Sau khi cửa phòng được khép lại, Mục Kỳ liền cứ thế đứng ở bên ngoài chờ đợi. Trương bá phân phó xong mọi chuyện trở về liền nhìn thấy Mục Kỳ sắc mặt tái nhợt, đang đứng dựa vào cây cột bên hành lang gấp khúc, trong lòng ông lập tức đau xót. Ông đã nhìn hai đứa nhỏ này lớn lên, tự nhiên biết cảm tình của Mục Kỳ dành cho đối phương có bao nhiêu sâu đậm. Vì đã quá sâu đậm, nên cho dù đã mất trí nhớ thì phần lo lắng theo bản năng kia vẫn không hề biến mất.
“Mục thiếu gia, người yên tâm đi, thiếu gia không có việc gì, người vẫn là đi về trước nghỉ một lát đi, đừng để thân thể mệt mỏi.” Trương bá đi đến bên người Mục Kỳ, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Mục Kỳ quay đầu, tuy rằng sắc mặt đã muốn khôi phục như bình thường, nhưng trong ánh mắt vẫn còn lưu lại cảm xúc hỗn loạn. Y lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta muốn chờ ở đây.”
Trương bá lo lắng cho thân thể Mục Kỳ sẽ chịu không nổi, còn muốn khuyên thêm một chút, cửa phòng đã bị người đẩy ra. Lý Nhạc một bên dùng tay áo lau cái trán đầy mồ hôi, một bên bước ra khỏi phòng, Mục Kỳ nhìn thấy hắn liền gấp gáp đi về trước hai bước dò hỏi.
“Lý ngự y, hắn thế nào?”
“A! Mục thừa tướng.” Lý Nhạc bị Mục Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ hết cả hồn. Sau khi vỗ vỗ ngực phun một ngụm hơi, hắn mới có thể điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Hiện tại tạm thời không có việc gì, bất quá tình huống cụ thể vẫn phải đợi sư phụ của ta đến xem qua mới biết được. Nhưng sau khi xem qua mạch tượng của An Hầu, hẳn là có chút dị ứng với vài thức ăn. Thân thể phá… khụ khụ, suy yếu, cho nên chịu không nổi kí©h thí©ɧ này, khiến cho bệnh…ách, nổi lên phản ứng bài xích, mấy ngày kế tiếp chỉ cần hảo hảo điều dưỡng là sẽ ổn.”
Ôi trời ạ, nói như vậy thực là mệt quá đi!! Lý Nhạc nhịn không được lại xoa xoa cái trán đầy mồ hôi. Thân mình tàn tạ của An Hầu có thể chống đỡ được đến cuối năm hay không còn chưa biết…còn không cho người ta nói, thật sự là không hiểu nổi nói mấy lời lừa gạt này để làm gì nữa!?
“Dị ứng thức ăn?” Mục Kỳ nghe thế liền thấp giọng khinh hô, bởi vậy cũng không có chú ý tới những lời nói sau đó của Lý Nhạc, mà là quay đầu nhìn về phía Trương bá, mặt mang đầy vẻ lo lắng hỏi: “Hắn dị ứng với cái gì?”
“A?” Trương bá cũng là vẻ mặt kinh ngạc, theo sau suy nghĩ một chút, mới nói: “Thiếu gia mới trước đây giống như đã từng vì dị ứng với thức ăn mà sinh bệnh qua một lần, hẳn là do ăn phải thịt heo. Bất quá mấy năm sau này, thiếu gia cũng chưa từng ăn thứ này lại, mấy năm nay liền vẫn vô sự…” Nói xong Trương bá lại nghĩ tới mấy món ăn vừa chuẩn bị cho bọn họ vừa nãy, bởi vì cơ bản đều là dựa theo khẩu vị của Mục Kỳ cùng những món ăn dinh dưỡng đối với dựng phu, cho nên quả thật là có thịt heo. Nhưng mọi người đều rất rõ ràng, theo lý thuyết Bộ Hoài Viễn sẽ không đến nổi nhìn lầm món rồi ăn phải à.
“…” Mục Kỳ cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên vung tay lên, vỗ một phát vào cây cột kế bên, lập tức trên cây cột liền in lên một dấu bàn tay. Hai người Trương Lý đang ở một bên vui mừng vì mọi chuyện đã tạm ổn, nhất thời bị tiếng va chạm làm cho giật cả mình, cả hồn phách đều đã bay khỏi thể xác, đồng loạt nhìn về phía Mục Kỳ.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc trở về, khuôn mặt của Mục Kỳ mới đen đến như vậy. Nãy giờ bộ dạng của y đều lộ vẻ tươi cười mang theo chút ngạo khí. Còn bây giờ biểu tình của y vô cùng trầm tĩnh, sắc mặt tái nhợt mang theo chút uất giận, tựa hồ như đang cố gắng áp chế lửa giận thật sâu trong lòng. Mục Kỳ nhìn thoáng qua cửa phòng nữa khép hờ, bàn tay đặt trên cây cột chậm rãi bóp chặt, làm cho cây cột phát ra từng trận thanh âm rộp rộp.
