững sờ, sau đó lại tức giận, không khỏi trừng mắt nhìn hắn, đẩy ngực của hắn ra, hừ một tiếng, rời hắn rất xa.
Phong Lam Cẩn buồn cười nhìn tiểu thê tử của mình, “Sao lại tức giận?”
“Ta cũng biết, nam nhân không có một người nào tốt, suốt ngày chỉ muốn con trai, con trai tốt ở đâu? Lại không tri kỷ, gàn bướng, trông nom cũng không dễ, như tiểu Ưu thì tốt, miệng ngọt ngào biết làm trò khôi hài vui vẻ.”
Phong Lam Cẩn ủy khuất sờ sờ mũi, phản bác, “Vẫn là con trai tốt, về sau cưới nữ nhi nhà người ta, nếu như sinh nữ nhi đến thời điểm xuất giá còn không đau lòng chết?” Đừng nói là nữ nhi, chính là Hân Duyệt xuất giá trong lòng hắn đều không thoải mái, biết rất rõ ràng muội muội đến tuổi lập gia đình, cũng biết rất rõ ràng Bạch Thanh Tiêu là một nam tử đáng giá phó thác, nhưng vẫn không thoải mái.
Muội muội thương yêu từ nhỏ đến lớn sẽ bị nam tử khác ôm vào lòng, về sau người thân nhất cũng không phải là cha mẹ cùng hắn, nói thật, trong lòng hắn… Cực độ không thoải mái!
Muội muội còn như thế, nếu là nữ nhi bảo bối đặt ở trong lòng bàn tay yêu thương hơn mười năm phải lập gia đình… Phong Lam Cẩn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đến lúc đó hắn nhất định phải cắt đứt chân người nọ!
Cho nên nói, vẫn là con trai tốt, cưới nữ nhi nhà người ta, để cho người khác thương tâm đi.
“Phốc xuy – -” không nghĩ tới Phong Lam Cẩn dĩ nhiên là vì lý do ngây thơ này mới thích con trai, Vân Khanh cười ngã, nước mắt đều chảy ra, thấy gò má Phong Lam Cẩn ửng đỏ cùng ánh mắt càng ngày càng bất thiện nàng mới miễn cưỡng thu liễm nụ cười, chỉ là khóe môi cùng mi tâm vui vẻ như thế nào đều giấu không được.
“Ý tưởng này của chàng cũng không đúng, coi như là con trai sẽ không thương tâm à? Về sau nếu cưới thê tử, không phải cũng đem cha mẹ vứt sang một bên một lòng cùng thê tử sống qua ngày đi, đến lúc đó ngày ngày ở bên tai chàng khanh khanh ta ta, còn không buồn nôn chết chàng a.”
Phong Lam Cẩn nhíu mày suy nghĩ một chút loại khả năng này, lông mày không tự giác càng nhíu càng chặt.
Vẻ mặt Vân Khanh đầy tình thương của mẹ, hai tay khẽ xoa bụng, “Bất kể là con trai cũng tốt nữ nhi cũng tốt, ta đều thích.”
“Chúng ta trước tiên có thể sinh con trai cho nương chơi đùa, sau đó lại sinh con gái.”
“Nghĩ hay quá nhỉ.” Nàng hờn dỗi nháy hắn một cái, “Ai muốn cùng chàng sinh.”
Ánh mắt kia mị ý mười phần, tâm Phong Lam Cẩn liền yếu mềm tại chỗ, kìm lòng không được ôm lấy nàng, ở trên gương mặt của nàng hôn xuống.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, một tiếng “Lộp bộp” tạp ở trên đường.
thân hình Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh dừng lại.
Con ngươi Phong Lam Cẩn tối sầm lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia lãnh mang.
“Làm sao vậy?” Vân Khanh đứng dậy, “Là Quân Ngạo đuổi theo?”
“Không phải!” Phong Lam Cẩn lắc lắc đầu, “Không mất một ngày hắn không thể nào từ trong trận thoát thân.”
Phong Lam Cẩn vén lên rèm xe nhìn ra ngoài, lại là một đám hắc y nhân từ trong bóng tối lách mình ra, đang cùng ba nghìn binh sĩ chém gϊếŧ nhau.
