Chương 50

Thời điểm Mục Kỳ tỉnh dậy đã ở trong gian phòng mà y vẫn thường trú ngụ lúc bình thường. Trên giường hỗn độn thành một đống, cả người đau nhức cùng với thân ảnh nằm kề bên đã nhắc y nhớ đến hết thảy những gì đã xảy ra vào hôm qua. Mục Kỳ lập tức nhịn không được có chút đỏ mặt, không nghĩ tới do bản thân sơ xuất xém chút đã dẫn đến nguy cơ mất mạng, đến cuối cùng lại thành cơ hội để kí©h thí©ɧ hai người quấn cùng một chổ với nhau.

Thử xoay thân mình một chút, cảm giác đau nhức ở bên hông lại làm cho Mục Kỳ cảm thấy vô lực. Thậm chí chỉ nhẹ động đậy vài cái, thì từ nơi tư mật kia lại tràn ra một dòng chất lỏng chảy ướt bắp đùi, Mục Kỳ nhất thời cứng đờ thân mình, cảm thấy dị thường xấu hổ. Hôm qua vì trúng dục cổ, lại vì đã ba năm chưa gặp mặt Bộ Hoài Viễn, nên hai người họ khó tránh khỏi có tí xúc động. Hai người sau khi trở về phòng, liền dây dưa tròn một buổi tối, thậm chí trong lúc đó, Mục Kỳ còn bị làm đến ngất xỉu tới hai lần, thẳng đến khi trời gần sáng mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Bộ Hoài Viễn vốn ngủ rất nông, dù Mục Kỳ đã cố gắng hạn chế cử động của mình nhưng hắn vẫn rất nhanh đã tỉnh giấc. Gặp Mục Kỳ có chút ngẩn người, hắn vội nâng tay áp lên trán của Mục Kỳ, ánh mắt mang theo sự ôn nhu hỏi, “Tại sao dậy sớm như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Mục Kỳ đỏ mặt trừng mắt liếc Bộ Hoài Viễn, mặc dù đêm qua là do tình huống đặc thù bức bách, thế nhưng sáng sớm vừa rời giường, y lại bị chất lỏng đặc dính kia chảy ra từ nội thể dọa sợ, còn làm ướt cả phần dưới, có thể thấy được người đối diện với y đã làm chuyện quá phận đến cở nào! Quả nhiên thân thể vừa tốt lên là về sau có thể không kiêng nể gì nữa!?

Bộ Hoài Viễn trái lại rất nhạy bén trong việc quan sát, chỉ trong chốc lát hắn liền đại khái đoán được nguyên nhân khiến cho Mục Kỳ không được tự nhiên. Lập tức vươn tay dò xét thân thể phía dưới chăn của Mục Kỳ, khi sờ tới nơi nào đó, hắn liền nhịn không được mím miệng cười thật ôn nhu, “Là ta sơ sót, để ta đi múc chút nước tẩy rữa cho ngươi.”

Nói xong, Bộ Hoài Viễn liền khởi động thân mình, ngửa đầu in lên trên môi Mục Kỳ một dấu hôn, mái tóc đen dài rớt xuống bả vai, đảo qua mu bàn tay đang giao nhau của hai người. Cảm nhận được người đối diện đang tức giận đến run rẩy, độ cong nơi khóe miệng của Bộ Hoài Viễn càng thêm sâu, hắn thối lui ra sau một ít, cười đến tà khí, “Đừng nhúc nhích, chờ ta!”

Ánh mắt của Mục Kỳ vốn mang theo chút giận dữ, nhưng dưới ảnh hưởng của nụ hôn ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước

vừa rồi, trong nháy mắt đó ánh mắt của y liền trở nên mơ màng. Mà lúc này, Mục Kỳ đang trưng ra hai mắt đầy sương mù, ngốc lăng nhìn Bộ Hoài Viễn vén màng đứng dậy, nhặt lên y phủ bị ném tứ tung trên đất phủ lên người, sau liền hướng ra ngoài cửa. Khi đi tới cửa, đối phương còn quay đầu đối với y nở nụ cười thật tươi, Mục Kỳ nhất thời khôi phục thanh minh, nhiệt độ trên mặt đùng một phát tăng vọt.

Bộ Hoài Viễn cũng không đi xa, bên ngoài phòng còn có Ảnh Cửu coi chừng. Hắn chỉ phân phó vài câu, rất nhanh Ảnh Cửu đã đưa đến một chậu nước. Bộ Hoài Viễn vừa bưng nước vào trong phòng, Mục Kỳ đã xốc chăn chuẩn bị đứng dậy, Bộ Hoài Viễn nhíu mày, nhợt nhạt nở nụ cười, tiện tay cài cửa lại, rồi bưng chậu nước đi trở về bên giường, “Không phải bảo ngươi trước đừng nhúc nhích sao?”