“Lý ngự y, hắn khi nào thì tỉnh?” Mục Kỳ đè ép tiếng nói hỏi.
“Ách…này, nếu như không ngoài suy đoán, khoảng một cái canh giờ à.” Lý Nhạc cọ cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi lên quần áo phía sau lưng, cố gắng trấn định trả lời.
“Ân, Trương bá, phiền toái ngươi mang Lý ngự y đi xuống nghỉ ngơi đi! Nếu Nghiêm thái y đến thì lập tức mời vào.” Mục Kỳ thu hồi cánh tay trên cây cột, cũng không quay đầu nhìn hai người kia nữa, trực tiếp hướng bên trong đi tới, sau khi vào trong lại trở tay đóng chặt cửa phòng.
Ngoài phòng, Lý Nhạc trừng mắt nhìn Trương bá, một bộ còn chưa có thể bình ổn được tâm tình. Trương bá trái lại khôi phục rất nhanh, đại khái cũng là do mấy năm nay đã sớm bị hai người ép buộc đến chết lặng.
Tuy rằng, ông vẫn không hiểu nổi cơn tức giận đột nhiên ập đến của Mục Kỳ, nhưng ông cũng đã thoáng đoán được một ít chuyện. Hơn nữa trong lòng ông cũng biết rõ, hai người này cho dù có tức giận, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ làm gì với nhau. Bởi vậy Trương bá rất nhanh đã dựa theo những căn dặn của Mục Kỳ, phân phó vài hạ nhân canh giữ ở ngoài phòng, liền dẫn Lý Nhạc ly khai.
Trong phòng, Mục Kỳ vào cửa liền lập tức đi tới bên giường. Bộ Hoài Viễn hiện tại đang nhắm hai mắt nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng hơi thở coi như ổn định, giống như bộ dạng đang chìm vào giấc ngủ.
Mục Kỳ nhìn một hồi lâu, đột nhiên vươn tay dừng ở trước mặt Bộ Hoài Viễn, cánh tay hơi có chút run run. Dù muốn sờ nhưng y lại không dám đυ.ng vào mặt đối phương, tựa hồ như đang rất sợ hãi, chỉ sợ vừa mới chạm nhẹ vào đối phương sẽ liền biến mất. Cứ như vậy cương cứng một hồi lâu, y mới nhẹ nhàng chạm đến chân mày Bộ Hoài Viễn, ngón tay lướt nhẹ qua, xúc cảm ấm áp liền mang đến sự an tâm cho trái tim của y. Mục Kỳ trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt tách một tiếng rơi trên lưng cánh tay.
Mục Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nâng tay lau đi khóe mắt ướŧ áŧ, thuận tiện nhu nhu mi tâm, lại nhìn Bộ Hoài Viễn liếc mắt một cái, mới rời khỏi giường, nằm ở trên ghế tựa nghỉ ngơi.
Nửa canh giờ rất nhanh đi qua, trong lúc đó trưởng thái y viện Nghiêm Tố đã ghé qua một chuyến, cấp Bộ Hoài Viễn nhìn một chút, rồi lạnh lùng thản nhiên nói một câu: “Không thành vấn đề, dưỡng hai ngày là được.”, sau đó liền rời đi.
Mục Kỳ nghe được câu xác nhận này rốt cục cũng yên tâm. Vẫy lui hạ nhân, y lại nằm lên trên ghế tựa, lẳng lặng chờ Bộ Hoài Viễn thức tỉnh.
Ước chừng thêm nửa canh giờ, Bộ Hoài Viễn cuối cùng từ từ chuyển tỉnh. Sau khi hai hàng lông mi run rẩy mở ra, thứ ập đến trước mắt chính là vẻ mặt nghiêm túc của Mục Kỳ đang đứng ở bên cạnh giường. Bộ Hoài Viễn mỉm cười, nhẹ giọng hô: “Tiểu Kỳ.”