Con ngươi Phong Lam Cẩn run lên, dặn dò Vân Khanh ngồi trong xe ngựa không cần hiện thân, hắn đã lần nữa ngồi trên xe lăn, chuẩn bị xuống xe.
“Cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.”
Bọn hắc y nhân này cùng đám Quân Ngạo mang đến lúc trước rất không giống nhau, số người không nhiều, xuyên thấu qua ánh trăng thanh lãnh nhìn ra thô thô phỏng đoán cũng chừng một trăm người, bất quá võ công mỗi người đều hết sức cao minh, trong tay cầm trường kiếm, kiếm quang bén nhọn, đao đao trí mạng.
Vừa nhìn cũng biết là tử sĩ được huấn luyện chuyên môn.
“Bảo vệ tốt phu nhân.” Hắn phân phó Mặc Huyền cùng Thanh Loan sau đó gia nhập chiến cuộc.
Mấy hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau, lập tức phân ra một nửa nhân mã quấn lấy Phong Lam Cẩn. Một nửa nhân mã còn lại có mục tiêu minh xác, đối với đầy xe hoàng kim làm như không thấy, mở một đường máu, thẳng tắp chém tới đám người trong xe tù.
Là tới gϊếŧ người diệt khẩu!
Con ngươi Phong Lam Cẩn run lên, lại phảng phất như đều trong dự liệu.
Trong xe chở tù nhân ngoại trừ Triệu Tiền, nguyên một đám đều hét rầm lên, tiếng thét chói tai thê lương sợ hãi vang dội đồng ruộng.
Chỉ tiếc vị trí trước không thôn xóm sau không nhà trọ, làm cho tiếng kêu của bọn họ chìm ngập trong tiếng gió, không được ai nghe thấy.
Hắc y nhân đem Phong Lam Cẩn tầng tầng vây lại, một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp cầm lấy đao kiếm thẳng xông tới hắn.
Võ công Phong Lam Cẩn có thể nói đã đến tình cảnh bí hiểm, như Vân Khanh thấy không một ai có thể mạnh hơn hắn. Hắn vĩnh viễn đều bình tĩnh như gió, cường đại tựa như dãy núi đứng vững không ngã.
Nhưng những hắc y nhân kia hiển nhiên là chuyên môn đến để đối phó Phong Lam Cẩn, bởi vì hắn hành động bất tiện cho nên hạ bàn điểm yếu thường xuyên bị công tới.
Hắc y nhân rối rít bỏ lại đao kiếm, từ bên hông rút ra dây thừng, mọi người liếc mắt nhìn nhau, mấy chục sợi dây thừng mang theo tiếng gió bén nhọn gào thét mà đến, dây thừng từ bốn phương tám hướng nhất tề rơi xuống, giống như hé ra mạng lưới rậm rạp chằng chịt, lại như là mạng nhện, chỉ cần dính vào con mồi là có thể đem đối phương trí tử.
Tâm Vân Khanh níu chặt.
Hiển nhiên, đối phương làm đủ chuẩn bị nguyên vẹn mới đến phục kích.
Mười mấy cao thủ vây công, dù cho dùng Phong Lam Cẩn võ công có tốt cũng không dám khinh thường, ánh mắt hắn sắc bén như đao, ánh trăng lạnh buốt bao phủ trường bào màu tím nhạt của hắn, cả người nhìn qua phảng phất như là hư ảo.
Bị nhiều cao thủ hợp lực vây công, hắn lạnh lùng nhìn mấy chục sợi dây dài giống như lưới cá quét tới, đột nhiên vỗ xe lăn, thân hình chớp động cực nhanh, cả người giống như quỷ mị trong đêm tối, động tác nhanh đến làm cho người căn bản là không cách nào thấy rõ.
Ngắn ngủi trong nháy mắt.
Đám hắc y nhân vừa giương cao tay, dây dài chưa kịp rơi xuống. Phong Lam Cẩn thế nhưng đã từ giữa “Mạng lưới” dầy đặc lách mình ra, công thẳng về phía hắc y nhân.
Trong xe ngựa sít sao bình tĩnh hô hấp, tinh thần Vân Khanh buông lỏng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã. Nhưng ngay cả con mắt cũng không dám nháy, mắt sáng như đuốc gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh màu tím kia…