“Ngươi ra ngoài, ta tự mình làm.” Tuy rằng trên mặt Mục Kỳ còn có chút đỏ ửng mất tự nhiên, nhưng biểu tình của y đã khôi phục lại sự đạm mạc như thường ngày, chỉ có nơi đáy mắt còn có thể nhìn ra một ít vị toan sáp.

Bộ Hoài Viễn vẫn như cũ ôn nhu cười cười, chính là trên tay đã muốn làm ra vài động tác. Trong tích tắc, hắn liền vươn tay kéo Mục Kỳ đang mặc y phục vào trong lòng, Mục Kỳ lập tức phản ứng lại định xoay người tránh khỏi. Bộ Hoài Viễn buồn bực cười khẽ, càng thêm siết chặt đối phương vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ láp vành tai của Mục Kỳ, “Đừng nhúc nhích!”

Thanh âm thuần hậu như rượu đã lên men nhiều năm, làm cho Mục Kỳ cảm giác lông tơ của mình đều dựng thẳng lên. Tuy rằng chỉ cần dùng sức là có thể giãy ra, nhưng bị Bộ Hoài Viễn gắt gao ôm chặt như vậy, trong đầu y nhất thời lại không muốn đồng đậy, cứ thế cứng ngắc mặc cho người nào đó muốn làm gì thì làm.

Bộ Hoài Viễn trái lại càng nắm chặt thời cơ, rút ra chiếc khăn bên người, cẩn thận lau mồ hôi cho Mục Kỳ, một mặt lại kề sát vào đối phương một mặt còn nhẹ giọng cười nói: “Ba năm không thấy, Tiểu Kỳ có nhớ ta không?”

Mục Kỳ nghe vậy mới nhớ tới hai người đã chia lìa gần ba năm, nghĩ đến nguyên nhân là do người này tự chủ trương, làm cho y tức giận đến nổi phải rời đi vào ba năm trước, thế mà vừa mới thấy mặt liền xx cả đêm. Y không khỏi âm thầm tự trách mình đã lơ là, như thế nào có thể đơn giản như vậy liền tha thứ cho cái tên không biết quý trọng bản thân mình!?

Động tác của Bộ Hoài Viễn rất nhanh chóng, chỉ chốc lát sau liền rửa sạch tất cả những dấu vết trên người Mục Kỳ. Chỉ là những dấu hôn xanh tím còn lại tạm thời không thể tiêu trừ. Mục Kỳ hừ lạnh một tiếng, thừa dịp Bộ Hoài Viễn thả lỏng một chút giãy ra, kéo qua bố y bên giường nhanh chóng mặc vào, lạnh lùng thản nhiên đối với Bộ Hoài Viễn bảo: “An Hầu đường xa đến đây đã vất vả, để ta đi an bài chỗ ở cho ngài.”

Bộ Hoài Viễn dùng ánh mắt ôn nhu cùng quyến luyến nhìn Mục Kỳ thật sâu, nhìn đến Mục Kỳ có chút mất tự nhiên không ngừng chải tóc, mới nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch, “Tiểu Kỳ cũng không nhớ ta sao? Ta ba năm này mỗi ngày đều nhớ mong, mỗi một ngày mỗi một đêm đều nhớ đến ngươi…” Nói xong, hắn liền đứng dậy đi đến trước người Mục Kỳ, kéo hai tay Mục Kỳ, cách một tầng áo mỏng đặt tay đối phương lên trên ngực mình, “Không có giây phút nào, ta thôi niệm tên của người, Tiểu Kỳ, cùng ta trở về đi!?”

Mục Kỳ cảm thấy bước đi của mình đã có chút rối loạn. Vào một ngày sau khi y rời khỏi Vô Âm đảo kia đã từng nghĩ, khi thân thể Bộ Hoài Viễn tốt lên sẽ tìm đến mình. Đến lúc đó y phải hảo hảo giáo huấn Bộ Hoài Viễn một phen, làm cho hắn có thể rõ ràng nhận thức được quyết định mà hắn đưa ra lúc trước có bao nhiêu sai lầm. Với y mà nói, không có gì so với Bộ Hoài Viễn quan trọng hơn.