Mục Kỳ hừ một tiếng, liền ngồi xuống bên giường. Tuy rằng khuôn mặt hiện giờ rất hắc rất nghiêm nghị, nhưng Mục Kỳ vẫn cẩn thận đỡ Bộ Hoài Viễn chậm rãi ngồi dậy. Đợi Bộ Hoài Viễn ngồi yên xong, y mới trừng ánh mắt sáng như đuốc qua, cắn răng gằn từng tiếng: “Ngươi-bị-dị-ứng-với-thịt-heo?”
Bộ Hoài Viễn cười khổ một chút, nhẹ nhàng kéo lấy tay Mục Kỳ cầm chặt, mang theo sự áy náy đáp lời: “Thực xin lỗi, hại ngươi lo lắng. Thật lâu không chạm qua, nghĩ đến ăn một chút chắc cũng không có quan hệ.”
“Ai lo lắng cho ngươi!” Mục Kỳ vung tay lên bỏ qua bàn tay của Bộ Hoài Viễn, hốc mắt có chút đỏ lên, thấp giọng giận dữ hét: “Ta lại không nhớ rõ ngươi, hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, như thế nào sẽ vì ngươi lo lắng?! Chính ngươi không muốn sống, ai lo lắng cho ngươi!?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của y lại ẩn ẩn có chút run run, vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Tiểu Kỳ…” Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ như vậy, trong lòng đau đớn từng cơn. Xưa nay cho dù hắn ngã bệnh, Mục Kỳ cũng đều phi thường bình tĩnh tiếp nhận những chuyện trong tay của hắn, sau đó lãnh mặt cường ngạnh bắt hắn nghỉ ngơi. Nguyên lai nội tâm của y kỳ thật sợ hãi đến vậy sao? Lại bắt lấy tay Mục Kỳ nắm chặt, Bộ Hoài Viễn giương ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Mục Kỳ, nhẹ giọng nói: “Là ta sai lầm rồi, ngươi không nên tức giận, sẽ hại thân đó! Ta đã không có việc gì.”
“Ngươi rõ ràng biết chính mình mẫn cảm vì cái gì còn ăn nó? Trực tiếp nói với ta là được rồi! Ta không nhớ rõ những thứ này, ngươi vì cái gì cũng không nói cho ta biết, nếu…” Thái độ ôn nhu của Bộ Hoài Viễn càng làm cho sự sợ hãi cùng ủy khuất trong lòng Mục Kỳ bộc phát thêm. Vừa nghĩ đến khả năng đối phương sẽ bị mình hại chết, Mục Kỳ càng thêm sợ hãi. Tuy rằng bởi vì mất trí nhớ nên không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, nhưng từ khi thanh tỉnh y đã luôn biết mình phải tìm cho được một người. Mà lần đầu tiên nhìn đến đối phương, y liền xác định Bộ Hoài Viễn chính là người mình muốn tìm. Đã như thế y làm sao có thể để cho đối phương tiêu thất chứ? Nghĩ đến cảnh tượng đầy máu cùng hơi thở tuyệt vọng trong giấc mộng sau khi mình thanh tỉnh kia, y liền không thể hô hấp nổi. Y không muốn mộng cảnh này sẽ trở thành hiện thực, tuyệt đối không muốn!
“Thực xin lỗi Tiểu Kỳ… Đừng sợ, ta không sao!” Thoáng dùng sức chống người dậy, Bộ Hoài Viễn vươn tay xoa xoa hai má Mục Kỳ, ngón cái lướt qua khóe mắt, lau đi những giọt nước mắt sắp tràn ra khiến cho hắn đau lòng.
Phát tiết một chút cảm xúc khó chịu xong, tâm tình của y rốt cục đã ổn định được phần nào. Mục Kỳ quay đầu đi chổ khác thu hồi lại cảm xúc yếu ớt, sau khi quay lại đã khôi phục được bộ dạng hơi ngạo khí như trước. Y khẽ hừ một tiếng, chọc chọc Bộ Hoài Viễn, nói: “Về sau có chuyện gì ta không nhớ, ngươi nhất định phải nhắc cho ta nhớ đó!”
“Được.” Bộ Hoài Viễn gật đầu mỉm cười.
Tựa hồ còn có chút không hài lòng, nghĩ nghĩ một hồi, Mục Kỳ hung hăng trừng mắt Bộ Hoài Viễn nói: “Nếu tái phát sinh chuyện như vậy, ta liền sẽ đem An Quốc Hầu phủ của ngươi phá nát!”
Bộ Hoài Viễn cười khẽ, nắm tay Mục Kỳ thật chặt, ôn nhu trấn an, “Hảo, ngươi muốn thế nào thì liền làm thế nấy.”