Nhưng hôm nay, hai bàn tay của y có thể rõ ràng cảm nhận được từng cơn rung động ‘thình thịch thình thịch’ vừa giàu sức sống lại hữu lực truyền đến từ ngực của Bộ Hoài Viễn. Y đột nhiên cảm thấy, những hành động làm khó dễ cùng những lời trách cứ thật sự là quá dư thừa. Ánh mắt có chút toan sáp, người này hôm nay đã hoàn hảo an ổn đứng ở trước mắt y, đã không bao giờ còn như ba năm trước, luôn làm cho y lo lắng đối phương sẽ rời khỏi mình vào bất cứ khi nào, hắn còn sống, so với tất cả mọi thứ chính là điều tốt đẹp nhất…

“Đừng khóc, Tiểu Kỳ!” Bộ Hoài Viễn vươn tay phải mơn trớn hai má cùng khóe mắt Mục Kỳ, cười đến say lòng người, “Trước đó là sai lầm của ta, đã sai lại càng sai thêm. Hiện tại ta tới đón ngươi, tha thứ cho ta đi, chúng ta cùng nhau quay về Thịnh Kinh.”

“Ai khóc…” Mục Kỳ miết miết khóe mắt, y mặc dù có chút thương cảm, nhưng người ta không có khóc được không, đối phương làm sao lại có thể nhìn ra y đang khóc vậy chứ? Y cũng không phải nữ nhân nhu nhược à! Hung hăng rút hai tay của mình về, Mục Kỳ vội quay đầu, bắt đầu tiếp tục mặc quần áo, mang theo chút sinh khí bảo: “Ta tạm thời không quay về, chờ ta xử lý xong việc sẽ trở về, ngươi có thể đi về trước chờ ta!”

Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn như thế nào có thể

đi về trước, ngàn dặm xa xôi đến đây cũng không phải chỉ vì gặp mặt đối phương một lần. Bất quá hắn cũng biết Mục Kỳ trong lòng đã có tính toán, đành phải một bên giúp đỡ Mục Kỳ nhặt quần áo lên, một bên ôn nhu đáp: “Ta và ngươi cùng nhau xử lý, chờ ngươi xử lý tốt mọi chuyện, chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”

Phân ly ba năm, Mục Kỳ cũng quả thật không muốn Bộ Hoài Viễn liền cứ như vậy rời đi. Thật sự là sau khi nói ra câu đó, y còn có chút hối hận, y biết Bộ Hoài Viễn rời đi ba năm, Dung Sở Hoa đã sớm thúc giục đến điên rồi. Y cũng rất sợ Bộ Hoài Viễn sẽ thật sự quay về Thịnh Kinh chờ mình, bởi vậy sau khi nghe được câu trả lời của Bộ Hoài Viễn, tâm cuối cùng đã được buông xuống, trong lòng thật cao hứng, nhưng nét mặt thì vẫn trấn định như cũ, còn khẽ hừ một tiếng, “Ta đây nếu xử lý cả đời không xong thì sao?”

“Ta đây liền cùng ngươi cả đời.” Bộ Hoài Viễn đáp không hề do dự, mặt mày cong cong kiên định nhìn Mục Kỳ.

Mục Kỳ chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng quay đầu qua chổ khác khụ một tiếng, rồi dùng cả tay lẫn chân trực tiếp đem y phục rơi rớt trên mặt đất của Bộ Hoài Viễn nhét vào lòng đối phương, “An Hầu mặc quần áo đi!”

Bộ Hoài Viễn ha ha cười to vài tiếng, theo động tác của Mục Kỳ tiếp nhận quần áo tự mình mặc vào, một bên vừa mặt một mặt còn nghiêm túc bảo: “Ta nói đều là thật sự, Tiểu Kỳ nếu thích nơi này, muốn ngốc cả đời, ta liền cùng ngươi ở nơi này cả đời.”

“Kia Thịnh Kinh làm sao bây giờ? An Quốc Hầu phủ làm sao bây giờ? Ảnh vệ cùng cấm quân làm sao bây giờ?” Mục Kỳ nhịn không được quay đầu lại.

“Thịnh Kinh lớn như vậy, một Hầu Gia như ta đâu thể quản nhiều đến thế. Ảnh vệ doanh có Vân Tu, cấm quân có Lãng Nguyệt, mấy năm nay bọn họ đã sớm có thể tự minh đảm đương mọi chuyện. An Quốc Hầu phủ nhiều đời đều quản lý cấm quân cùng ảnh sát vệ, cũng nên buông tay. Về phần An Quốc Hầu phủ, đợi Minh nhi lớn lên liền để cho con kế thừa là được.” Bộ Hoài Viễn cười cười chậm rãi nói.

Mục Kỳ kinh ngạc nhìn Bộ Hoài Viễn liếc mắt một cái, y không nghĩ tới Bộ Hoài Viễn sẽ nói mọi chuyện một cách tùy ý như vậy. Năm đó người tối có trách nhiệm, luôn luôn để ý đến sự vụ nhất chính là Bộ Hoài Viễn, rất nhiều chuyện đều là do hắn liếc mắt một cái phán đoán ra. Ngược lại người thừa tướng như y, kỳ thật chẳng hề xứng với chức vị, tất cả những chuyện mà y chú ý đến đều là vì biết

Bộ Hoài Viễn đang quan tâm điều tra những việc đó, do đó y mới có thể bỏ sức đi thăm dò. Hiện tại, Bộ Hoài Viễn lại nói muốn buông tay, y thật sự có chút phản ứng không kịp.

Bộ Hoài Viễn dường như đã bết suy nghĩ trong lòng Mục Kỳ, vừa lôi kéo Mục Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường, vừa ôn nhu nói: “Trước kia liều mạng như vậy là vì ta không biết có thể sống bao lâu, mỗi lần nghĩ đến cái chết, ta đều sẽ đem bản thân làm cho bận rộn chút. Kỳ thật ta đã sớm bắt đầu bồi dưỡng Vân Tu cùng Lãng Nguyệt. Năm đó nếu ta chết, An Quốc Hầu phủ liền bị chặt đứt, những chuyện này tổng sẽ có người tiếp nhận, lại không nghĩ rằng ta không chết, còn có Minh nhi… Tiểu Kỳ, đây đều là công lao của ngươi.” Bộ Hoài Viễn quay đầu Mục Kỳ qua hôn lên một cái, “Nay ta xem như đã thiếu chút là đi vào cửa tự, tự nhiên sẽ nhìn mọi chuyện phóng khoán hơn. Nếu đã sớm uỷ quyền, ta vì sao còn muốn đem những việc vặt này mang trở về. Còn chức vụ An Quốc Hầu, Minh nhi nếu thích thì cứ để cho nó làm, nếu không thích, liền cứ làm một Hầu gia nhàn nhã cũng tốt, về sau này, ta cũng chỉ cùng ngươi, được không?”

Mục Kỳ mới đầu còn khẽ gật gật, sau lại như sợ Bộ Hoài Viễn không phát hiện ra, liền liều mạng gật ngay hai phát thật mạnh. Y cảm thấy chính mình không có bất luận lý do gì để cự tuyệt, kỳ thật hai người bọn họ, thua thiệt nhiều nhất vẫn là hắn. Nửa đời trước, tuy rằng coi như chỉ có y luôn luôn truy đuổi Bộ Hoài Viễn, nhưng kỳ thật nếu không phải bởi vì y, thì Bộ Hoài Viễn cũng sẽ không bị trọng thương rồi chịu đựng bao đau khổ như vậy. Nhiều năm truy đuổi ở phía sau Bộ Hoài Viễn, bị cái người mặt ngoài lạnh lùng lại luôn xa cách mình đến ngàn dặm làm cho cả thể xác lẫn tinh thần đều bị thương mỏi mệt. Nhưng nếu vứt bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài này của Bộ Hoài Viễn, thì những vết thương kia từ lâu đã vì quá đau đớn mà trở nên mất cảm giác. Bộ Hoài Viễn là một người ích kỷ, y vẫn luôn biết điều này. Từ thủ đoạn Bộ Hoài Viễn xử lý chính sự y có thể nhìn ra được, nhưng cho tới bây giờ một người ích kỷ tuyệt tình như vậy lại luôn rất ôn nhu với y. Cho dù những tháng ngày qua người kia không muốn nhận y, nhưng lại chưa từng hung dữ với y lấy một lần, còn vì y nguyện ý bỏ qua sinh mệnh. Y như thế nào có khả năng sẽ buông người này ra được, cả đời này, y sẽ không để bất kì kẻ nào có được Bộ Hoài Viễn!

Bộ Hoài Viễn đỡ lấy Mục Kỳ chậm rãi cúi đầu, nâng lên cằm đối phương. Hai người ánh mắt giao nhau, Bộ Hoài Viễn cúi thấp đầu, Mục Kỳ cũng hơi nghiêng mình nghênh đón. Trong khoảnh khắc gắn bó đó, hai người càng thêm ôm chặt lấy đối phương, giống như muốn đem người kia dung nhập vào trong cơ thể.

Hai người vội ngã xuống giường ôm hôn đến quay cuồng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ bằng gổ chiếu vào thân ảnh cả hai, in hằng một vầng sáng dịu dàng.

Đột nhiên, cửa thụ ốc bính một tiếng bị đẩy ra, ánh mặt trời ngoài phòng ngang nhiên chiếu vào, mang theo thanh âm khóc nức nở của đứa nhỏ, dọa cho hai người đang hôn nhau trên giường sợ hết cả hồn.

“Ô ô ô, a cha! Minh nhi muốn a cha! Ô ô ô ô ô…”