Sau khi một hồi thiết quyền đều đã nện phải bông vải mềm mại, khí lực của y toàn bộ đều đã tiết xong. Mục Kỳ hừ hừ bĩu môi, chỉ vào Bộ Hoài Viễn vừa cứng rắn nói: “Xích vào bên trong một chút! Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Bộ Hoài Viễn nhìn sắc mặt Mục Kỳ rõ ràng so với buổi sáng mới gặp đã kém đi không ít, trong lòng lại nổi lên một trận đau đớn. Hắn vội chống thân mình dịch vào bên trong, rồi lôi kéo Mục Kỳ bán nằm ở trên giường, mang theo chút khẩn trương hỏi: “Có phải hay không cảm thấy không thoải mái? Muốn hay không thỉnh ngự y đến xem?”
“Muốn xem cũng là xem cho người, ta đây rất là khỏe.” Mục Kỳ tà tà liếc mắt Bộ Hoài Viễn, hừ lạnh nói: “Ngươi như thế nào lại không hỏi xem tình huống chính mình, không hỏi xem ngự y nói như thế nào?”
Bộ Hoài Viễn ngừng lại, lắc đầu bật cười. Thân thể hắn đã sớm hư tàn không chịu nổi, kỳ thật không cần hỏi cũng biết là tình hưống gì rồi. Hắn bây giờ còn có thể sống để nói chuyện, vậy nhất thời hắn cũng không thể chết được, nhưng mà cũng chưa biết có thể sống được đến bao lâu. Về phần ngự y nói như thế nào, hắn càng không cần hỏi đến. Lý Nhạc căn bản không dám hé miệng nói cho ai biết tình huống thân thể của hắn, đại khái cũng chỉ là những lời nói bâng quơ giải thích cho qua chuyện. Về phần Nghiêm Tố, y cũng chưa bao giờ là kẻ lắm miệng…
“Ta là bệnh cũ, không có gì, ngươi hiện tại có thai, càng phải cẩn thận hơn nữa”
“Thân thể của ta rất tốt, ngươi yên tâm!” Mục Kỳ hừ nhẹ một tiếng.
Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ cười, lập tức nhớ tới cái gì, nhẹ nhíu mày nói: “Vốn ngày mai ta muốn mang ngươi vào cung yết kiến Đế Thượng …”
“Ngươi thành cái dạng này rồi còn gặp cái gì mà gặp!?” Mục Kỳ giận dữ, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Bộ Hoài Viễn.
“Không gặp không gặp!” Bộ Hoài Viễn vội đè tay Mục Kỳ lại, bất đắc dĩ nói: “Bộ dạng ta hiện tại cũng không thể vào cung yết kiến được nữa. Ta sẽ sai người vào trong cung báo lại với Đế Thượng, xin phép hai ngày. Ba ngày sau ta sẽ mang ngươi vào cung.”
Nghe nói như thế, Mục Kỳ mới thoáng hạ cơn tức giận, nhưng vẫn là có chút không hài lòng, lẩm bẩm nói: “Có cái gì hảo gặp, ta không nhớ rõ chuyện, thấy cũng là như không à!” Y căn bản không nhớ rõ cái người Chiêu đế kia, cũng bất chấp cái danh Thừa tướng gì gì đó. Y theo mọi người trở về đây cũng chỉ vì muốn gặp Bộ Hoài Viễn, hiện tại người cũng tìm được rồi, những chuyện khác y cũng không có hứng thú.
“Ngươi là thừa tướng Đại Chiêu, sau khi trở về tự nhiên phải yết kiến Đế Thượng. Yên tâm, Đế Thượng đã biết ngươi mất trí nhớ, sẽ không làm khó dễ ngươi, đến lúc đó ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Đến lúc đó nói sau, ta mệt mỏi.” Mục Kỳ bĩu môi, cả ngày nay y cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi qua. Sau khi Bộ Hoài Viễn gặp chuyện không may, y
vẫn luôn khẩn trương cao độ, hiện tại cũng thực cảm thấy mệt mỏi. Sau vài khắc, y liền nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Bộ Hoài Viễn thấy bộ dạng của Mục Kỳ quả thật đã quá mệt mọi, cũng đành phải ngừng lại. Đang chuẩn bị nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi, lại cảm nhận thấy bàn tay đang được mình nắm chặt bỗng nhiên lại giãy ra, trở ngược bắt lấy tay hắn. Trong lòng Bộ Hoài Viễn lập tức căng thẳng, xòe bàn tay nắm chặt lấy, trong nháy mắt mười ngón tay liền tương liên với nhau.
“Ngủ đi!” Thanh âm của Bộ Hoài Viễn nhẹ nhàng vang lên